- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Bình Tà Chi Dục Niệm
- Chương 40: Bình ca oai phong uy vũ
Bình Tà Chi Dục Niệm
Chương 40: Bình ca oai phong uy vũ
Tôi đi tới đứng sóng vai với Muộn Du Bình, nhìn sang năm vị đại hán bên kia, mùa đông mà lại mặc áo cộc tay, để lộ bắp thịt gân guốc, đầu nhỏ người to, bộ dạng hầm hố nhưng đầu óc lại chẳng được tích sự gì.
Trong tay mỗi người đều cầm đủ loại vũ khí, có côn tam khúc, có đao cỡ lớn, có gậy sắt to......
Tôi dùng tay ước lượng thanh sắt mình đang cầm, khinh bỉ nhìn bọn họ, tới đây, năm tên ngu xuẩn bọn mày người tiến lên đi, ông đây không sợ bọn mày đâu!
Năm tên ngu ngốc kia liếc nhìn nhau, thật sự cùng nhau xông lên!
Đậu má, ông đây lại sợ bọn mày quá cơ!
Tôi lập tức vung gậy chống trả, gậy sắt của tôi va chạm với hai cây côn vừa dài vừa như cây cán bột của một tên trong số đó, những món vũ khí bằng kim loại va vào nhau tạo ra tiếng vang ê răng, đồng thời tôi tung một cước đá vào bụng một tên đại hán khác, thân thể cao lớn liền bị tôi đá gục, sau khi ngã xuống thân thể hắn còn đập trúng lưng một tên đồng bọn khác.
"A......" Tôi hét lớn một tiếng, dùng sức vung gậy liên tục, đại hán cầm gậy không đỡ kịp tốc độ kinh người, bị tôi đập đến hết sức thảm thương, cánh tay cầm gậy cũng bị đánh đến cong ra sau.
Tôi cắn răng đập cú chót, rốt cuộc hắn chịu không nổi, ngã nhào về phía tôi, gậy sắt của tôi thuận thế quất tới, một gậy liền đánh hắn nằm dài trên đất.
Tất cả mọi chuyện gần như chỉ xảy ra trong vài giây. Bọn họ đã gục hết ba tên.
Hai tên còn lại thấy tình thế không ổn, vội vàng không dám xông lên, gương mặt nhìn tôi lộ vẻ sợ hãi.
Tôi cầm gậy sắt, kéo lê một đường dài trên đất, sau đó dùng tay không cầm gậy, vẫy tay với bọn họ.
Tới đi! Cái danh tiểu Tam gia của ông đây nào phải khơi khơi mà có! Lúc đầu không biết ông đây đã phải hạ bao nhiêu kẻ mới leo lên được vị trí này, thật sự đã lâu lắm rồi không được sảng khoái giãn gân giãn cốt như vậy, làm tôi càng đánh càng hăng!
Hai tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển trông thấy bộ dáng hồ hởi của tôi lại không dám tiến lên, chỉ dám đứng đó trừng mắt nhìn tôi.
Nhìn cái lông gì mà nhìn! Tôi không nhịn được, quát "Này.", tư thế chuẩn bị ra đòn y hệt Lý Tiểu Long, một phát liền vung gậy về phía hai tên kia.
Mà hai tên đó vừa thấy tôi ác liệt xông tới tức khắc không đánh mà thua, ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy!
Một gậy lần này đập vào hư không, tôi đứng yên tại chỗ, tay cầm gậy nhìn hai tên đại hán bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, trong lòng vô cùng coi thường bọn họ, tiết mục giãn gân cốt của ông đây còn chưa kết thúc mà các người đã chạy mất, hai tên ngu xuẩn tham sống sợ chết các người chạy cái gì! Ông đây còn đánh chưa đủ mấy người dám chạy!
Tôi chuyển mắt nhìn sang ba tảng thịt đang nằm dưới đất, trông thấy một tên đang rục rịch định bò dậy.
