"Tôi ngơ ngác đứng nhìn anh, trong lòng cảm thấy có vô số cảm xúc, nói chung là, có chút yên lòng, có chút cảm động, có chút vui vẻ, cũng có chút ngọt ngào........nhưng lại có chút buồn rầu."
———
Vừa nghĩ tôi vừa nói: "Hay lắm Tiểu Ca, anh không nhớ đũa là gì mà lại nhớ Chu Nguyên Chương là ai?"
Nói tới đây tôi ngưng lại một chút, từ trên cao nhìn xuống Muộn Du Bình.
Tôi nhớ lại hôm qua tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, nhưng sau đó phát sinh quá nhiều thứ làm tôi quên mất.
"Tiểu Ca, hôm qua anh còn chưa nói vì sao anh biết A Ninh? Anh không nhớ Bàn Tử thế nhưng lại nhớ cô ấy? Chẳng lẽ do trước kia anh có ý với người ta nên mới nhớ mãi không quên? Hay là anh giả bộ mất trí nhớ với tôi?"
Muộn Du Bình buông ly nhìn, hồi lâu mới nói: "Tôi cũng từng nói không phải chuyện gì tôi cũng quên. Những chuyện xảy ra ở Thanh Đồng môn và một số chuyện tôi muốn nhớ tôi đều nhớ rõ."
"Chuyện anh muốn nhớ, anh quả nhiên có ý với A Ninh!" Tôi chỉ vào mặt anh.
Muộn Du Bình đè tay tôi xuống, nói: "Cậu đừng kích động như vậy. Tôi nhớ được những thứ đó đều nhờ vào một số thứ ở nhà cổ Trương gia. Trong nhà cổ Trương gia có rất nhiều sách cổ, trong đó ghi lại ít nhiều những chuyện và những nhân vật trong lịch sử, có cả cuốn ghi chép về Chu Nguyên Chương, cả chủ nhân Phù Tô của viên Định Khôn châu chúng ta tìm được cũng có ghi chép ở đó. Mỗi đời Trương Khởi Linh đều phải xem hết số sách cổ này, cho nên hiện tại tôi mới nhớ rõ như vậy. Trước đây tôi không hiểu vì sao mình phải nhớ những thứ đó, nhưng sau này nghĩ lại, tôi cho rằng mình làm vậy là vì tôi không thể vứt bỏ trách nhiệm của một Trương Khởi Linh!" Nói tới đây anh chợt im lặng một lúc, tay đẩy đẩy ly sữa bò trên bàn, nói: "Còn về A Ninh. Thật ra hiện tại trí nhớ của tôi đã khôi phục được một chút. Cả Bàn Tử, tôi cũng nhớ ra rồi."
"Thì ra anh có thể nhớ lại!" Tôi quả thật rất vui khi nhìn thấy chứng mất trí nhớ của anh có khởi sắc. "Anh nhớ lại những gì?" Tôi có chút hưng phấn hỏi.
"Là một số chuyện nhỏ, nhưng đại đa số đều liên quan tới cậu."
Tôi đứng lên chuẩn bị thu dọn đũa dĩa, nghe được câu trả lời của Muộn Du Bình thì hết sức hài lòng!
Đa số đều liên quan đến tôi, đa số đều liên quan đến tôi, đa số đều liên quan đến tôi.
Ha ha ha!
"Để tôi dọn cho. Tôi nói với cậu rồi, sau này những chuyện như vậy cứ để tôi làm. Tôi nhìn cậu làm một lần là biết." Muộn Du Bình đè cánh tay cầm đĩa của tôi lại.
Wow, anh thật tốt! Tôi do dự một giây rồi đem đũa dĩa đưa cho anh. Ha ha ha, có người rửa chén giùm không phải là quá tốt sao? Tiểu Ca đúng là lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, biết đánh bánh tông, còn biết làm việc nhà.
Chính xác là thập toàn thập mỹ vạn năm có một!
"Cậu thay đồ đi, không phải nói muốn đến đường khẩu sao? Còn đứng nữa sẽ trễ đó." Muộn Du Bình vừa thu dọn đũa dĩa vừa nói.
Ờ, tôi chợt nhớ còn có chuyện này, lại nhớ tới chuyện Muộn Du Bình kể vừa rồi, liền hỏi anh: "Anh nói với tôi nhiều như vậy, thế chuyện này anh có ý kiến gì không?"
"Cậu đi trước, tôi rửa chén xong sẽ nói với cậu." Muộn Du Bình nói, nói xong liền bưng đồ đi.
Tôi nghe lời vào phòng thay quần áo.
Hôm nay phải gặp tất cả chưởng quỹ, còn phải trừng phạt đám phản bội lập uy, cho nên tôi phải ăn mặc trang nghiêm một chút.
Tôi lấy bộ sơ mi lụa trắng như tuyết, chuẩn bị phối với kiểu quần Tôn Trung Sơn màu xám tro. Tôi cởϊ qυầи áo ngủ, mặc áo sơ mi vào, lại mặc thêm quần và áo khoác. Nhìn bản thân trong gương.
