Muộn Du Bình nghe thấy câu hỏi của tôi, anh suy tư một chút, nói: "Vật thể phía sau Thanh Đồng Môn không phải thứ cậu có thể hiểu được, nó chính là Chung Cực."
"Chung Cực?" Tôi nghe thấy hai chữ này thì cái não say rượu càng đau hơn.
Khi nhắc tới Chung Cực, trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến nhân vật Schwarzenegger trong "Predator".
...................
Tôi cố gắng vứt bỏ hình tượng lưng hùm vai gấu của Schwarzenegger ra khỏi đầu mình, quay sang thử dò hỏi Muộn Du Bình: "Chung Cực là cái gì, Tiểu Ca anh giải thích một chút được không?"
Nhưng lúc này Muộn Du Bình lại nghiêng đầu một góc 45 độ nhìn trần nhà, rõ ràng chẳng buồn bận tâm đến tôi.
Lòng tôi có chút khó chịu, đã nhiều năm như vậy mà cái tính khó hiểu của anh vẫn không thay đổi, chả lúc nào anh chịu giải thích với tôi.
Có điều nếu tính cách người này không quái dị thì không phải là Muộn Du Bình rồi.
Tôi không thể làm gì hơn, đành dùng sức hít một hơi, tự nhủ bản thân sớm chiều ở chung với anh nhiều năm cũng đã sớm quen với loại phong thái quỷ dị này, hiện tại không cần so đo làm gì.
Kế đó chúng tôi vẫn tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, trừng rất lâu.
Tôi quan sát thần sắc của Muộn Du Bình.
Anh thấy tôi không lên tiếng, cũng không giả bộ nghiêng đầu nhìn trần nhà, mà là hướng ánh mắt nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy Muộn Du Bình có hơi khác khác.
Cụ thể khác cái gì thì tôi không nói được.
Có lẽ là ánh mắt khác đi?
Trước kia anh nhìn bằng đôi mắt rất dửng dưng, tựa như xuyên thấu qua tôi có thể giúp anh nhìn thấy cả thế giới, tụ chung lại là anh chưa từng đặt tầm mắt lên người tôi như vậy bao giờ.
Mà giờ đây, sao tôi lại có cảm giác như anh đang nhìn mình nhỉ?
Tôi bị Muộn Du Bình nhìn chăm chăm có hơi mất tự nhiên, không nhịn được quan sát bản thân một chút, cơ thể tôi rất bình thường mà, tôi nào có ăn mặc quái dị đến mức anh phải nhìn chăm chú như vậy.
Nghĩ đến vấn đề ăn mặc, cái mặt già của tôi không khỏi nóng lên, là vì nhớ đến hình ảnh tôi và Muộn Du Bình cùng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong chăn.
Tôi há hốc mồm, rất muốn hỏi anh vì sao chúng tôi lại ở trần nằm chung một chỗ, nhưng trong lòng tôi thừa biết Muộn Du Bình nhất định sẽ không trả lời, không thể làm gì hơn là bỏ qua.
Bầu không khí có hơi lúng túng, tôi muốn kiếm chuyện nói để phá vỡ không khí ngột ngạt này nên cầm đồng hồ báo thức trên đầu giường lên xem ——— Hiện tại là ba giờ đêm theo giờ Bắc Kinh.
Coi bộ tôi ngủ chưa được lâu, nghĩ vậy tôi liền đánh một cái ngáp.
"Vẫn còn sớm, không bằng chúng ta ngủ tiếp đi?" Tôi hỏi Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình gật đầu, đi về phía tôi, xem bộ là chuẩn bị lên giường.
Tôi vội vàng ngăn anh lại ——— chúng tôi đều là đàn ông, mặc dù trước kia vào sinh ra tử cũng từng dựa vào nhau ngủ, nhưng bỗng nhiên vô cớ chen chung một giường lại hơi quái quái.
Huống chi ——— những thay đổi của anh trong mấy năm qua tôi nhất thời không nhìn ra, nhưng sao lại hình thành thói quen thích để trần ngủ vậy!
"Nếu không anh ngủ trên giường, tôi ra sofa ngủ?" Tôi thử thăm dò hỏi.
Muộn Du Bình đứng trước mặt tôi, thản nhiên nhìn lên giường, nói: "Vẫn là để tôi ngủ sofa đi."
Nói xong liền xoay người, mở cửa đi ra phòng khách.
Tôi ngớ người nhìn anh mở cửa, chợt nhớ ra anh không có chăn, liền lấy một bộ chăn gối từ trong tủ ra, đi tới phòng khách.
Phòng khách không mở đèn, nhờ vào ánh sáng hắc ra từ phòng mình, tôi nhìn thấy trên ghế sofa nhô lên một cục.
Tôi ôm chăn đến sofa, trông thấy Muộn Du Bình nằm đó mở to mắt nhìn tôi.
Trong bóng tối đôi mắt anh khiến cho tôi có cảm giác như nó đang sáng lên.
Giống như mắt mèo trong đêm.
Tôi nhớ tới năng lực của Muộn Du Bình khi hạ đấu, liền cảm thấy anh như một chú mèo mạnh mẽ, vừa nghĩ vậy vừa đắp chăn lên người Muộn Du Bình.
"Tiểu Ca ngủ ngon." Tôi nói xong thì xoay người về phòng.