Hóa ra là hắn là đồ ngốc bị tên đại hán tôi đá ngã đυ.ng trúng, hắn vốn dĩ không bị thương, đang chuẩn bị bò dậy.
"Hừ hừ hừ......." tôi cười gằn, quơ gậy về phía hắn, thì ra còn sót một tên ha, vừa vặn để tôi thư giãn chân tay!
Nào ngờ tên ngốc kia vừa nhìn thấy bộ dáng hung hăng của tôi, đảo mắt một cái liền bất tỉnh.
Tôi sững sờ tại chỗ......
Các người là khỉ được phái tới diễn hài cho tôi xem phải không? Là Tiếu Tuấn phái mấy tên ngu xuẩn các người đến diệt tôi? Hắn làm vậy là muốn sỉ nhục ông đây phải không?
Lúc này Muộn Du Bình cũng đi tới vỗ vai tôi.
Tôi kiêu ngạo quay đầu nói: "Ha ha, hôm nay không cần anh ra tay, một mình em đủ xử đẹp bọn họ rồi!"
"Ừ. Thân thủ em không tệ, tôi thấy em muốn đánh nên cũng không giúp em." Muộn Du Bình cười như không cười nhìn tôi nói.
Ha ha ha, thân thủ của tôi dĩ nhiên không tệ, anh không nhìn thử xem tôi là ai, là tiểu Tam gia nổi danh khắp nơi đó nha! Lấy một chọi năm đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ như lông gà mà thôi, nhưng trừ cái người mạnh đến đáng sợ như anh ra thì mấy tên da dày thịt béo này tôi dư sức đối phó!
Có tới thêm vài tên tôi cũng đối.......phó..........
"Muộn Du Bình, chạy mau!" Tôi kéo Muộn Du Bình cắm đầu chạy!
CMN! Ông đây nói tới thêm mấy người còn được, chứ không hề nói là mấy chục người! Lúc này ở ngã rẽ trước mặt bỗng xuất hiện mấy chục tên đại hán xách theo gậy, đao, súng chạy về phía tôi, bọn họ chỉ cần đồng thanh hò hét thôi cũng đủ chấn động lỗ tai người ta rồi, đằng này tốc độ chạy còn nhanh tới nổi cát bụi bay đầy trời! Tiếu Tuấn, mày quả thật xem trọng ông đây quá rồi, phái bốn năm chục tên đến diệt một mình tao, có cái mông mà ông đây đối phó được!
Tôi cắm đầu mà chạy, vừa chạy vừa kêu Muộn Du Bình mau lên, đến cùng cũng chạy tới chỗ xe chúng tôi đang đậu, đồng thời kéo luôn Vương Minh vẫn còn ngáo ngơ xuống xe cùng chạy.
Chúng tôi chạy được mấy bước, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai, tại sao Muộn Du Bình lại chạy hướng khác chúng tôi!
Tôi quay đầu nhìn lại, kí lùm mía nó!
Ông đây kêu anh chạy theo tôi là để chạy đến chỗ chúng ta sắp xếp mai phục, như thế sẽ an toàn hơn, nói không chừng còn có thể phản công! Đằng này anh lại cắm đầu cắm cổ lao vào một đám mấy chục tên toàn cầm vũ khí để làm gì! Người ta mỗi người một chân cũng đủ đá chết anh rồi đó!
Nhưng nói thế nào, nói thế nào thì ông đây vẫn phải đi cứu tên ngốc nhà anh!
Muốn chết thì cùng chết! Tôi cắn răng, xoay người liền chạy ngược lại, vừa chạy vừa rống: "Vương Minh, mau gọi cứu viện!"
Tôi chạy được nửa đường đã thấy Muộn Du Bình xông thẳng vào đám đông đầy người kia, lòng lập tức nóng như lửa đốt, Muộn Du Bình anh nhất định phải ráng nhịn, tôi tới đây!
