Lúc đi ngang qua Quý Bạch, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh dán chặt vào mình.
Không biết tại sao, tôi có loại ảo giác con mồi đang bị thợ săn theo dõi.
Cứ như vậy, tôi và Quý Bạch bắt đầu sống cùng nhau, ồ, không, không, sống cùng một thời gian thôi.
Thời gian đầu, tôi sống rất cẩn thận và dè dặt, ngày nào cũng ăn cơm bên ngoài xong xuôi mới trở về.
Tôi cũng dọn dẹp các khu vực chung thật sạch sẽ.
Tôi kiên quyết không đi vào khu vực riêng của Quý Bạch và nhốt mình trong phòng để viết kịch bản sau khi về nhà.
Trong một tuần, Quý Bạch và tôi thậm chí không chạm mặt nhau.
Tuy nhiên, tình cảnh này đã nhanh chóng bị phá vỡ.
Đêm đó, ngoài trời mưa to nên tôi mang kịch bản về nhà, ngồi cả đêm để sửa chữa.
Tôi thức đến sáng, bụng tôi không ngừng sôi sục.
Ọc ọc.
Tôi đã kiểm tra túi của mình, không có một chiếc bánh quy nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định xuống bếp uống chút nước cho bụng đỡ cồn cào.
Tôi mở cửa ra, bên ngoài tối đen như mực, nhưng tôi không dám thắp đèn, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối đi về phía nhà bếp.
Tôi bị quáng gà, dù ở bên ngoài ánh sáng lờ mờ, tôi vẫn không nhìn thấy gì.
Tôi giơ hai tay lên, khoa chân múa tay trong không trung và tiến lên từng bước.
Mắt thấy sắp đến nhà bếp, tôi đưa tay về phía trước, vô tình đυ.ng phải chiếc bình hoa ở phòng khách.
Có một tiếng rơi vỡ lớn, doạ tôi nhảy dựng lên.
Khi tôi quay đầu lại, đầu tôi đập vào bức tường bên cạnh, những ngôi sao xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi ôm đầu ngồi bệt xuống đất.
Đèn bật sáng, Quý Bạch lo lắng đi tới trước mặt tôi, anh ngồi xổm xuống trước mắt tôi, "Để anh xem."
Anh gỡ tay tôi ra, sờ trán tôi, “Có đau không?
Anh đưa tay chạm nhẹ vào cục u trên trán tôi.
“A, đau quá.” Tôi co rúm người lại, nước mắt suýt nữa trào ra.
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Quý Bạch, và mảnh sứ vỡ vụn.
“Em xin lỗi, anh Quý Bạch, bình hoa kia có đắt lắm không?” Tôi thận trọng hỏi.
Quý Bạch lắc đầu, vươn tay bế tôi lên.
Tôi kêu lên, tôi sợ ngã nên liền duỗi tay ôm lấy cổ anh.
Quý Bạch bước qua đống miểng sành, bế tôi đến tận ghế sô pha trong phòng khách.
“Ngồi đây đừng nhúc nhích.” Anh mím chặt môi bước vào bếp.
Tôi bối rối ngồi đó, tự hỏi liệu mình có làm anh ấy buồn không.
Khi tôi còn nhỏ, tôi thấy Quý Bạch rất đẹp trai, mỗi khi chơi với anh, tôi đều nằng nặc nói muốn được gả cho anh.
Quý Bạch sờ đầu tôi, bất đắc dĩ nói: “Diệu Diệu, em còn nhỏ quá, đợi em lớn thêm một chút.”
Sau đó, Quý Bạch đi học, cơ hội gặp anh càng ngày càng ít.
Trong lòng tôi, anh trai của Dao Dao quả là một người anh trai tốt.
Quý Bạch rất tốt với chúng tôi, anh ấy sẽ đưa chúng tôi đi chơi và mua trà sữa cho chúng tôi khi anh ấy có thời gian.
Một lần, khi tôi còn học đại học, đàn anh mà tôi thích đã có bạn gái.
Lòng tôi đau muốn chếc nên đã uống vài chai bia.
Nửa đêm tôi say rượu gọi điện cho Quý Dao.
Điện thoại reo rất lâu, đầu bên kia mới bắt máy.
Không đợi Quý Dao lên tiếng, tôi đã bắt đầu xả một tràng.
Tôi đã nói, trên đời này không có người đàn ông người tốt, những người tốt đều chết hết rồi.
Tại sao người tôi thích lại không thích tôi, là do tôi không đủ xinh đẹp hay không đủ giỏi giang.
Tôi đã khóc rất thương tâm.