Trở lại phòng, tôi nằm trên giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, nhưng không biết vì sao tôi lại không ngủ được.
Tôi lăn qua lộn lại trên giường một hồi, lại xuống giường, ra ngoài phòng khách, nhìn thấy trên ghế sofa có một cục nhô lên, mới hơi yên lòng.
Anh vẫn ở đây.
Muộn Du Bình xuất hiện quá đột ngột, tôi luôn lo sợ sau khi thức dậy, anh sẽ lại không thấy đâu.
Tôi sợ hôm nay nhìn thấy anh, đều chỉ là nằm mơ.
"Cậu không ngủ được?" Cục u trên ghế đột nhiên lên tiếng.
"Ừ ừ, thật ra cũng không có gì, vậy tôi đi ngủ đây." Nghe lời anh nói, trong lòng tôi lại có cảm giác như ăn trộm bị gia chủ phát hiện, vội vàng hốt hoảng nói.
"Tôi không ngủ được." Muộn Du Bình lại nói.
Bước chân chuẩn bị đi của tôi dừng lại.
"Tôi muốn vào phòng ngủ." Muộn Du Bình nói.
Nghe câu nói này của anh, tôi lập tức cảm nhận được một luồng hơi nóng từ cổ xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu.
"Này....tôi không quen ngủ trần....với lại chúng ta đều là đàn ông... không không, tôi cũng chưa từng ngủ với phụ nữ...." Tôi nói năng ấp úng, biết chắc mặt mình đã đỏ đến mang tai rồi.
"Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ dưới." Muộn Du Bình cắt lời tôi.
"Hả?" Tôi tạm thời không kịp phản ứng anh nói gì.
"Ngô Tà, có được không?" Muộn Du Bình nói.
Âm thanh anh vang vọng trong bóng tối, mang theo chút khó chịu.
Tôi nghĩ mình biết anh khác chỗ nào rồi, sao lại dính người vậy chứ, trước kia anh đâu phải như thế này....
Nhưng tôi, lại ma xui quỷ khiến trả lời: "Được."
15 phút sau tôi nằm trên giường, cố gắng bắt bản thân nhắm mắt ngủ, nhưng tụ chung vẫn không nhịn được mở mắt liếc nhìn người dưới giường.
"Ngủ đi." Lỗ tai của Muộn Du Bình quả là tuyệt nhất, tôi đã cẩn thận di chuyển để anh không phát hiện, thế mà anh vẫn nhận ra.
"À, à. Ngủ." Biết được bản thân đã bị phát hiện, tôi vội nói.
"Ngô Tà, chỉ khi ở gần cậu như vậy. Tôi vừa mở mắt là có thể nhìn thấy cậu. Tôi mới cảm thấy những thứ này đều là thật. Tôi thật sự gặp được cậu. Tất cả những thứ này đều không phải mơ. Cậu cũng sẽ không biến mất khi tôi vừa tỉnh lại." Muộn Du Bình đột nhiên nói với tôi những lời như vậy.
Trong bóng đêm, trái tim tôi đập "bang bang".
Những lời anh nói sao lại khiến tôi ngại ngùng như vậy?
Hơn nữa tại sao tôi lại cảm thấy những lời anh nói lại ẩn chứa thứ gì đó?
Rốt cuộc là thứ gì?
Còn nữa.... . Đam Mỹ Hay
Chắc hẳn anh cũng nghĩ như tôi!
Rằng bản thân tôi hôm nay thật sự rất lạ!
Trí não tôi hoạt động tăng tốc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ ràng ý anh muốn nói.
Mặc dù chúng tôi là anh em tốt với nhau, quan tâm đối phương là việc nên làm, nhưng lần này thật sự rất kỳ quái, nghĩ thế nào cũng thấy không thật, sợ rằng cả tôi và anh đều đang nằm mơ!
Là lo sợ không còn nhìn thấy anh em tốt của mình nữa ư!
Tôi suy nghĩ một chút, không nghĩ được gì, cơn buồn ngủ đã từ từ ập đến.
Tôi nằm trên giường ngáp một cái.
"Ngủ đi, Ngô Tà." Tiếng nói của Tiểu Ca vang lên từ dưới giường.
"Ừm." Tôi mơ màng trả lời.
Có lẽ bởi vì có Tiểu Ca bên cạnh, tựa như anh nói anh mở mắt liền có thể nhìn thấy tôi, trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy an tâm chưa từng có.
Trong suốt ba năm qua, đây là đêm đầu tiên tôi không còn mơ thấy những thứ hỗn loạn đó.
Một đêm ngon giấc.
Hết chương 4.
Edit tới đây mới nhận ra mình ghi nhầm tên của chương 4 với chương 3:))
Chương trước có nhắc đến
Hai ngón tay đặc biệt: bàn tay phải có ngón trỏ và ngón giữa rất dài chuyên dùng dò xét cơ quan cổ mộ
Thanh Đồng Môn: Cánh cửa bằng chất liệu Đồng điếu cao cỡ mấy chục mét nằm sâu dưới Địa cung của Vân Đỉnh Thiên cung. Bên trong cánh cửa này có thứ được gọi là 『Chung Cực』, tức kết thúc của vạn vật. Gia tộc họ Trương ở Trường Bạch Sơn chính là có nhiệm vụ bảo vệ bí mật của cánh cửa
Nguồn wikipedia