Cái đầu nhỏ ngẩng cáo, biểu tình trên mặt thâm sâu khó lường, bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xám tro càng khiến tôi thêm chững chạc, quan trọng hơn là vóc người tôi cao lớn, từ ba lớp tay áo lộ ra một đoạn tay nhỏ.
Hoàn mỹ, quá là đẹp trai! Nhìn thế nào cũng ra dáng nhân vật trí dũng kiệt xuất!
Lúc này Muộn Du Bình cũng đi vào, nhìn thấy tôi thì hơi sửng sốt.
Tôi vui vẻ trong lòng.
Nhan sắc của tui cũng đâu tệ phải không? Anh còn nhìn tới ngây người như vậy, ha ha ha.
Muộn Du Bình bỗng nói: "Ngô Tà, hôm nay thời tiết hơi lạnh, cậu mặc mỏng thế này, không lạnh sao?"
Tôi.........
Hồi sau tôi mới trả lời: "Ở đó có mày điều hòa không khí!" Nói xong cũng không thèm nhìn anh, tự mình cài cúc áo.
Lúc này Muộn Du Bình lại đi tới: "Tôi giúp cậu."
Vừa nói vừa giúp tôi cài núc áo.
Tôi ngơ ngác đứng nhìn anh, trong lòng cảm thấy có vô số cảm xúc, nói chung là, có chút yên lòng, có chút cảm động, có chút vui vẻ, cũng có chút ngọt ngào........nhưng lại có chút buồn rầu.
Mẹ nó sao Muộn Du Bình lại đối tốt với tôi như vậy, sau này lỡ như anh lại mất tích thì thôi phải làm sao?
Nghĩ tới đây tôi vội vàng vả miệng mình, phi phi phi, cái miệng ăn mắm ăn muối!
Muộn Du Bình cài xong cúc áo cuối cùng, sau đó lùi về sau nhìn tôi: "Có điều cũng không tệ."
Tôi khó chịu, cái gì gọi là cũng không tệ, người người đều nói tiểu Tam gia tôi có vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong, không phải là cũng được!
Muộn Du Bình nói tiếp: "Về chuyện hôm nay cậu đến đường khẩu, tôi thấy cách của cậu không sai, đối với tên đầu sỏ phải nghiêm trị, nhưng những người khác thì không cần."
"Vậy những người khác tính thế nào?" Tôi nói: "Nếu cứ làm như vậy, thế lỡ sau này chuyện này lại tái diễn, sợ là sẽ càng có nhiều kẻ cho rằng tôi không trách phạt chúng! Huống gì những kẻ này hiện tại ở cạnh tôi tôi cũng không yên tâm. Giống như một quả boom có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy."
"Cũng không phải không cho cậu dạy dỗ bọn họ, cậu có thể như vầy......." Muộn Du Bình từ từ nói.
Đường khẩu của chị Nha ở ngay phố Hà Phường, nơi này là phố đồ cổ nổi danh nhất Hàng Châu, lúc đầu chị Nha chỉ mở một cửa hàng nho nhỏ ở đây, về sau cửa hàng từ từ trở thành cửa hàng kinh doanh đồ cổ lớn nhất phố đồ cổ.
Tôi và Muộn Du Bình xuống xe, đập vào mắt trước hết là hai trụ cột màu đỏ chạm khắc hình rồng đang giương nanh múa vuốt muốn bay lên trời. Mà trước cửa là những nấc than bằng đá màu đen trông rất trơn bóng sạch sẽ, nghe nói chúng được làm bằng một loại ngọc. Làm trước đây tôi còn sợ có người đào đi bậc thang của cửa hàng, có điều qua lâu như vậy cũng không thấy ai động thủ, tôi còn thường xuyên thấy lũ nhóc ở cửa hàng cách vách chơi đùa trên bậc thang đó. Ba mặt cửa hàng đều đóng, chỉ có cửa này là mở, chị Nha không tiếp khách tầm thường, khách đến xem hàng đều là khách quen hoặc có người quen giới thiệu, cũng may đã nói trước với chị Nha nên giờ mới có thể gõ cửa.
Về kiểu cách làm ăn này tôi cũng từng hỏi chị Nha, nếu chị chỉ tiếp khách quen vậy cần gì mở cửa hàng lớn như vậy, chuyện làm ăn của chúng ta không tiện đưa ra ánh sáng, phô trương quá mức cũng không phải chuyện tốt.
Chị Nha nói cửa hàng này là giữ lại cho chú Ba của tôi.
"Bất kể ông ấy ở đâu, dù là còn sống hay đã chết. Tôi cũng phải giữ lại thể diện cho ông ấy trong mắt mọi người. Cũng là để cho mọi người đều nhớ trước đây đã từng có một Ngô Tam Tỉnh ở đây xưng bá một phương." Khi ấy chị Nha nói vậy đó.
