Tôi ôm chặt Muộn Du Bình, nhìn máu từ khóe miệng mình trào ra, chảy xuống người Muộn Du Bình, hòa lẫn với máu chảy ra từ cổ anh.
Gương mặt anh kề sát người tôi, tôi không nhịn được nhìn xuống.
Trước kia, Muộn Du Bình hiếm khi nói chuyện, cũng không thích thân cận với người khác, khiến cho cảm giác tồn tại của anh gần như không có. Đây vẫn là lần đầu tiên tôi quan sát anh ở khoảng cách gần như vậy.
Một lần ngắm nhìn, phát hiện gương mặt của anh thế mà lại rất thanh tú.
Thế nhưng lông mày cau chặt, sắc mặt tái nhợt.
Tôi nhìn máu trên vết thương của anh không còn chảy nhiều, đoán chừng nếu còn tiếp tục chảy, e rằng sẽ không còn gì để chảy.
Nghĩ tới đây trái tim tôi liền đập rộn lên, bản thân không nhịn được mà ôm anh càng chặt, giống như làm vậy có thể giữ lại sinh mệnh đang từ từ mất đi của anh.
"Các người để chúng tôi ra ngoài, các người muốn gì tôi cũng chấp nhận." Tôi ngẩng đầu nhìn tên cầm đầu.
"Tiểu Tam gia, cậu nói chúng tôi đối xử với cậu như vậy, tôi sẽ còn tin cậu trở về sẽ tha cho chúng tôi sao?" Người nọ lại nói.
"Vậy ông muốn thế nào?" Lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng vẫn không thể không giả vờ bình tĩnh.
"Cậu nói ra số đấu trong tay Ngô Tam Tỉnh, tôi sẽ để cho các cậu đi." Hắn nói, hồi sau lại cắn răng cười, vẻ mặt suy tính nhìn khẩu súng trong tay nói: "Muốn chọn nói thật, hay là súng."
Tôi dùng sức cắn môi, cố gắng để cơn đau khiến đầu óc đang bị lửa giận thiêu đốt tỉnh táo lại.
Không thể nổi giận, phải nghe lời hắn, phải tìm cách thoát ra ngoài nhanh nhất.
Tiểu Ca, có lẽ, còn có thể cứu được.
"Được." Tôi gật đầu: "Ông cầm giấy bút tới."
Người nọ nghe vậy liền nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có người đem giấy bút ra.
Tôi cẩn thận đặt Tiểu Ca nằm sang bên cạnh, nhận lấy giấy bút viết xuống mấy cái địa chỉ, sau đó đem giấy bút trả lại cho hắn.
"Bây giờ có thể để chúng tôi đi được chưa." Tôi nói.
Người nọ nhìn kĩ tờ giấy một hồi, lại thận trọng nhét nó vào ngực. Nghe lời tôi nói, mặt lộ vẻ giễu cợt, hắn nói: "Cái này không thể được."
Tôi giận dữ, lạnh lùng nói: "Không phải nói chỉ cần tôi viết địa chỉ cho các người thì sẽ thả chúng tôi đi sao? Sao có thể nói không giữ lời, ông muốn lấy mạng tôi? Ông nghĩ cho kĩ đi, ông hại tôi, nhà tôi ngoài Tam thúc còn có chú hai, dù ông có đi tới chân trời góc bể chú hai cũng sẽ không bỏ qua cho ông!"
"Ngài hiểu lầm rồi, tiểu Tam gia, ngài cho tôi thêm một lá gan tôi cũng không dám lấy mạng ngài!"
"Vậy còn không để tôi đi, tôi muốn cứu người!" Tôi vội vàng nói.
"Nhưng tiểu Tam gia à, ngài chỉ viết cho chúng tôi một cái địa chỉ, tôi làm sao biết đấu đó tốt hay xấu, bên trong có hay không có bánh tông. Nói khó nghe chính là, nếu ngài viết cho chúng tôi một cái đấu hung, tôi mang một đám anh em vào đó chẳng phải là đi tìm đường chết sao. Cho nên, vẫn phải phiền tiểu Tam gia cùng chúng tôi đi một chuyến, xem như chỉ đường cho mấy anh em." Giờ phút này hắn lại nói những lời như vậy.
Tôi cắn môi, hung hăng nuốt xuống ngụm máu trong miệng, nhìn Muộn Du Bình nằm trên đất, đứng lên nói: "Tôi và các người đi, nhưng các người phải đưa anh ấy vào bệnh viện."
Nói tới đây tôi dừng một chút, gằn từng chữ một: "Nếu anh ấy chết, Ngô Tà tôi xin thề sẽ khiến cho từng người ở đây chôn cùng anh ấy!"
