Có một năm như vậy vào cuối mùa xuân, bạn nhỏ Lê Ngộ Đông còn chưa chính thức đi học, Lê Tiện Nam cũng không vội vàng, nhưng cũng tìm cho cậu một trường tiểu học cho cậu.
Lê Tiện Nam và Diệp Phi không đưa ra yêu cầu quá cao đối với cậu, vẫn hy vọng ở giai đoạn này đứa trẻ có thể vui vẻ hơn một chút, trường học song ngữ, cũng sẽ phát triển toàn diện sở thích của trẻ.
Cậu nhóc vẫn rất mong chờ đối với chuyện đi học, lúc đó còn đang học mẫu giáo, chỉ là mỗi tháng có mấy ngày như vậy, Lê Tiện Nam và Diệp Phi đều cùng nhau ra ngoài một chuyến.
Khi đó Triệu Tây Mi vừa mới đăng ký kết hôn với Hàn Dịch, không dựa vào Triệu gia, dựa vào tiền nhuận bút của cô ấy và thu nhập của Hàn Dịch, hai người mua một căn biệt thự có sân vườn ở Yến Kinh. Cho nên gần đây Triệu Tây Mi ngoại trừ theo dõi chuyện trang trí còn lại rất rảnh rỗi, vừa vặn cũng rất thích trẻ con, chủ động nói trông giúp Diệp Phi hai ngày, nhìn Diệp Phi đưa Lê Ngộ Đông xuống xe, ánh mắt Triệu Tây Mi ái muội ra hiệu, “Yên tâm đi chơi đi, chị sẽ trông chừng Lê Ngộ Đông cho, thằng nhóc này không có gì phải lo lắng cả.”
Diệp Phi cười nói cảm ơn với cô ấy, Triệu Tây Mi mặc áo ngủ đi xuống lầu, Lê Ngộ Đông rất ngoan, tự mình đeo cặp sách nhỏ, mỗi bước đi đều quay đầu lại, nói tạm biệt với mẹ.
Diệp Phi đeo túi xách đứng ở ngoài sân biệt thự vẫy vẫy tay với cậu.
Lúc đó Triệu Tây Mi cố ý trêu chọc cậu nhóc này, dẫn cậu đi vào sau đó rửa trái cây cho cậu, Lê Ngộ Đông không giống với những đứa trẻ ở độ tuổi này, rất ngoan ngoãn và nghe lời, cũng có sự ngây thơ ở tuổi này.
“Lê Ngộ Đông, cháu ở nhà nghe lời ba hay là nghe lời mẹ?”
“Ba nói phải nghe lời mẹ.” Lê Ngộ Đông ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha nghiêm túc trả lời, “Bởi vì ba nói, mặc kệ sau này có đang làm gì, cũng phải để lại một phần yêu thương và dịu dàng cho mẹ.”
“Vì sao thế?”
“Ba nói với cháu trước kia mẹ không có cảm giác an toàn, muốn để cho mẹ biết mẹ có cháu và ba yêu thương.” Lê Ngộ Đông ngây thơ vô tội nói, “Cho nên ba tặng hoa hồng, cháu và ba sẽ cùng đi mua!”
“Mỗi ngày sao?”
“Đúng ạ, mỗi buổi sáng, ở ngã tư Tây Giao có một cửa hàng bán hoa, chỉ bán hoa cẩm tú cầu và hoa hồng, cửa hàng kia thật thông minh nha, biết mẹ cháu thích hoa cẩm tú cầu và hoa hồng nhất.”
“……”
Trẻ con nói chuyện đều không biết kiêng kỵ, đều nói chuyện một cách thẳng thắn nhất.
Triệu Tây Mi đang ăn dâu tây đỏ mới của năm nay, lại đột nhiên cảm thấy dâu tây này cũng không còn ngọt nữa.
Khi đó cũng đã từng hỏi Diệp Phi, nói vì sao Lê Tiện Nam tặng lại chỉ tặng hoa cẩm tú cầu và hoa hồng thế, Diệp Phi mỉm cười không trả lời.
Sau đó cô ấy lại đi hỏi Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nói bí mật, vẫn là thật lâu sau đó Diệp Phi mới nói với cô ấy ——
“Bởi vì lúc đó vừa mới ở bên nhau, vào một mùa đông đó đột nhiên em muốn ngắm hoa cẩm tú cầu khi nở trông như thế nào, không lâu sau đó, Lê Tiện Nam vận chuyển rất nhiều hoa cẩm tú cầu từ Hồng Kông về bằng máy bay. Hoa cẩm tú cầu chỉ nở vào mùa hè lại nở từ đông đến hè, là anh ấy mua hoa tươi vừa mới cắt, cứ mấy ngày lại phải đổi một lượt.” Diệp Phi nói, “Anh ấy không nói rõ với em, thật ra em biết, nhìn thấy hoa cẩm tú cầu thì sẽ lập tức nghĩ đến Tây Giao, đó là cảm giác nhà, nhà không phải là Tây Giao, kỳ thật là ở bên cạnh anh ấy, em biết có anh ấy đang yêu em.”
