- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bình Minh Màu Đỏ
- Chương 63: Con cũng vô cùng yêu anh ấy
Bình Minh Màu Đỏ
Chương 63: Con cũng vô cùng yêu anh ấy
Theo kế hoạch ban đầu thì Diệp Phi chỉ ở lại trấn nhỏ Giang Nam hai ngày, nhưng cũng không đoán trước được Lê Tiện Nam sẽ thật sự đến đây, vốn còn cảm thấy thời tiết âm u của sương mù này khiến cho trong lòng người ta vô cùng khổ sở, nhưng có anh ở bên cạnh lại là một buổi sáng lười biếng và thoải mái.
Lúc cô mở mắt ra, Lê Tiện Nam ở bên cạnh cô, nhìn cô.
Ánh nắng rất nhạt, xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào.
Vào khoảnh khắc đó Diệp Phi cảm thấy chính thức bắt đầu một ngày tốt đẹp.
Cô từ trong chăn lăn người về phía anh, nhào lên trên người Lê Tiện Nam, thoải mái hôn anh một cái, “Chào buổi sáng.”
Lê Tiện Nam lười biếng trả lời một câu, Diệp Phi ở trong lòng anh ngẩng đầu hỏi anh, “Anh nghĩ thế nào mà làm một cái sân ở đây? Sớm biết rằng anh sẽ tới, anh nói trước với em một tiếng, em nghe nói homestay ở nơi này vô cùng đẹp, chúng ta có thể đặt.”
“Sợ em không ngủ ngon, nhiều năm như vậy khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon.” Lê Tiện Nam chậm rãi xoa xoa mái tóc dài của cô, “Ở bên ngoài ồn ào buổi tối em lại tỉnh dậy.”
Diệp Phi nằm trong lòng anh còn chậm chạp suy nghĩ n những chuyện đã xảy ra ——
Lúc đó Lê Tiện Nam đi công tác, hai người vừa mới kết thúc cuộc chia xa dài đằng đẵng, Diệp Phi có chút không nỡ, nhưng cũng không nói cho anh biết, kết quả Lê Tiện Nam nói đưa cô đi cùng, lúc anh đi đến nơi khác luôn đặt phòng suite, kết quả lần đó bên cạnh phòng suite chắc là một vài người trẻ tuổi, đêm hôm khuya khoắt trở về còn lớn tiếng nói chuyện trên hành lang, tiếng đóng cửa phòng cũng rất lớn.
Khi Diệp Phi chậm rãi tỉnh lại, là rạng sáng ba bốn giờ, cô chỉ cầm lấy điện thoại xem giờ theo bản năng, Lê Tiện Nam ôm cô lại đây, hỏi cô làm sao vậy, nói, “Nếu ồn ào thì hôm nay trước khi đi anh đã mang theo nút bịt tai phụ cho em, không thích hợp nói anh bảo khách sạn đi mua cái mới cho em.”
Tình huống giống như vậy, cũng xuất hiện vào lúc này đây.
“Vậy anh cũng không thể chúng ta đi đến đâu thì anh sẽ mua nhà ở nơi đó được!” Diệp Phi dở khóc dở cười, “Có thể tiết kiệm tiền một chút được không.”
“Cũng không bao nhiêu, về sau già rồi, chúng ta ở đây ở vài ngày cũng khá tốt,” Lê Tiện Nam làm như thật nói với cô, “Cảnh quan sông nước Giang Nam thích hợp để nghỉ dưỡng.”
“Nhưng nơi này quá ẩm ướt, không ở được lâu lắm.”
Lại còn là một nơi ven sông, mưa bụi như sương mù như sóng.
“Phi Phi muốn đi đâu thì chúng ta đi nơi đó.” Lê Tiện Nam nói, “Anh đi theo em.”
Buổi sáng, thực tập sinh gửi tin nhắn cho Diệp Phi, hỏi cô mấy giờ đi ngắm cảnh, còn hỏi cô đi đâu vậy, sao mà chị Như Ý cũng nói không biết.
Lúc Diệp Phi trả lời tin nhắn, nói các cô ấy cứ quay một vài video ngắn tùy ý là được.
Ngày đó cô và Lê Tiện Nam ngồi trong sân ăn sáng, phong cảnh trong sân nhỏ rất đẹp, tự như tiên cảnh nhân gian, có một cái bàn đá xanh, Lê Tiện Nam cho người đưa bữa sáng đến, Diệp Phi vừa ăn vừa xem đoạn video ngắn thực tập sinh gửi đến, chọn một vài cái rồi đánh dấu lại.
“Há miệng.” Lê Tiện Nam gắp một miếng xíu mại nhỏ đưa qua, mắt Diệp Phi vẫn còn nhìn màn hình điện thoại, quay mặt sang há miệng.
