Không biết Will thuyết phục như thế nào, dụ dỗ ra sao mà Viên Như cũng chấp nhận làm bạn gái anh. Đương nhiên, cô đồng ý từ tận đáy lòng chứ không phải bị ép buộc gì cả, hơn nữa anh ta cũng giúp cô rất nhiều nên xem như đây là trả công thôi.
“Mày là bạn gái của nó đúng không? Cho mày mười phút đến quán bar Paradise, nếu không tao sẽ xử lý.”
Khi đang đi dạo thì Viên Như nhận được cuộc gọi này, lúc đầu cô cho rằng anh làm rớt điện thoại nên có người khác nhặt được và hù dọa cô. Tuy nhiên, đến khi tên đó gửi hình ảnh anh đang nằm sấp mặt dưới đất, xung quanh là màu đỏ của máu và rượu hòa lại thì cô mới thật sự hoảng hốt. Viên Như không nghĩ nhiều mà lập tức chạy đến đó.
“Nhìn xem, dáng vóc của con nhỏ này đẹp quá đi mất.”
Hàng loạt lời tục tĩu phát ra từ miệng bọn chúng, khi cô còn nghĩ bản thân sẽ xảy ra chuyện thì một đám người mặc vest đen xông vào đánh bọn chúng bầm dập. Thấy dường như mọi chuyện đã ổn, cô lập tức xé miếng vải từ áo thun mình rồi băng bó cho Will, sau đó đưa anh đến bệnh viện.
Nói một cách chính xác, mối quan hệ của hai người chính thức trở nên tốt đẹp từ ngày hôm đó. Nghĩ lại thì cô cũng không biết vì sao mình lại ngu ngốc chạy đến đó nữa, có lẽ là vì cảm xúc chăng?
Những tưởng mối quan hệ này sẽ có một kết thúc tốt đẹp, nào ngờ…
“Gì… gì cơ, Viên Như bị làm sao?”
“Con bé… mất rồi. Một tài xế say rượu, do không làm chủ được tai lái mà đã tông con bé, kết quả… con bé tử vong tại hiện trường.”
Điện thoại nương theo không gian rộng mà rơi xuống vỡ tan tành. Đêm hôm đó, anh lập tức bay về nước. Khi nhìn thấy di ảnh của cô, trái tim còn mang một chút hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Rõ ràng… rõ ràng là họ chỉ cách nhau sáu tiếng, tại sao…
“Đến khi hai mươi lăm tuổi em mới đồng ý gả cho anh.”
“Anh đừng đua xe nữa, nguy hiểm lắm.”
“Em muốn hôn lễ của hai chúng ta tổ chức ở bãi biển, vừa rộng rãi lại mát mẻ nữa. Sau đó ta sẽ đi du lịch khắp mọi người trên thế giới, mới nghĩ đến thôi là em cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Cô gái sắp bước sang tuổi hai mươi lăm đã vĩnh viễn ra đi. Người ta thấy Will không rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào trong ba ngày đám tang của cô. Có người bảo anh cứng rắn, có người lại nói anh không chấp nhận sự thật, nhưng đến ngày hạ huyệt, dáng vẻ thê thảm, yếu đuối của anh khiến mọi người hoàn toàn sửng sốt.
Từ ngày trái tim chết lặng, anh lại trở thành kiểu người mà cô ghét nhất. Nhuộm tóc, đua xe, bia rượu, toàn bộ những gì cô không thích anh đều làm với mong muốn cô có thể xuất hiện và mắng anh một trận. Thậm chí, nó chỉ là một giấc mơ ngắn cũng được.
Ngày giỗ thứ mười của Viên Như.
Theo thói quen, Will mang một bó hoa anh đào đến thăm mộ cô. Ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ đó hoàn toàn không hề thay đổi theo năm tháng đó, trái tim anh đập rạo rực hơn bao giờ hết.
“Anh cũng quen biết cô ấy à?”
Một cô gái trong chiếc đầm đen cao cổ bước đến, sau đó đặt một bó hoa anh đào khác xuống. Không hiểu vì sao, từ trong đôi mắt cô ấy, Will như nhìn thấy Viên Như đang sống lại.
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Cũng mười năm rồi, anh là một người chung tình đấy.”
Thì ra Viên Như đã từng hiến một quả thận cho cô ấy, nghe đâu lúc đó không có thận nào tương thích. Không một ai biết được lý do một cô gái hai mươi tuổi lại làm điều đó, có lẽ… là cô muốn làm việc tốt. Hàng năm, cô gái đều đến thăm mộ Viên Như, chỉ là kẻ đến sáng người tới chiều, hoàn toàn không gặp nhau.
“Tôi có vinh hạnh mời cô một ly không?”
Will lên tiếng hỏi. Anh nhìn cô, mỉm cười lịch sự đưa tay mình ra.
“Đây là cách tán tỉnh một cô gái của anh à?”
“Không, đơn thuần là tôi muốn cùng cô muốn một tách cà phê.”
Cô gái cười khẽ, sau đó đặt tay mình xuống bàn tay đang mở của anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Được thôi.”