"Ha ha ha ha, trong hoàng cảnh này tiểu Tam gia còn cố chấp làm gì! Cậu muốn cứu hắn, coi bộ là không được. Ngài nhìn máu của hắn cũng sắp chảy cạn rồi. Ngài từng thấy người nào bị súng bắn xuyên cổ còn có thể sống không?" Người nọ nghe lời tôi nói có chút sững sốt, tiếp đó cười lớn nói: "Hơn nữa chúng tôi phải đi ngay bây giờ, làm gì có ai chịu giúp cậu đưa hắn đi bệnh viện, làm vậy khác gì tìm đường chết" Nói tới đây hắn xoay người vẫy vẫy tay: "Các anh em gọi một tiếng tiểu Tam gia đi, sau đó đem tên nhóc này ném vào hầm ngầm. Chúng ta lập tức xuất phát, tránh đêm dài lắm mộng!"
Tôi vừa nghe hắn nói như vậy, một trận lửa lập tức bốc lên thiêu đốt đôi mắt tôi, tôi vọt tới trước!
"Con mẹ mày!"
Tôi chạy vào trong đám người, nhào thẳng tới chỗ tên cầm đầu.
Người nọ thấy tôi nhào tới, theo phản xạ liền giơ súng chỉa vào tôi nhưng nhất thời không dám nổ súng.
Tôi bắt lấy thời cơ tung một cước đá rớt súng trên tay hắn.
Người nọ bị đá trúng kêu lên một tiếng sau đó ôm lấy tay.
Tôi tiến thêm một bước đá vào bụng hắn!
Người nọ vốn đã gảy chân nên chỉ có thể ngồi dưới đất, lần này bị tôi đá đến lộn mèo, hắn ôm bụng vừa lăn vừa hét, tôi nhảy tới ngồi lên người hắn. Hai tay ôm đầu hắn!
Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh, nhất thời những người bên cạnh đều sợ tới ngây người. Lúc này nhìn thấy tôi đằng đằng sát khí ngồi trên ôm đầu gã, tất cả đều câm như hến, hai mắt nhìn chúng tôi nhưng không ai dám tiến lên.
"Các người đưa anh ấy đi bệnh viện." Tôi nhìn sang Muộn Du Bình đang nằm bên kia, sau đó siết chặt tay: "Nếu không tôi vặn gảy cổ hắn!"
Gã cầm đầu vừa nghe thấy thì khó thế oai phong vừa rồi lập tức biến mất, quả thật như sắp tè ra quần, hắn bị tôi siết đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng rống giọng nói: "Đưa đi bệnh viện, đưa đi bệnh viện. Tiểu Tam gia nhẹ tay, còn tiếp tục cổ tôi sẽ gảy đó!"
Tôi hơi buông lỏng tay ra.
Hắn thở chậm đi một nhịp, sau đó liền hô lên: "Lý Tam, cậu mau đưa Trương gia đến bệnh viện!"
Đám đông hoàn toàn yên tĩnh, cũng không nghe thấy tiếng Lý Tam trả lời.
Đáy lòng tôi dần chìm xuống.
Tên cầm đầu cũng luống cuống kêu to: "Cậu giỏi lắm Lý Tam, cậu quên ai là người đã đưa cậu từ chỗ khỉ ho cò gáy đến đây hưởng phúc rồi hả? Bây giờ tôi gặp nạn cậu lại như con rùa rụt đuôi, cậu có phải là đàn ông hay không! Các người, ai trong các người cũng được, chỉ cần đưa Trương gia đến bệnh viện, sau này Lư Trung tôi nhất định sẽ hậu tạ!"
Đám người vẫn không có động tĩnh gì.
Lòng tôi phát lạnh, miễn cưỡng hít một hơi nói: "Các người đưa anh ấy đi, tất cả những gì xảy ra tôi sẽ không truy cứu nữa!"
Vẫn không ai đáp lại.
Tôi vô cùng nóng nảy, siết chặt Lư Trung trong tay, nhìn đám người nói lớn: "Cuối cùng các người muốn thế nào mới chịu cứu anh ấy!"
Vẫn không có ai trả lời.
Lòng tôi lạnh lẽo như khối băng.
Quả nhiên so với quỷ thì lòng người mới là thứ đáng sợ hơn!
Những kẻ này chỉ sợ đã muốn để Lư Trung chết, sau đó bức ép tôi, ép tôi đi khắp nơi đổ đấu giúp bọn họ phát tài!
Lư Trung chết sẽ tốt hơn, hắn vốn đã tàn phế, mang hắn đi cùng sẽ phiền phức, hơn nữa còn giúp bớt đi một người chia tiền! Chỉ cần tôi vẫn còn thì tiền vẫn còn!
Tôi nghĩ tới đây, ruột gan trong lòng như bị lửa thiêu đốt, càng siết chặt Lư Trung trong lòng, siết tới mắt hắn trợn trắng!
Con mẹ mày! Nếu không thể cứu Tiểu Ca, ông đây muốn mày cũng chôn theo! Mày đi trước, còn lại tất cả những kẻ thấy chết không cứu ông đây sẽ ghi nhớ hết, một kẻ cũng không sót, đều chôn theo Tiểu Ca đi!