Sau đó Triệu Tây Mi mới nghĩ đến, cái đầu tiên nghĩ đến không phải cái gì khác, thế mà lại là Tiểu Tây Giao ở Hồng Kông năm ấy.
Ở Hồng Kông xa xôi đó, tấc đất tấc vàng, đó chính là năm khó khăn nhất khi Lê Tiện Nam hãm sâu vào nhà tù, lúc đó Triệu Tây Mi đều cho rằng Lê Tiện Nam làm sao có thể làm ra hành vi “lấy toàn bộ tiền có hiện tại trong tay cầm đi mua một căn nhà để không”. Khi đó còn nghĩ nếu không bảo Hàn Dịch suy nghĩ cách, nhưng khi gặp lại Lê Tiện Nam, vẫn là phong thái thanh cao nhã nhặn và bình tĩnh như vậy, luôn luôn có trật tự rõ ràng, đơn giản là mấy ngày đó vì đi công tác nên sắc mặt có hơi mệt mỏi.
Lê Tiện Nam chỉ cười nói, không cần lo lắng, căn nhà này mua trước khi Diệp Phi đi, không phải bây giờ mới mua, chỉ là gần đây nhà thiết kế vẫn luôn đang thiết kế sân mà thôi.
—— Đó không phải là quyết định vì cô, mà là bởi vì cô nên mới có sự sắp xếp trước.
Diệp Phi không phải là kế hoạch, mà là Diệp Phi quyết định kế hoạch của anh.
Tình yêu của anh trước sau như một, kiên định không hối hận, mà những ý nghĩa này đều hướng về phía cô.
Rồi sau đó, là sinh nhật Diệp Phi, Lê Tiện Nam đến tìm cô ấy và Tiết Như Ý trước, sợ Diệp Phi lẻ loi một mình ở Hồng Kông, lúc vừa biệt thự kia, ngay lập tức nhìn thấy hoa cẩm tú cầu nở khắp sân.
Mấy năm trước vẫn chỉ có cảm giác rời rạc, sau đó đem những chi tiết này xâu chuỗi lại với nhau, mới biết được hoa cẩm tú cầu có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là anh vẫn còn yêu cô, anh sẽ vẫn luôn yêu cô.
Cho nên mặc dù là ở Hồng Kông xa xôi, vẫn có một Tiểu Tây Giao, hoặc là mặc dù cô đang ở London xa xôi, vẫn có thể nhận được hoa cẩm tú cầu anh nhờ người đưa tới vào mỗi tuần, còn có nhẫn kim cương mỗi tháng.
Diệp Phi thường nói, tình yêu của Lê Tiện Nam từ trước đến nay đều không phải là nói ra thành lời, mấy năm trước thật ra chưa từng nghe được một câu anh yêu em từ chỗ anh, người này rất có ý tứ, tặng nhẫn vào mỗi tháng, đều tặng nhẫn nằm trong bộ sưu tập cưới, tặng hoa mỗi tuần, trở về cũng có quà, anh không nói yêu, anh chỉ dùng chi tiết để chứng minh.
Trước kia mọi người đều nói sinh con chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, ít nhất là ở chỗ Lê Tiện Nam và Diệp Phi thì không phải, có thêm bạn nhỏ Lê Ngộ Đông, trên thế giới này cũng có thêm một người yêu Diệp Phi.
Triệu Tây Mi sợ cậu nhóc này không ăn cơm ngon miệng, gọi đồ ăn bên ngoài đưa đến, chuông điện thoại vang lên, cô ấy đi ra sân lấy.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam còn chưa đi, thời tiết cuối mùa xuân, áo len cổ chữ V tay phồng màu vàng mơ, váy đuôi cá dài màu cà phê nhạt, dịu dàng lại điềm tĩnh, Lê Tiện Nam ở trong xe chờ cô, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, người đàn ông xưa nay luôn lạnh lùng cũng sẽ có thời khắc như vậy —— trong mắt là ý cười dịu dàng.
Cái loại cảm giác này cũng khi chỉ có Diệp Phi ở bên cạnh mới có thể bị người khác nhìn thấy, vốn là một vùng trời tĩnh lặng, xa xôi, trong trẻo, sương mù sâu thẳm, người sống chớ gần, nhưng cũng không co người nào có thể ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng đó, lại chỉ khi ở bên cạnh cô, sương mù tan tuyết tan, cảnh xuân càng dạt dào hơn.
Là bởi vì sự thiên vị độc nhất, mới làm cho người ta cảm động.
Mà người này, sẽ chỉ là Diệp Phi, cũng chỉ có thể là Diệp Phi.
