Chương 10

Hoàng tử rơi xuống chiếc robot này.

Rõ ràng, đây là một trong những câu tuyên bố đơn giản nhất.

Nhưng sự thật chi tiết hơn chính là: Hoàng tử điện hạ từ trên cao rơi xuống, bị đám vũ đạo oanh tạc một đường, người ngược lại không tổn hao chút nào, ngược lại còn nhanh chóng phản kích.

Khi Xích Kim Tinh Cốt trong thời gian một phần nghìn giây triển khai, tự nhiên đâm vào hai cánh robot, lực trùng kích cực lớn mang đến cho buồng lái sự thương tổn không thua gì khi bị một viên đạn pháo bắn trúng.

Khương Kiến Minh hai mắt tối sầm, cảm giác ù tai tràn đầy toàn bộ ý thức, khí huyết trong l*иg ngực quay cuồng đến thiếu chút nữa hít thở không thông —— sau đó anh tin chắc lúc này anh còn không bị chấn động này làm cho ngất đi cũng là do nghị lực cứng cỏi của mình.

Sớm biết vậy thì anh đã đổi Chim Tuyết khác cấp cao hơn tới rồi... Khương Kiến Minh cắn đầu lưỡi, buộc mình phải tỉnh táo lại, híp mắt nhìn bóng người trên robot.

Điện hạ tôn quý hiển nhiên thừa nhận xung lực giống như anh, thậm chí ngay cả phòng hộ giảm áp cũng không có, lại giống như không có việc gì xảy ra, đứng thẳng dậy.

Mái tóc xoăn bạch kim nhẹ nhàng bay trong gió, Hoàng tử Garcia thu hồi tinh cốt thon dài, tựa như một pho tượng chiến thần tuấn mỹ bất bại.

Khương Kiến Minh lại bất đắc dĩ cảm nhận được sự khác biệt thật lớn giữa tàn tinh nhân loại và tân tinh nhân loại... Anh thậm chí cảm thấy chênh lệch giữa tàn nhân loại và tân nhân loại, có lẽ so với kỷ nguyên cũ của nhân loại cùng kủ nguyên mới chênh lệch còn lớn hơn.

〈 Khẩn cấp, khẩn cấp! Độ hư hỏng của robot đạt tới 27%, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống...〉

Khương Kiến Minh nghiêng người, đề cao thanh âm hô một tiếng: "Điện hạ."

Vẻ mặt của anh vẫn ôn hòa tản mạn như vậy, cho dù trí não đang điên cuồng phát ra cảnh báo.

Cho dù là hoàng tử gần trong gang tấc, có một khuôn mặt gần như giống hệt cố thái tử Ryan.

Chỉ là càng thêm thành thục tuấn mỹ một chút, phảng phất dung mạo trong trí nhớ kia quả thật trải qua ba năm, lớn lên rồi trưởng thành.

"Bay lên không trung."

Garcia chỉ rũ mắt nhìn lướt qua người thanh niên kỳ quái này, lúc hạ mệnh lệnh thì giọng nói lạnh lẽo, "Truy kích đám tinh tặc kia."

Trải qua lần vừa rồi, đám robot của Dung nlNham tổn thất không nhỏ, đã có ý định chuẩn bị rút lui.

Đám hải tặc vũ trụ này am hiểu nhất chính là chiến tranh du kích, đánh xong một chân pháo rồi bôi dầu, năng lực chạy trốn tinh xảo, có thể khiến người ta tức giận đến giậm chân.

Khương Kiến Minh: "Điện hạ, chiếc robot này sắp không chịu nổi rồi."

Giọng điệu của Garcia là không thể chối cãi: "Nó sẽ không bị hư hại nữa, tiếp tục cất cánh đi."

Khương Kiến Minh lập tức giải thích ra ý tứ của hoàng tử: Bởi vì hắn tới, hắn đứng ở chỗ này, cho nên cho dù là xuyên qua mưa bom bão đạn, chiếc robot này cũng sẽ không bị đánh tổn hại nữa.

...... Rất giống nhau.

Ngay cả tính cách lãnh đạm lại cực kỳ mang tính công kích cùng cách làm có thể nói là khinh cuồng như vậy...

Khương Kiến Minh trên tay điều khiển robot bay lên trời, đáy mắt tối tăm.

