Tác giả: Phì Miêu Mễ
Edit: Dưa
Lưu ý
1. Mình không phải fan nguyên tác "Đạo Mộ Bút Kí", mình chỉ yêu thích tình cảm của Tiểu Ca và Ngô Tà
2. Truyện lần này có nội dung khác hẳn những truyện mà mình từng edit, đối với mình thì đây là một câu chuyện hỗ sủng, nhưng nếu bạn nào sủng công nặng mình khuyên không nên đọc.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
———
Không có âm thanh, không có ánh sáng, thời gian, tựa như cũng không tồn tại.
Trương Khởi Linh nằm trong quan tài đá, chầm chậm nhắm hai mắt.
Y lẳng lặng chờ đợi.
Trong đầu y hiện lên rất nhiều chuyện xưa, sau khi tiến vào Thanh Đồng môn, trong bóng tối tĩnh lặng, y chỉ có thể dựa vào hồi ức và hoài niệm để chịu đựng qua ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây......
Nhưng ở lần nhắm mắt tiếp theo, đầu y sẽ lại trống rỗng.
Trương Khởi Linh nhẹ nhàng hít thở.
Đây là sức mạnh của Chung Cực.
Kể từ khi y tiếp xúc với Chung Cực, thứ sức mạnh này càng ngày càng mạnh.
Cảm giác đầu óc trống không mờ mịt diễn ra ngày càng thường xuyên, những người đó, những chuyện đó, dường như ngày càng phai nhạt.
Mà thân thể y cũng từ từ xuất hiện những thay đổi không thể tưởng tượng được.
Cuối cùng thì mình sẽ ra sao?
Liệu sẽ thật sự như những gì y tra được ở nhà cổ Trương gia.
Sức mạnh của Chung Cực sẽ khiến y...... trường sinh?
Là biến thành quái vật trường sinh.
Hay là thần tiên trường sinh?
Trường sinh thì trường sinh, chuyện này dường như là mơ giấc mơ không có thật của rất nhiều người.....
Việc mất trí nhớ, đối với y đã sớm trở thành chuyện thường như cơm bữa.....
Trương Khởi Linh nghĩ tới đây, đáy lòng cũng từ từ chìm xuống.
Thời điểm đó, hẳn sẽ đến nhanh thôi.
Sau này.
Y đã thực sự có được sức mạnh của Chung Cực.
......
Đột nhiên y mở mắt!
Chẳng qua là, chẳng qua là gương mặt của người kia lại xuất hiện trong đầu y.
Cậu ấy cười, cậu ấy khóc, cậu ấy tức giận, mỗi một hành động, mỗi một lời nói của cậu!
"Ngô Tà....."
Trong bóng tối, Trương Khởi Linh lẩm bẩm cái tên đó.
Trương Khởi Linh có chút hoài nghi.
Vì sao trong khoảng thời gian tiếp xúc với Chung Cực, y lại thường xuyên nhớ đến Ngô Tà.
Cậu trai có chút yếu đuối, có chút quật cường, có chút ngây ngô đó, cậu trai dính lấy y, nói muốn đi theo y.....
Ngô Tà.
Ngô Tà.
Lúc đầu tôi, rõ ràng chỉ nghĩ cậu là một người yếu đuối ngu ngốc!
Nhưng tại sao, đến cuối cùng, người duy nhất tôi không thể từ bỏ lại là tên ngốc cậu!
Nếu như, tôi cứ thế mà quên đi tất cả, vậy thì sau này, khi cậu tới Thanh Đồng Môn đón tôi.
Tôi vẫn là tôi ư?
Cho dù tôi biến thành lão quái vật trường sinh, hoặc là lão thần tiên trường sinh, hoặc là một con quái vật nào đó, đến khi ấy, tôi cũng nhất định đã quên mất cậu.
Khi ấy, cậu nhất định sẽ rất thất vọng đúng không?
Rõ ràng ước định mười năm, nhưng tôi đã lỡ hẹn rồi.
Cậu sẽ khóc sao?
Tôi nhớ trước kia cậu là người hẹp hòi nhất, cậu nhất định sẽ khóc thôi.
Nhưng cậu chắc chắn sẽ không lớn tiếng gào khóc.
Cậu sẽ để mặc cho nước mắt lăn trên hốc mắt, sau đó dùng đôi mắt đỏ kiên cường tôi phải không?
Ngô Tà, cậu đừng khóc.....
Chính vào lúc này, thứ cảm giác áp đảo trống không lại cưỡng ép tràn vào đầu Trương Khởi Linh!
Trương Khởi Linh nằm trong quan tài đá lạnh lẽo, thẩn thể nhẹ nhàng co lại.
Thời gian làm "Trương Khởi Linh" không còn nhiều.
Ngô Tà......
Ngô Tà......
Ngô Tà......
Tôi phải làm sao mới có thể không quên cậu?
Tôi không muốn lỡ hẹn!
Nếu như, ngày đó y không vì tò mò mà tìm đến "Chung Cực" thì tốt rồi......
Ngô Tà......
Ngô Tà......
Ngô Tà......
Ngô Tà cậu đừng khóc.....
Ngô Tà tôi không muốn cậu khóc.....
Muốn trở thành thần, thì không thể có chút du͙© vọиɠ nào
Một vị thần mang trong mình du͙© vọиɠ, có phải sẽ bị du͙© vọиɠ của hắn thiếu thành tro bụi, trọn đời không được siêu sinh hay không?
Hết chương 1.