–
Mỗi tháng Diệp Phi đều sẽ ra ngoài vài ngày cùng Lê Tiện Nam.
Đây cũng là vào một ngày nọ Lê Tiện Nam đề nghị với cô, lúc ấy lấy cớ vẫn là người trẻ tuổi không cần cứ nhào vào công việc, Diệp Phi cười nói giọng điệu này của anh sao lại chua lòm như thế?
Lê Tiện Nam còn nói rất thản nhiên, vừa ôm lấy cô vừa nói, “Tại sao không chứ, chỉ có một chút thời gian này, trước kia đều là của anh, bây giờ còn phải chia cho công việc rồi phải chia ra cho Lê Ngộ Đông.”
Diệp Phi liền thật sự hỏi anh, nói nghĩ sao mà đột nhiên lại muốn đi đâu đó?
Lê Tiện Nam tỳ cằm ở trên cổ cô, hơi thở lướt qua làn da của cô, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Lần đó khi xem bộ phim kia cùng em, không phải là em nói.”
“Hửm?”
“Bộ phim Tình yêu trước khi màn đêm buông xuống kia, sau khi Celine và Jesse kết hôn luôn có mâu thuẫn lớn nhỏ, bọn họ liền cùng đi đến khách sạn nghỉ phép, sau đó em còn nói sau này có con rồi thì sẽ đến Hoa Cảnh.” Lê Tiện Nam cố ý dừng lại, nói, “Vậy thì gọi là gì? Ôn lại tình cảm mãnh liệt trước hôn nhân?”
“Nhưng em và anh không có để ôn lại,” Diệp Phi sợ ngứa, anh cách cô gần như vậy, luôn làm cho cô vô cùng mẫn cảm, ngay cả bàn tay tùy ý gác ở trên eo cũng nặng hơn một chút, “Mỗi ngày đều được anh yêu, trước và sau kết hôn cũng không có gì khác nhau cả.”
“Anh có sự khác biệt.” Lê Tiện Nam bất mãn, đơn phương đưa ra quyết định, “Mỗi tháng dành ra mấy ngày, coi như là nghỉ phép, trải qua thế giới của hai người thật tuyệt.”
—— Cứ quyết định như vậy, cũng may có Triệu Tây Mi còn thích trẻ con, có thể trông chừng giúp vài mấy ngày như vậy.
Thật ra Lê Tiện Nam cũng không đưa Diệp Phi đi đến nơi nào quá xa, cũng không gì quá lãng mạn để nói.
Anh chỉ đưa cô về trấn nhỏ ở Giang Nam một lần, chậm rãi ở lại trấn nhỏ đó mấy ngày, anh dứt khoát tắt điện thoại, nói cũng không có chuyện gì lớn, đơn giản thì có Kha Kỳ, nhưng khi hai người ở bên nhau, Kha Kỳ có việc thì trực tiếp tìm cô cũng giống nhau.
Lê Tiện Nam cũng không có hứng thú gì với công việc, kỳ thật cũng không phải là bắt đầu từ sau khi kết hôn, nghiêm túc suy nghĩ lại, hẳn là sau khi hai người gặp lại là lập tức có manh mối, Diệp Phi nói như vậy không tốt, nên công việc bận rộn thì vẫn phải bận rộn.
Lê Tiện Nam trả lời một câu, không có công việc nào quan trọng hơn em.
Công việc của Diệp Phi cũng không tính là quá bận rộn, sau khi app chính thức lên kệ, tổ tuyên truyền của bọn họ chỉ cần đăng bản thảo hàng ngày là được, nhưng thái độ của Diệp Phi đối với công việc rất nghiêm túc, sẽ tự mình xem qua xem lại kiểm tra rất nhiều lần trước khi đẩy lên, hơn nữa hiện tại xã hội phát triển càng ngày càng nhanh, cái khó không phải nội dung, mà là nội dung được người ta nhớ tới, điều này cũng ý nghĩa là tổ thường xuyên cần phải mở họp suy nghĩ một vài góc nhìn mới và chọn cảnh nhập vào.
Hơn nữa có một thời gian trạng thái của Tiết Như Ý không tốt, Diệp Phi và Triệu Tây Mi thường thường thỉnh thoảng cũng tăng ca cùng cô ấy.
Nghĩ như vậy, quả thật là có một khoảng thời gian hơi xem nhẹ Lê Tiện Nam.
Mà hai người cùng nhau ra ngoài mấy ngày, giống như trở lại rất nhiều năm trước, chỉ là hai người đơn thuần đang yêu nhau.
Lê Tiện Nam sẽ đi dạo cùng cô ở trấn nhỏ Giang Nam kia một chút, ngồi trên cây cầu thấp ngắm hoàng hôn, ngắm mặt trời mọc ở trong sân có cây quỳ thiên trúc.