Nếu như nói sự khác biệt duy nhất, ước chừng là trong trí nhớ của anh, Ryan chưa bao giờ dùng ngữ khí từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với anh.

Cho dù là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ năm đó...

Lần đó, tiểu điện hạ rất khác thường, nói những lời nói lạnh lùng với anh, sau đó quyết định rời đi.

Nhưng cho dù như thế, đó cũng là sự quyết liệt giữa người yêu với nhau, mà không phải là người đứng đầu ra lệnh cho kẻ cấp dưới.

〈 Khẩn cấp, khẩn cấp! Độ hao hủy của robot đã đạt tới 27%, xin lập tức hạ cánh...〉

Mấy chiếc robot phụ trách phía sau của đám tinh tặc Dung Nham còn đang điên cuồng nổ súng, nhưng mà phía sau Garcia lại triển khai tinh cốt, giống như một đôi cánh thiên thần, đem chiếc M-Giật Điện 18 đã rách nát này bảo vệ ở chính giữa.

Ầm ầm! Phanh rầm, ầm...

Tiếng nổ liên tiếp không ngừng, nhưng không có một viên đạn pháo nào có thể xuyên thủng đôi Xích Kim tinh cốt khổng lồ này. Hoàng tử điện hạ nói được làm được, thế nhưng có thể thật sự ngăn cản được tất cả công kích của đám tinh tặc.

"......"

Khương Kiến Minh trầm mặc. Anh nhớ rõ tinh cốt của Ryan, lúc triển khai ra hình như tất cả hào quang trên thế gian đều sẽ bị nuốt vào, cường hãn đến mức khiến người ta sợ hãi, giống như trời sinh mang theo tính xâm lược gần như tàn nhẫn.

Đó là tinh cốt siêu cấp siêu cấp chỉ đếm trên đầu ngón tay của đế quốc, cũng là độ cứng mà đại pháo robot đều không thể xuyên thủng, cũng là tùy ý kéo dài độ dẻo dai của hình thái.

Hoàng thái tử vốn dĩ vì thế mà từ khi sinh ra sẽ không xuất hiện người thứ hai có tính cót như vậy.

"Hướng một giờ, nghiêng 16,3°, khai pháo."

Phía trên truyền đến giọng nói hơi lạnh như băng của hoàng tử.

Khương Kiến Minh rất nghe lời bắn một phát, xa xa tựa hồ có một chiếc robot màu xám đen rơi xuống, lại tựa hồ là hai chiếc... Nó không quan trọng.

Anh nghe thấy trái tim mình ở trong l*иg ngực đang đập rất nhanh, màng nhĩ khẽ rùng động, huyết mạch toàn thân cũng theo đó mà nhanh chóng chuyển động, từ lạnh như băng trở nên nóng bỏng.

Dung mạo, giọng nói, tính cách, tinh cốt, cử chỉ... Cho dù chỗ nhỏ vẫn có chút khác biệt, nhưng cũng quá mức tương tự, tương tự đủ có thể nhận định là cùng một người.

Khương Kiến Minh cắn chặt hàm răng run rẩy.

Anh đã lên kế hoạch cho chuyến đi này, trên thực tế, chỉ vì tám từ: sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Có rất nhiều khả năng, nhưng không có khả năng khác hơn ngoài: anh sẽ tìm thấy Ryan, hoặc anh sẽ tìm thấy cơ thể của Ryan, hoặc Ryan đã biến thành một xác chết hoà vào hư không trước khi anh tìm thấy một cái gì đó.

Nhưng tình huống hiện tại, hiển nhiên không thể quy cho bất kỳ loại nào trong đó.

Ngày đầu tiên anh đi tới viễn tinh tế, liền gặp được tiểu điện hạ vốn nên chết ở sâu trong Đại Hải.

Tiểu điện hạ lại có tên và thân phận khác, hơn nữa tựa hồ chưa bao giờ quen biết anh.

Thỉnh thoảng nhìn xuống, căn cứ Ngân Bắc Đẩu đã dần dần bị bỏ lại phía sau.

Khương Kiến Minh điều khiển robot giảm tốc độ xuống, mặc cho cơ giáp của vũ đạo đoàn "dung nham" phía trước nhao nhao phá tan tầng mây, rất nhanh liền chạy không thấy bóng dáng.