Sau đó........
Sau đó tôi sợ đến ngây người.......
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được thế nào là kinh hãi thật sự, liên tiếp có mấy tên đại hán bị đá bay như sủi cảo! Từng tên từng tên thi nhau nằm dài trên đất, người nào người nấy xen kẽ nhau như xếp cà rốt!
Vương Minh, lúc trước cậu kể chuyện cho tôi nghe làm tôi tưởng cậu chỉ đang khoác lác mà thôi, nhưng không ngờ chuyện cậu kể, là thật!
Hình ảnh Muộn Du Bình đứng giữa một bầy đại hán vai u thịt bắp, tựa như hình ảnh một con sói đơn độc đứng giữa bầy cừu, thanh Tú Xuân đao trên tay anh bén nhọn sáng bóng, khiến cho những người xung quanh bán kính một mét đều không dám tiến tới!
Vũ khí của những kẻ không biết xấu hổ muốn dùng chiến thuật lấy thịt đè người để đàn áp Bình Ca nhà tôi vừa chạm phải lưỡi đao sắc bén liền rụng rời như cánh hoa rơi! Cả bọn bị chính vũ khí của mình đập người lại, khốn khổ đến kêu cha gọi mẹ.
Mà lúc này Muộn Du Bình đã hóa thành một tàn ảnh (*) đen, không chỉ đánh bay vũ khí của đám tráng hán ngu xuẩn mà còn đá bay cả bọn họ, một lũ người hóa thân thành sủi cao bay tán loạn, lúc rơi xuống đất thì trông như củ cải vừa được trồng vậy!
(*): là một kỹ năng di chuyển nhanh đến mức hình ảnh của người dùng bị bỏ lại phía sau dù bản thật đã di chuyển ra chỗ khác
Trông thấy cảnh tượng như vậy tôi đã không còn dám tiến lên nữa, đây quả thật là thứ vũ khí hình người đó nha! Không nên tiến lại gần nếu không muốn bị thương!
Bình Ca uy vũ quá đi!
Rất nhanh Muộn Du Bình đã xử gần xong đám tráng hán kia, còn dư lại mười mấy người không có đầu óc nhưng cũng ngửi thấy mùi không đúng, rốt cuộc người người đều ôm đầu trốn khỏi Muộn Du Bình, cuối cùng vòng vây giãn ra tạo thành bán kính gấp đôi lúc đầu.
Muộn Du Bình đứng nghiêm chỉnh giữa tâm vòng tròn, một thân toàn đen cùng thanh Tú Xuấn đao liếc một lượt đám người chung quanh, Tú Xuân đao chợt lóe, tựa như tia sét lạnh lùng lao vụt tới chỗ đám người ngu xuẩn!
Ánh đao vừa lóe, toàn bộ đám người đều nhao nhao kêu la, người nào cơ trí thì có thể tránh né, nhưng có người chỉ cần chậm một chút thì đầu gối đã phải ăn đao của Muộn Du Bình, đau đến quỵ xuống khóc cha gọi mẹ, rất khó coi.........
Tôi trố mắt nghẹn họng nhìn một màn này.
Ông đây nói các người ngu xuẩn đúng là danh xứng với thực mà, các người nhìn thấy anh ấy hung tàn như thế mà còn đứng đó? Các người cả gan bao vây anh ấy, là vì cảm thấy mạng mình lớn lắm đúng không?
Nhưng lúc này Muộn Du Bình lại ngừng tay, anh nghiêm túc quan sát vết máu dính trên Tú Xuân đao, có chút chán ghét tùy tiện vung đao, thổi bay máu dính trên nó. Tư thế khi ấy đẹp trai lắm luôn!
Tôi dùng sức vỗ tay, lớn tiếng cười nói: "Bình Ca, đẹp!"
Muộn Du Bình nghe tôi kêu, quay đầu nhìn tôi, mỉm cười.