Tôi nổi điên siết Lư Trung, đột nhiên nghe được một tiếng quát to: "Mấy người đang làm gì đó? Tiểu Tam gia!" Nói xong liền có người vọt vào.
Theo sau là mấy chục người, cả bọn cùng hỗn chiến với đám người vây quanh tôi.
Vương Minh tới.
Cậu ta vội vàng chạy đến trước mặt tôi: "Tiểu Tam gia ngài sao rồi? Tôi đến trễ!"
Tôi giữ tư thế siết cổ Lư Trung nhìn hắn.
Vương Minh dường như bị ánh mắt lạnh lùng của tôi dọa sợ hết hồn, rụt cổ một cái.
Tôi ném Lư Trung sang một bên, nói với Vương Minh: "Cậu canh chừng ở đây, không được để một người nào chạy thoát." Nói xong đứng lên ôm lấy Muộn Du Bình.
Bây giờ đã không còn ai dám cản tôi, xe tôi còn ở bên ngoài, tôi chạy như bay ra khỏi viện tử, đặt Tiểu Ca ở sau xe, sau đó nhảy lên xe, lập tức kéo cần đạp ga!
Tôi không biết làm cách nào đến được bệnh viện.
Chỉ nhớ tôi không ngừng đạp ga, không ngừng đạp ga, cửa xe không đóng khiến gió thổi vào mặt tôi, cảnh vật bốn phía xẹt qua trước mắt.
Tôi không ngừng nói thầm trong lòng, Tiểu Ca, tôi sẽ cứu anh, anh không được chết, anh nhất định không được chết, anh không thể chết!
Sau khi đến bệnh viện, tôi dừng xe, xuống xe ôm lấy Tiểu Ca chạy thẳng vào bệnh viện.
"Bác sĩ, bác sĩ cứu mạng! Bác sĩ cứu mạng đi!"
..........
Một ngày sau.
Sáng sớm, anh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của Muộn Du Bình vẫn còn đang hôn mê.
Tôi ngồi bên cạnh giường Muộn Du Bình, nhìn anh, một lát lại dùng sức xoa mặt của mình.
Khốn khϊếp, lại không ngủ ngon.
Tôi nhớ tới lời bác sĩ nói hôm qua.
Ngày hôm qua tôi nóng lòng ôm Muộn Du Bình chạy vào bệnh viện kêu cứu mạng, các y tá bác sĩ lập tức chạy lại vây xung quanh, mất vài phút đã đưa Muộn Du Bình vào phòng phẫu thuật.
Tôi đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn bảng đèn phẫu thuật sáng lên, cảm thấy lòng mình cũng nhói lên.
Lúc tôi đưa Muộn Du Bình đến bệnh viện anh vẫn còn thở, nhưng anh chảy máu nhiều như vậy, rõ ràng thấy được mạch máu trong cổ họng đã bị đứt, đoán chừng cách cái chết không bao xa nữa!
Tôi ở bên ngoài đi tới đi lui, hết cầu Chúa rồi đến khấn Phật....chỉ cần là vị thần nào tôi biết tôi đều khẩn cầu bọn họ nhất định phải phù hộ Muộn Du Bình còn sống trở ra. Khấn cầu một lúc tôi mới nhớ bản thân là một người trộm mộ, Muộn Du Bình cũng vậy, đoán rằng thần tiên sẽ không phù hộ cho anh liền đổi thành khẩn cầu Diêm Vương để Muộn Du Bình có thể sống, dù có đổi bằng mạng của tôi cũng được.
Vất vả chờ đến lúc ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ bước ra.
Tôi bước tới hỏi bác sĩ: "Bạn của tôi sao rồi, anh ấy liệu có chết hay không?"
Bác sĩ lại dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi: "Cậu gào cái gì? Tôi thấy cậu gào như kiểu cậu ta sắp chết tới nơi. Chỉ là một lỗ nhỏ trên cổ, đã sắp khép lại rồi làm gì chết được? Các cậu đây là làm sao? Cho dù có chết cũng là chết lúc mới bị thương, đến lúc này vết thương đã muốn liền lại thì chết kiểu gì?"
"Hả?" Tôi sững sờ.
Lúc đó Muộn Du Bình rõ ràng chảy rất nhiều máu, hơn nữa đạn còn xuyên qua cổ anh! Không chỉ chảy nhiều máu mà còn là đứt mạch máu, làm sao có thể khép lại?
"Hả cái gì mà hả?" Bác sĩ nói: "Cậu ở đây chờ, lát nữa bạn cậu sẽ ra. Tôi đã giúp cậu ta khâu vết thương lại rồi, truyền một chai nước biển là ngày mốt có thể xuất viện. Cậu ta mất hơi nhiều máu, trở về ăn nhiều gan heo, lòng trắng trứng một chút. Còn cậu mau đi đóng tiền, nhất định phải đóng tiền!"
"Ờ....." Tôi ngu ngơ trả lời, sau đó thấy Muộn Du Bình đã được đẩy ra.
Hết chương 10.