Garcia trầm xuống ánh mắt: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Khương Kiến Minh thản nhiên nói: "Điện hạ, chiếc robot này chỉ là một chiếc M-18 nhỏ bé đáng thương mà thôi, ngài không thể miễn cưỡng nó đuổi theo một chiếc cơ giáp đã trải qua cải tạo đặc biệt của đám tinh tặc dung nham kia."

Garcia: "Ta đã nói rồi..."

"—— Cũng không thể miễn cưỡng tôi." Khương Kiến Minh nâng mặt mày lạnh lùng lên, sắc mặt anh hơi tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

Thân thể anh dựa vào ghế lái, chỉ chỉ mình: "Dù sao, tôi cũng chỉ là một tân binh bình thường mà thôi, không chịu nổi cách chiến đấu với robot ở cường độ cao như vậy, nếu như lát nữa tôi đột nhiên bị sốc dẫn đến cơ giáp rơi xuống, đế quốc còn có thể có một vị hoàng tử truyền kỳ thứ ba xuất hiện sao?"

Trên bầu trời cao, chiếc M-18 bị hư hỏng này treo lơ lửng, mặc cho gió thổi qua quanh người nó.

Ngoài ý muốn, Garcia cũng không bị lời nói có thể nói là đại nghịch bất đạo này chọc giận.

Hắn chỉ là không nhanh không chậm chuyển ánh mắt lại, tầm mắt lần đầu tiên dừng lại trên người Khương Kiến Minh.

Hoàng tử mắt màu xanh biếc thật sâu, bỗng nhiên cúi người, một tay đặt trên kính hợp kim bên ngoài buồng lái, năm ngón tay thon dài mơ hồ mang đến một cỗ cảm giác áp bách.

"Trước trận kháng mệnh, nhục mạ hoàng tộc." Garcia trầm giọng mở miệng, "Ngân Bắc Đẩu năm nay thu tân binh lá gan không nhỏ."

Garcia nhướng mày.

...... Tính năng khác biệt về tính năng của robot tựa như trên trời, là người đều biết không có khả năng đuổi kịp.

Nhưng hiện tại pháo đài bị sinh vật dị tinh vây khốn, mà robot bay lên trời còn cần ít nhất nửa tiếng đồng hồ. Dung nham bật một làn sóng lửa trên bầu trời, và pháo đài đã dẫn đến một loạt thương vong.

Một thời gian trước, hắn ngồi trên tháp canh cao nhất của mình oanh tạc bừa bãi, tất nhiên, không phải vì gió ở đó mát mẻ, nhưng để thu hút hỏa lực của những tên trộm vũ trụ.

Mà bây giờ một mình đuổi đàn robot dung nham chạy như vậy, đương nhiên cũng không phải vì thừa thắng xông lên... Mà là bởi vì, nếu như hắn không đem thanh thế phô trương làm đủ, tính tặc tất nhiên sẽ quay đầu lại tiếp tục công kích cứ điểm.

Garcia nhìn Khương Kiến Minh thật sâu, có chút ngoài ý muốn một tân binh trẻ tuổi như vậy có thể nhìn thấu như thế.

Mắt thấy dung nham đã đi xa, hoàng tử cũng không còn hứng thú đuổi theo, ngược lại cảm thấy người trước mắt càng thú vị.

Hắn mở môi hỏi: "Ai bảo ngươi một mình lái robot xông tới đây?"

Khương Kiến Minh nói: "Không có ai bảo cả. Trung tá Louis bảo chúng tôi ở tại chỗ, tôi là... Tựa như ngài nói, trước trận kháng mệnh."

Garcia không khỏi ngạc nhiên cười khẽ, nhờ vào dung mạo xinh đẹp mà thần linh ái ban, khi hoàng tử triển nhan, lông mày đều giống như mang theo ánh sáng chói mắt mà sắc bén: "Vì sao?"

...... Tình huống nhất thời trở nên có chút thần kỳ.

Một vị hoàng tử chí quý chí tôn của đế quốc, cùng một vị học sinh quân đội mới đến chiến trường sao xa, cư nhiên cứ như vậy cách một chiếc robot bị tổn hại tùy thời đều có thể rơi máy bay treo lơ lửng giữa không trung, câu có câu không mà đối thoại.