Cửa hàng sườn xám của bà cụ vẫn còn mở, Diệp Phi nhìn nhiều hơn vài lần, anh liền hất cằm, bảo cô đi đặt làm một bộ, Diệp Phi nói tuổi này của mìn, mặc sườn xám thật kỳ quái.
Lê Tiện Nam lập tức ngồi trên ghế đối diện cửa hàng sườn xám, hoàng hôn buông xuống, tất cả mọi thứ trong trấn nhỏ đều rất chậm.
Anh kéo tay cô, ôm cô vào trong lòng, Diệp Phi ngồi trên đùi anh, may mắn là xung quanh không có người nào.
“Cái tuổi gì?” Lê Tiện Nam gom mái tóc dài của cô lại, nhàn nhã ngồi ở đó, vuốt tóc mái bay qua bên tai cô, ngón tay cọ qua hai má cô, “Phi Phi, mặc kệ bao lâu em đều là công chúa rồng của anh, muốn làm cái gì thì làm cái đó, mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi đều là như vậy.”
Lê Tiện Nam nói, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc nhẫn, nâng tay cô lên đeo vào cho cô.
Hoàng hôn mặt trời lặn, mỗi một giây trên trấn nhỏ đều có thể được kéo dài thành cả đời.
Trong sông có thuyền đang chèo, cửa hàng sườn xám của bà cụ đang se chỉ luồn kim.
Bọn họ ngồi ở một góc ôm hôn nhau ở bên dòng sông này.
Diệp Phi đặt làm một bộ sườn xám ở chỗ này, là màu xanh nhạt, làn váy đến đầu gối, làm một đường xẻ tà ngắn, để lộ ra đôi chân cân đối, cũng là vì cuối mùa xuân nên trời còn hơi lạnh, phối với một cái áo khoác dệt kim màu xanh sương mù.
Phong thái uyển chuyển và ưu nhã, không dính khói lửa, giống như là ánh trăng sáng chỉ thuộc về anh, cũng là nốt chu sa đỏ giấu ở trái tim.
Lúc Diệp Phi thay đồ xong còn rất ngượng ngùng, nói sườn xám quá kén người và dáng người.
Lê Tiện Nam cười nhìn cô, nhân lúc buổi tối cô ngồi ở trước gương tháo búi tóc ra, cầm một sợi dây chuyền ngọc trai đeo lên cho cô.
Anh cúi người tiến đến gần, đầu ngón tay vân vê sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ, khẽ hôn lên sườn mặt cô, giọng nói hoàn toàn đi vào đêm khuya ——
“Sao lại khó coi, Trang Chu nhìn thấy em, cũng không thể mơ thấy con bướm nữa (*), phải chuyển sang mơ tưởng em.”
(*) Nguyên gốc là “Trang Chu mộng hồ điệp”: Mộng hồ điệp hay Trang Chu mộng hồ điệp là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang Tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. (Wikipedia)
“Anh chỉ nói lung tung……”
Lê Tiện Nam khẽ cười, duỗi tay vuốt ve sau cổ cô, giúp vén mái tóc dài buông xõa ra, tốt bụng kéo khóa kéo xuống cho cô.
Đến đó, thỉnh thoảng Diệp Phi cảm thấy hơi bất an, không phải bởi vì gì khác, mà là bởi vì luôn cảm thấy mình hơi lo âu về tuổi tác của mình, đôi khi cũng sẽ lo lắng hỏi Lê Tiện Nam, mấy ngày hôm trước mình cười rộ lên phía dưới khóe mắt có phải có nếp nhăn rồi không.
Lê Tiện Nam luôn lấy sự kiên nhẫn vô vàn và sự nghiêm túc của mình để trả lời cô, ở dưới ánh đèn mông lung vào ban đêm, anh thật sự nghiêm túc nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, một đôi mắt ngập tràn tình yêu, “Một chút cũng không, vẫn là vô cùng xinh đẹp.”
Khi đó Lê Ngộ Đông ngây thơ hỏi, “Sao lúc nào mẹ cũng thích hỏi kiểu câu hỏi như thế này thế ạ?”
Diệp Phi còn không biết nên trả lời như thế nào.
Lê Tiện Nam nhéo mặt Lê Ngộ Đông nói, “Không phải là mẹ muốn hỏi, mà là mẹ muốn được yêu, mẹ hỏi nhiều hơn một chút cũng không phải là lải nhải, là muốn để cho chúng ta nghe được, sau đó phải yêu mẹ thật nhiều.”
Thỉnh thoảng hai người cũng đi một chuyến đến Hồng Kông, nắm tay nhau đi qua trung tâm thành phố người đến người đi.