Tôi nghe xong thì im lặng.
Tôi không biết quan hệ giữa chị Nha với chú Ba có đi tới bước đó hay chưa, nhưng người chú Ba yêu là Trần Văn Cẩm, đây là chuyện không có gì phải nghi ngờ.
Mặc dù sau khi chú Ba mất tích chị Nha vẫn kết hôn, nhưng cũng ly hôn rất nhanh, sau đó cứ một thân một mình trông coi cửa hàng, trông coi mặt mũi của chú Ba.
Tôi đoán cả đời này chị ấy vẫn sẽ như vậy, luôn luôn chờ, chờ một người có thể sẽ vĩnh viễn không trở về, cũng như ôm lấy giấc mộng cả đời không tỉnh.
Cũng vì điều này mà hễ gặp chị Nha là tôi đều thầm mắng chú Ba khốn khϊếp, chú đi thì đi đi, mắc gì phải để lại mối nợ phong lưu này chứ!
Cũng may chị Nha làm việc hết sức cẩn thận nên qua nhiều năm mà cái cửa hàng chói mắt với ba mặt cửa này vẫn cứ chiếm một chỗ ở phố đồ cổ.
Tôi nhìn tấm biển màu đen vàng trên cao, phía trên ghi mấy chữ rồng bay phương múa cực to "Ngô gia Vạn Bảo Đường"
Ngô gia, xem ra chị Nha đã coi bản thân là người nhà họ Ngô từ lâu rồi.
Tôi đứng gõ cửa một lúc, cửa lớn hai bên lập tức mở, cửa vừa mở đã nhìn thấy chị Nha đứng trong nhà, mặc một bộ áo bông màu tím đậm kiểu Trung Hoa, phối với quần gấm màu đen, tóc chải gọn gàng cột thành đuôi ngựa. Cả người nhìn vô cùng trầm ổn, đoan trang. Bênh cạnh là tiểu nhị của chị, thấy tôi cũng cúi đầu kêu một tiếng: "Tiểu Tam gia."
Tôi gật đầu với chị Nha.
Chị cũng gật đầu với tôi, sau đó dẫn tôi vào trong.
"Ăn mặc như vậy không hợp với chị." Tôi vừa theo sau vừa nói: "Chị đừng có mãi ăn mặc như bà lão như thế. Chị cũng có già đâu."
Chị Nha đi trước không quay đầu lại nói: "Cậu còn nói những lời này làm gì, tôi đã sớm nói, lòng tôi không những đã già, mà còn là chết rồi."
Tôi im lặng.
Tôi lại thầm mắng chú Ba khốn khϊếp thật.
Tôi rất kính trọng chị Nha.
Ở những năm đầu lúc tôi mới tiếp quản sản nghiệp của chú Ba, trừ chú Hai hết sức ủng hộ, Hoắc gia và Giải gia trợ giúp bên ngoài, thì ở nội bộ đường khẩu của chú Ba chỉ có chị là người duy nhất ủng hộ tôi.
Từ lúc mới bắt đầu sắp xếp lại những người trong gia tộc, đến sau khi thế lực lớn mạnh không thể cứ lấy cứng ép người không phục, sau đó đến việc cài người giám sát vào đường khẩu. Những bước đi khó khăn đó đều có chị ở bên cạnh tôi. Mà sự ủng hộ của chị dành cho tôi chính là vô điều khiện, không có điểm dừng.
Tất cả những điều này có được đều bởi vì tôi họ Ngô, là cháu của Ngô Tam Tỉnh.
Chị làm tất cả mọi chuyện, cũng chỉ vì muốn lưu lại một phần sản nghiệp họ Ngô cho người mình yêu.
Phía sau cửa hàng có một khoảng sân giếng trời, phía sau sân còn có một tòa nhà cổ. Chị Nha dẫn tôi đi tới tầng một dùng để bàn chuyện làm ăn, lên tới lầu hai là một phòng khách vô cùng lớn.
Bấy giờ trong phòng đầy ắp tiếng người, tiếng nói ồn ào náo nhiệt.
Chị Nha đứng lại ở cửa đại sảnh, tỏ ý để tôi đi trước.
Tội gật đầu, sải bước đi phía trước, theo sau là chị Nha và Muộn Du Bình, Vương Minh và mười mấy tiểu nhị.
Tôi vào đến phòng khách, đi tới cái ghế chính giữa phòng, ngồi xuống. Chị Nha để Muộn Du Bình ngồi bên trái tôi, Vương Minh ngồi bên phải.
Còn mười mấy tiểu nhị Vương Minh dẫn theo đứng sau lưng tôi.
Mọi chuyện đã đâu vào đấy, tôi nhẹ ho một tiếng, phòng khách vừa rồi còn náo nhiệt giờ đã yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn quanh một vòng phòng khách, biết tất cả chưỡng quỹ đều đến đủ.
Tôi gật đầu với Vương Minh, Vương Minh liền đứng lên nói: "Dẫn người tới."
Hết chương 19.