Một người ngồi bên ngoài robot, một mình ngồi trong buồng lái, không khí cư nhiên rất hòa hoãn, hòa hoãn không giống lần đầu quen biết, ngược lại giống cố tình.

Khương Kiến Minh: "Tôi từng gặp qua một người cũng có kim hồng tinh cốt, một lần nhìn thấy, không thể nào quên... Nhưng người đó đã chết, ít nhất là thế giới nói rằng người đó đã chết."

Anh dừng một chút, chợt ngước mắt lên, "Điện hạ, có ai nói với ngài rằng ngài và Ryan hoàng thái tử rất giống nhau hay không?"

"......"

Trong nháy mắt, Khương Kiến Minh rõ ràng nhìn thấy đáy mắt màu xanh đậm của hoàng tử xẹt qua một tia lửa giận.

Năm ngón tay đặt trước buồng lái mạnh mẽ thu lực, súng máy đều không đập vỡ thủy tinh hợp kim, cư nhiên xuất hiện vài vết nứt.

Khương Kiến Minh híp mắt lại.

Anh không thể không thầm nghĩ: Hành động này có nghĩa là gì?

"...... Trở về, "Garcia bình tĩnh thu tay lại, cư nhiên trực tiếp ở trên robot thay đổi tư thế thoải mái ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối, "Quay lại pháo đài."

Khương Kiến Minh đang cân nhắc khoảnh khắc tức giận vừa rồi của Garcia đến từ đâu, lúc này nghe thấy hai chữ phản hành, thần sắc vi diệu khẽ động.

Anh không thể quay trở lại. Anh làm động tĩnh quá lớn, quân đội kiểm duyệt hỏi đáp không thể tránh khỏi, theo kế hoạch của Khương Kiến Minh, tầng thân phận "góa phụ cố hoàng thái tử" của mình ít nhất phải giấu diếm Ngân Bắc Đẩu đem hồ sơ của anh nhập vào mới được.

Kỳ thật, nếu như không phải nửa đường gặp được một Ryan sống động —— hoặc là nói Garcia, anh vốn nên tìm cơ hội dùng tuyết cưu nhảy lên Alpha dị tinh, cùng Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi bọn họ sẽ hòa giải, lấy thân phận học sinh trường quân đội Khải Tư gia nhập cứ điểm số 1 mới đúng.

Nhưng bây giờ, toàn bộ kế hoạch đã bị xán lộn.

"Điện hạ," Khương Kiến Minh suy nghĩ một chút lại mở miệng, thăm dò nói, "Trung tá Louis từ Thành Alborn một đường dẫn chúng tôi tới đây đã nói, bình thường thời gian mà ngài dừng lại ở cứ điểm thứ hai cũng không dài?"

Garcia chỉ tay gõ cửa kính bên ngoài buồng lái, thờ ơ nói: "Cứ điểm thứ hai ở viễn tinh liên thuộc về hậu phương, không có chiến sự gì, là một binh lính hữu dụng sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt đi tiền tuyến... Nhắc lại lần nữa, quay trở lại."

Lời này quá không khách khí, Khương Kiến Minh phảng phất mắt thấy một cái nồi lớn cài trên đỉnh đầu cứ điểm thứ hai, phía trên còn viết hai chữ "Vô dụng".

Anh có chút muốn cười, vội vàng ho khan một tiếng, cầm cần điều khiển, hỏi: "Vậy kế tiếp ngài muốn đi đâu?"

Garcia: "Alpha Dị tinh, pháo đài đầu tiên, sẽ khởi hành vào tối mai."

Giữa không trung, thân máy màu xanh đen lay động một cái, điện giật vừa mới động lại dừng lại.

Xem ra, kế hoạch cũng không đến mức toàn bộ bàn bị quấy rầy.

"?" Garcia nhíu mày cúi đầu.

Lại nhìn thấy người trẻ tuổi tóc đen kia ngẩng đầu, trong mắt có chút ý cười thần bí, nâng ngón trỏ dựng thẳng lên bên môi cong lên. Bởi vì hành động này, găng tay màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng sáng của người nọ.

Anh nhẹ giọng phun chữ: "Điện hạ, chúng ta vừa vặn thuận đường —— chúng ta đừng quay trở về pháo đài nữa, tôi trực tiếp đưa ngài đến cứ điểm thứ nhất, thế nào?"

==========================================