Lê Tiện Nam đặc biệt đi cùng cô, lúc nào cũng thích mặc đồ đơn giản và thoải mái, bởi vì thói quen sinh hoạt của anh rất tốt, năm tháng gần như cũng chưa lưu lại dấu vết gì ở trên mặt anh, anh trời sinh đã có ưu thế về khí chất và ngoại hình, đường nét rõ ràng, xương mày cao, hốc mắt sâu, lông mày và đôi mắt sâu cũng không thua người phương Tây một chút nào, dáng mắt lại càng đẹp, thâm tình lại dịu dàng.
Nó cũng giống như một khung hình trong phim Hồng Kông.
Tựa như nhiều năm trước, khi hai người đi tìm đĩa phim Tình nhân của đạo diễn Jacques ở một cửa hàng bán đĩa CD trên góc phố Yến Kinh.
Khi Lê Tiện Nam và cô chờ đèn đỏ, đυ.ng phải tầm mắt của cô, cơn gió mùa hè thổi qua mặt, bọn họ chỉ là Lê Tiện Nam và Diệp Phi, hai người yêu nhau trong thế giới hào nhoáng này.
Trên lối đi bộ không có một bóng người, eo Diệp Phi dựa vào trên lan can, anh cúi người hôn lên.
Mặt trời lặn hoàn toàn đi vào từng đám mây, cả bầu trời đều phủ một vầng hào quang màu vàng óng.
Các tòa nhà cao tầng, dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, mọi người đang bước đi vội vàng.
Chỉ có bọn họ yêu nhau mãnh liệt ở trong thế giới ồn ào này.
Lê Tiện Nam hôn lên môi cô, cơn gió mùa hè thổi qua mái tóc dài của cô, ánh nắng chiều bao phủ cả bầu trời chính là tình yêu vừa vô biên vừa mãnh liệt.
Sự dịu dàng trong mắt anh còn nồng đậm hơn cả hoàng hôn, tình yêu có thể thuận gió vượt biển, tình yêu vượt muôn vàn khó khăn.
“Phi Phi, anh yêu em, rất rất yêu.”
Hoa cẩm tú cầu không phải là hoa cẩm tú cầu, là anh muốn đem toàn bộ tình yêu cho cô.
Sau vài lần, Lê Tiện Nam cũng sẽ đưa cô ra biển.
Vào cuối mùa hè, thời tiết sảng khoái.
Lê Tiện Nam hiếm khi dẫn cô đến khách sạn ở lại, luôn sợ cô sẽ không ngủ ngon —— Mặc dù Diệp Phi vẫn luôn ngủ rất yên ổn, chưa từng bị mất ngủ, chỉ là lúc đó vừa mới sinh Lê Ngộ Đông xong, buổi tối trẻ con sẽ tỉnh lại, sẽ khóc, hoặc là đói bụng, hoặc là đi tiểu, Diệp Phi cũng thường xuyên tỉnh dậy đi xem.
Khi đó Lê Tiện Nam cũng thật sự sợ chứng mất ngủ của cô sẽ tái phát, mặc kệ là động tác của cô có nhẹ nhàng như thế nào, Lê Tiện Nam luôn có thể tỉnh dậy rất nhanh. Một thời gian sau, buổi tối Diệp Phi không nghe thấy Lê Ngộ Đông khóc, còn tưởng rằng cuối cùng Lê Ngộ Đông cũng có thể an ổn ngủ một đêm, thẳng đến một đêm hôm đó, không hiểu sao Diệp Phi lại tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy thì không nhìn thấy Lê Tiện Nam đâu, theo bản năng đi tìm anh.
Sau đó liền nhìn thấy phòng trẻ con sáng đèn, Lê Tiện Nam mặc áo ngủ, trong lòng ôm Lê Ngộ Đông nhẹ nhàng dỗ dành, một tay còn cầm bình sữa đã được làm ấm.
Thì ra không phải là buổi tối Lê Ngộ Đông không khóc nữa, là Lê Tiện Nam tỉnh dậy trước cô một bước.
Lê Tiện Nam cũng thật sự sợ cô không thể ngủ ngon nữa, lúc đưa cô ra ngoài rất khi đặt phòng khách sạn, lần đó Lê Tiện Nam mua một căn biệt thự ở bờ biển để nghỉ dưỡng, toàn bộ cửa sổ kính là cửa sổ sát đất, trong sân trồng một cây hải đường, hoa trang trí cũng vẫn là hoa cẩm tú cầu màu nhạt như thế.
Cuối mùa hè, cây hải đường vẫn còn nở hoa, toàn bộ cây là một màu hồng nhạt.
Lê Tiện Nam lại đặt mua một chiếc ghế bập bênh riêng, cùng cô ngắm bình minh ở đây.
Diệp Phi không nhịn được bật cười, nói, “Nếu không sau này cùng nhau dẫn Lê Ngộ Đông đến đây đi, nghĩ đến thằng bé bây giờ chắc là còn đang làm bài tập về nhà lại cảm thấy thật đau lòng.”