Tôi hướng về phía anh huýt sáo, giọng ngả ngớn nói: "Bình Ca, em yêu anh!"
Đột nhiên tôi thấy Muộn Du Bình cắn môi, biểu tình trên mặt hình như có chút xấu hổ.
Nhìn cảnh này mà lòng tôi sảng khoái vô cùng, một người dù có tà mị quyến rũ lạnh lùng hay ngang ngược gì thì cũng đều là người của ông đây!
Đến lúc này cũng chỉ còn lại vài tên đại hán ngu xuẩn còn trụ lại ——— tôi đúng thật hết nói nổi bọn họ, tới nước này mà còn dám đựng cạnh vũ khí hình người. Vốn dĩ bọn họ đang rất tuyệt vọng rồi, nhưng lại trông thấy hai tên đàn ông là tôi và Muộn Du Bình đứng đó ân ái qua lại, giữa ban ngày ban mặt, dưới con mắt của bao nhiêu người mà còn liếc mắt đưa tình được, thì bọn họ cũng mang gương mặt như ăn phải cứt nhìn tôi, rồi nhìn Muộn Du Bình.
Tôi nhìn biểu tình trên mặt bọn họ đúng là không thoải mái gì, bộ nhìn tôi và tiểu tình nhân tú ân tú ái khiến mấy người khó chịu lắm à? Vẻ mặt có cần khó coi đến thế không?
Thế là bà nội nó tôi liền cầm gậy lao lên!
ĐM, nếu các người không chạy, vậy cũng đừng trách anh đây là người xấu!
Tôi ôm gậy lao tới đánh nhau với đám người kia rất ác liệt, không tới hai phút đã đánh bại toàn bộ bọn họ.
Tôi đi tới trước mặt Muộn Du Bình, đứng ngang anh, nhìn đám người bò lổn ngổn dưới đất, trong lòng không khỏi khí huyết dâng trào, bà nội tôi, thật là thoải mái quá xá! Ông đây thật sự rất có cảm giác bản thân là cao thủ võ lâm!
Bỗng từ phía xe chúng tôi đậu có một nhóm người chạy tới.
Tiểu nhị Muộn Du Bình sắp xếp mai phục cuối cùng cũng đến.
Hội hợp với Vương Minh xong bọn họ liền cùng nhau chạy tới đây, nhìn đám đại hán nằm trên đất, lại nhìn đến tôi và Muộn Du Bình đứng giữa bầy người như Hắc Bạch Song Sát, tất cả mọi người đều không tự chủ mà khâm phục.
"Tiểu Tam gia oai phong!" Tất cả anh em đồng thanh hô lớn.
Tôi cảm thấy rất vui! Cười liên tục khoác tay nói" " Đại Trương ca của mọi người cũng oai phong, Đại Trương ca của mọi người oai phong."
Thấy các người kính nể tôi như vậy, l lần này tôi tha cho các người! Lúc đầu định để các người đến đánh nhau, kết quả các người chỉ có thể tới dọn dẹp chiến trường, tiểu Tam gia tôi đây mà còn trông chờ vào các người giúp đỡ, sợ là đầu đã sớm bị chặt xuống rồi.
Có điều bọn họ cũng là nhận lệnh mới phải nấp ở đó, chỗ bọn họ mai phục cách đây xa như vậy, hơn nữa nằm ở khúc cua cũng không thấy được tình hình bên này, cho nên họ cũng chỉ có thể thủ ở đó chờ lệnh. Lúc nhận được điện thoại của Vương Minh, cả bọn liền chạy tới, cũng phải mất mười mấy phút. Lúc đó tôi và Muộn Du Bình đã sớm quét sạch đám người bên đây rồi.
Không trách bọn họ không trách bọn họ, chỉ tại Bình Ca và tiểu Tam gia quá dũng mãnh thôi! Ha ha ha ha ha ha!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Bình Tà Chi Dục Niệm
- Chương 40: Bình ca oai phong uy vũ