“Thế giới của hai người cứ một tháng vài ngày như vậy là được, để thằng bé yên tâm làm bài tập thật tốt, tuổi này vẫn nên tập trung vào học tập.”
—— Lê Tiện Nam nói rất đường hoàng.
Lê Tiện Nam cũng đưa cô đi lướt sóng, đi du thuyền ngắm hoàng hôn trên biển.
Hai người cứ như vậy ngồi trên bậc thang ở đuôi du thuyền, ngâm chân mình ở trong nước biển, cô đạp sóng hết lần này đến lần khác.
Lê Tiện Nam và cô cùng chờ mặt trời lặn, lúc rảnh rỗi lấy từ một chiếc lắc tay kim cương từ trong túi ra đeo vào trên cổ tay cô.
Bờ biển không có người, bên này có lẽ vốn dĩ chính là khu nghỉ dưỡng tư nhân, cảnh sắc thật sự xinh đẹp, bên bờ biển là một dãy nhà gỗ nhỏ với màu sắc rực rỡ, có những chiếc ghế gỗ dài, có ngọn hải đăng sẽ sáng lên vào ban đêm.
Khi mắt trời sắp lặn là thời điểm mê người nhất, trên bầu trời ráng vàng, thỉnh thoảng có vài tiếng hải âu kêu to.
Bọn họ giống như hai người thoát ra khỏi thế giới để yêu nhau, hôn nhau dưới ánh hoàng hôn trên bờ biển.
Khi đó, toàn bộ thế giới dường như đều bị hút hết thành chân không, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Tình yêu bắt đầu từ bình minh tờ mờ sáng, lan tỏa khắp vào lúc hoàng hôn, nó cũng mãnh liệt không ngừng trước khi màn đêm buông xuống.
Diệp Phi cùng hắn ngồi ở bãi biển thượng đẳng mặt trời lặn.
Lê Tiện Nam nắm cằm cô, hôn lên cổ cô, Diệp Phi dứt khoát xoay người ngồi ở trên đùi anh, hai tay Lê Tiện Nam ôm lấy eo cô kéo đến gần mình.
Tiếng sóng biển từng đợt, sóng biển nhấp nhô.
Vào thời điểm mặt trời lặn, màn đêm đến như một cuộc hẹn, mà họ sẽ mãi mãi yêu nhau say đắm.
–
Lê Tiện Nam tăng ca là chuyện rất ít khi, xác suất này vô cùng thấp, Diệp Phi liền đi đón Lê Ngộ Đông, cũng không muốn quấy rầy anh, chỉ ngồi đợi cùng Lê Ngộ Đông ở khu nghỉ ngơi của đại sảnh lầu một của tòa nhà.
Cô cũng thật sự rất khi đến nơi làm việc của anh, bởi vì nơi này liên quan đến tài chính, người lui tới đều là doanh nhân mặc âu phục nghiêm túc, nhân viên lễ tân ở lầu một luôn là chân váy màu xám và áo sơ mi trắng, vô cùng thành thạo và máy móc.
Nhưng Lê Ngộ Đông thích ở đây chờ Lê Tiện Nam cùng Diệp Phi, nói là bởi vì kẹo trên bàn ăn ngon, Diệp Phi cầm lên nhìn một chút, tự dưng muốn cười, kẹo trong dĩa nhỏ trên bàn đều là kẹo bạc hà, cấm hút thuốc ở nơi làm việc.
Số lần cô dẫn Lê Ngộ Đông tới cũng không vượt quá năm lần, sau đó Lê Tiện Nam gọi một cuộc điện thoại cho cô nói, “Ngồi ở dưới làm gì, đi lên đi.”
“Anh không bận gì sao?”
“Không bận, cuộc họp trực tuyến sắp kết thúc. rồi.”
“Cũng được.”
“Thang máy chuyên dụng của anh ở bên tay phải, có thể quẹt hoặc là dùng mật khẩu, mật khẩu là sinh nhật em.”
“Ừm.”
Diệp Phi dẫn Lê Ngộ Đông đi qua, bên kia có sáu thang máy, quả nhiên có một chiếc là chuyên dụng, đi thẳng lên đến lầu cao nhất.
Diệp Phi nhập mật khẩu, kết quả cửa thang máy mở ra, Lê Ngộ Đông hét lên một tiếng trước.
Thang máy không tính là lớn, bên trong lại đặt rất nhiều hoa tươi, là được đặc biệt bố trí, lấy màu xanh nhạt của cẩm tú cầu là chủ đạo, hoa phối cùng vẫn là hoa mẫu đơn và hoa hồng màu sáng.
Diệp Phi lập tức nhớ tới thật lâu trước kia cùng Lê Tiện Nam xem một bộ phim Hồng Kông, vẫn là Ngô Ngạn và Tổ Cổ Thiên Lạc đóng vai chính trong《Dã thú chi đồng》, trong đó có một cảnh nổi tiếng là, Cốc Tổ Lâm nói với Cổ Thiên Lạc, “Tuy rằng chưa từng nói cho anh biết tôi thích cái gì, nhưng anh cũng không có lý do gì để tặng…… Nào có người đàn ông nào tặng tủ lạnh cho phụ nữ?”
Sau đó Cốc Tổ Lâm mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh là hoa tươi được nhét kín.
Khi đó tình cảm của anh nhất định cũng là như thế, thang máy mở ra, nhìn thấy hoa tươi trước mắt.
Lê Ngộ Đông cũng không biết những thứ này đó, cậu chỉ biết mỗi ngày đều dậy đi mua hoa cùng ba, cửa hàng hoa kia cũng chỉ có hai loại hoa, ba nói tặng hoa là bởi vì muốn nói cho mẹ biết con yêu mẹ.
Cho nên lúc Lê Ngộ Đông nhìn thấy này thang máy đầy hoa này, nắm Diệp Phi tay, ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt cực kỳ kiên định nói với cô, “Mẹ ơi, ba vô cùng yêu mẹ.”
Sau đó cậu nhóc lại bổ sung thêm một câu, “Mẹ ơi, con cũng vậy, cả con và ba đều rất yêu mẹ.”
Lại đến cuối năm, Triệu Tây Mi bắt lấy Diệp Phi, mời khách hối lộ cô vài lần, ngược lại là Lê Tiện Nam nhìn ra manh mối, lạnh lùng hỏi một câu, “Có việc gì thì nói thẳng.”
Triệu Tây Mi cũng không giả vờ, cười hì hì hỏi Diệp Phi, “Em có thể lấy hai người làm hình mẫu viết một quyển tiểu thuyết được không?”
Diệp Phi cũng không có ý kiến, nhưng thật ra Lê Tiện Nam có dặn dò một câu, “Em đừng có viết lung tung về anh.”
“Như thế nào gọi là lung tung?”
Lê Tiện Nam thật suy nghĩ một chút, nói, “Đừng thêm thứ cẩu huyết vào bên trong cho anh, tuy rằng cuộc sống không phải là tiểu thuyết, nhưng Diệp Phi là nữ chính duy nhất của anh, em mà viết lung tung lộn xộn về anh, quyển sách này của em, nhân lúc còn sớm thì đừng viết nữa.”
“Chậc chậc, Lê Tiện Nam, em chỉ muốn nói điều này anh thật sự là người tiêu chuẩn kép.”
“Mấy năm trước anh cũng đã nói rồi,” Lê Tiện Nam bình tĩnh uống trà, thản nhiên thừa nhận, “Quả thật là tiêu chuẩn kép.”
—— Bản thảo này của Triệu Tây Mi rất không thuận lợi, kỳ thật cô ấy viết xong, kết quả bị Lê Tiện Nam cầm đi bớt chút thời gian đọc, lúc ấy cô ấy thật sự không thể tưởng tượng nổi, lại không chắc chắn lắm hỏi Diệp Phi, “Anh ấy đọc thật à?”
“Buổi tối hai ngày nay đều xem máy tính, đoán chừng là đọc đó.” Diệp Phi không nhịn được cười.
Cảm xúc của Triệu Tây Mi kia lên xuống ba lần, một lúc là cực kỳ tự tin, một lúc lại cảm thấy lỡ như Lê Tiện Nam quá khắc nghiệt thì biết làm sao bây giờ.
“Vậy chị đừng để ý đến anh ấy, chị muốn viết cái gì thì viết cái đó.”
“Vậy cũng không được, cái này là lấy hai người là nguyên mẫu, lỡ như chị viết không tốt, vậy không phải là thiên lương vương phá à.”
Diệp Phi nghe vậy thì bật cười, không hiểu sao lại nghĩ đến một màn rất nhiều năm trước.
Thật là rất lâu rồi, Lê Tiện Nam đặc biệt bay từ Yến Kinh đến Quảng Đông đi đón cô, trên đường đi người này dùng ngữ điệu rất thản nhiên nói, thiên lương vương phá, vậy phải phá hợp pháp.
Những mảnh vỡ linh tinh rải rác, nhớ tới lại làm cho cô cảm thấy tâm tư mềm mại đi.
Lực viết của Triệu Tây Mi vừa phải, Lê Tiện Nam đọc xong cũng không có nhiều lắm ý kiến —— Lúc ấy anh đọc, ý tứ cũng rất đơn giản, thật sự sợ Triệu Tây Mi lấy anh và Diệp Phi ra viết không hay.
Khi đó Triệu Tây Mi vừa mới lấy bút danh Tây Mạn ra xuất bản ba quyển sách nằm trong series mối tình đầu, từ yêu thầm đến gương vỡ lại lành đến sau khi kết hôn, thanh danh truyền xa, quyển thứ tư vốn dĩ chính là cuốn tiểu thuyết lấy nguyên mẫu từ Lê Tiện Nam và Diệp Phi xuất bản đưa ra thị trường.
Lúc ấy tiêu đề sách mãi vẫn không xác định được, biên tập chọn mấy cái đều cảm thấy không hay lắm.
Chuyện này, Triệu Tây Mi đi xin sự giúp đỡ từ Lê Tiện Nam.
Đến đêm hôm sau Lê Tiện Nam mới trả lời cô ấy ——
《Ngộ đông》
Đầu mùa đông năm ấy, quyển sách này được đưa ra thị trường có doanh số rất tốt, bên xuất bản đã tổ chức hai hoạt động offline, là buổi ký tặng của Triệu Tây Mi, Diệp Phi đi cổ vũ, nhưng không đi vào, ngồi cùng Lê Tiện Nam ở quán cà phê đối diện với nhà sách lớn, bạn nhỏ Lê Ngộ Đông còn không biết có chuyện gì xảy ra, tập trung ôm một quyển truyện tranh đang đọc.
Ngày đó, Lê Tiện Nam không chỉ gửi tên sách cho cô ấy là《Ngộ đông》, mà còn tự mình viết một trang đầu cho cô ấy.
Anh không nói với em về tình yêu,
Em ngẩng đầu lên nhìn xem,
Bầu trời đầy sao có một ngôi sao là lời tỏ tình mà anh dành cho em,
Cẩm tú cầu không hé là bởi vì anh có đang yêu em,
Tình yêu vượt núi vượt biển, em là sự thiên vị độc nhất của anh,
Công chúa rồng của anh, em mới là vĩnh hằng của anh.
Chuyện thành do người, câu hỏi về tình yêu, anh dùng cả đời này để trả lời em.
Không có ký tên, vì vậy một đoạn văn cứ như vậy được in trên trang đầu.
Diệp Phi ngồi ở quán cà phê lật xem, liếc mắt một cái đã thấy được một đoạn này.
Lê Tiện Nam ngồi đối diện cô, trong tay Lê Ngộ Đông ôm một quyển truyện tranh, khó khăn hỏi anh, “Ba ơi, chữ này đọc như thế nào?”
Lê Tiện Nam liền cúi đầu nhìn sang, sau khi nói với cậu bé xong, còn trêu chọc cậu nhóc.
Lê Ngộ Đông tức giận, ôm truyện tranh tới tìm Diệp Phi cáo trạng, ánh mắt Diệp Phi nhìn chằm chằm trang đầu quyển sách kia, nhìn một dòng cuối cùng, hốc mắt chua xót.
Cô nhân cơ hội nghiêng đầu đi dụi dụi đôi mắt, giả vờ đột nhiên bị mờ.
Lê Tiện Nam liền nghiêng người đến gần, nắm lấy cằm nhìn.
Bên trong nhà sách, Triệu Tây Mi ký tên xong vừa ngẩng đầu lên.
Lê Tiện Nam nắm cằm Diệp Phi nhìn tới nhìn lui, Diệp Phi chớp chớp mắt với anh, cách một cái bàn cà phê, anh dùng ngón cái lướt qua cánh môi cô, bàn tay kia sống trong nhung lụa, nhẫn cưới trên tay từ trước đến nay cũng chưa tháo ra.
Không biết nói gì đó, anh cười rộ lên, Diệp Phi đánh bay tay anh, đáy mắt cũng có ý cười.
Bạn nhỏ Lê Ngộ Đông ôm truyện tranh vẻ mặt buồn bực.
Khi đó có người nói Triệu Tây Mi tuyến tình cảm trong quyển sách này rất kỳ quái, yêu từ cái nhìn đầu tiên sao, nhưng lại không nói rõ ràng là yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy.
Triệu Tây Mi cảm thấy đáp án đã sớm được viết ở trong sác.
Tình yêu là một loại bản năng, mỗi người đều là một mảnh vỡ tự do trong thế giới này, nghiêng ngả chao đảo mới có thể gặp gỡ được nửa kia phù hợp với mình, chỉ có hai người hấp dẫn lẫn nhau, mới có thể dẫn đến bản năng phát sinh, sinh ra nhịp tim đập cộng hưởng, bọn họ sẽ không đi lạc, cho dù có biệt ly cũng sẽ gặp lại nhau và yêu nhau —— hoặc là, bọn họ gặp lại nhưng không gọi là gặp lại, mà gọi là về nhà.
Thế giới rất vội càng, chỉ có bọn họ đang chậm rãi yêu nhau.
Thế giới này không có Lê Tiện Nam, cũng không có Diệp Phi thứ hai.
Đó là tình yêu, là yêu nhau, cũng là thiên vị.
Cuộc đời tất nhiên là có tình si, tình yêu này không liên quan đến gió và trăng.
– Hoàn toàn văn –