Lê Tiện Nam đưa đến bên miệng cho cô, còn trêu chọc cô, lúc dùng giọng Bắc Kinh uy hϊếp cô cũng có vẻ vừa biếng nhác vừa gợi cảm, “Em thật đúng là càng ngày càng có bản lĩnh, bữa cơm này em ăn hết nửa ngày, em bảo đợi lát nữa dẫn anh đi dạo, đến lúc đó nếu làm xong em còn chưa sắp xếp xong thì em xem anh dạy dỗ em như thế nào.”
Diệp Phi lười nhác ngước mắt lên, “Sao anh lại dạy dỗ em chứ?”
“Em cứ thử xem, đến chín giờ em còn chưa ăn hết bữa cơm, hai chúng ta ai cũng không cần đi ra ngoài nữa.”
Diệp Phi nhìn anh bật cười, cất điện thoại đi, tới gần anh, “A ——”
Lê Tiện Nam đặt đôi đũa xuống, dù như thế nào cũng nhất định phải dạy dỗ cô, thừa dịp cô há miệng, nắm lấy hai má cô cúi người hôn lên.
Diệp Phi không ngồi yên, tay chống ở trên mặt bàn, lắc lắc mặt, Lê Tiện Nam hôn cô một lúc lâu mới buông cô ra, anh nhếch môi cười, “Em thật sự là tổ tông của anh, thành thật ăn sáng đi.”
Thực tập sinh đi trên đường chụp ảnh, lúc chụp đến ngõ nhỏ này ngày hôm qua còn tò mò sau cách cửa kia thì giờ đã mở ra.
Tư thế của người đàn ông biếng nhác, Diệp Phi ngồi ở trên ghế, mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, giống như một con mèo nhỏ tỉnh ngủ.
Khói sóng Giang Nam, tình yêu triền miên.
Thực tập sinh không quấy rầy, chỉ chụp lại nửa bóng dáng của bọn họ, có thϊếp ngạnh hải đường che chắn, hình ảnh này có vẻ càng đẹp hơn.
Đến tháng năm, hoa hồng ở tứ hợp viện đã nở, app mới cũng đang quảng cáo mở rộng, lúc ấy chụp một vài địa phương nhỏ ở Yến Kinh, hình bóng của ngõ nhỏ Hòe Tam cũng xuất hiện ở trong video ngắn.
Hoa tường vi leo trên tường cũng nở rộ, giống như thác nước trải xuống một thảm hoa thật dày, cửa sân không đóng, trong sân trồng rất nhiều hoa hồng, cũng thu hút rất nhiều du khách đến check-in.
Con hẻm cũ này đã biến thành điểm tham quan, hấp dẫn người đi đường tới chụp ảnh.
Lúc ấy Diệp Phi cũng lo lắng lỡ như có người hái hoa thì làm sao bây giờ, kết quả ngày hôm sau Lê Tiện Nam đã dặn dò Kha Kỳ đưa đến một thùng hoa hồng tươi mới cắt, còn dán một tấm bảng, có thể tự lấy, nhưng không nên hái hoa.
Lúc Diệp Phi tan tầm đi ngang qua ngõ nhỏ Hòe Tam, lúc đi ngang qua nhìn thấy có xe đẩy nhỏ trước cửa, trong cái thùng cắm rất nhiều hoa hồng, để người ta lấy.
Cô vừa nghĩ đã biết là Lê Tiện Nam, lúc Lê Tiện Nam nói đến đón cô, Diệp Phi ở ngõ nhỏ Hòe Tam chờ anh, Lê Tiện Nam nói đã tới rồi, bảo cô đi ra.
Diệp Phi chạy chậm đi tìm anh, trong lúc hoảng hốt dường như cũng sẽ nhớ tới một đêm của rất nhiều năm trước, anh đứng ở cuối ngõ nhỏ Hòe Tam chờ cô.
“Anh còn đang đợi em, vừa rồi anh còn đến công ty của bọn em, về sớm cũng không nói với anh.”
Lê Tiện Nam dựa vào bên cạnh xe, giang hai tay ra với cô, Diệp Phi vững vàng nhào vào trong lòng anh, Lê Tiện Nam cũng theo bản năng cúi đầu xuống, môi lên trán cô hai cái.
“Lúc này mới hơn bốn giờ, em cũng không biết anh lại tan tầm sớm như vậy.”
“Còn không phải là thấy trong vòng bạn bè của Triệu Tây Mi đăng ảnh chụp màn hình trò chuyện của hai người nói em tới xem hoa, cho nên thuận đường tới đón em tan tầm.”
Diệp Phi cười từ trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn anh, nhón chân hôn anh một cái, “Được rồi, lần sau em sẽ nói với anh.”
Sinh nhật của bà Triệu là vào tháng năm, tảo mộ cũng sẽ đi một lần vào ngày giỗ, Diệp Phi luôn cảm thấy mình là người ngoài, vì thế trước khi Triệu Tây Mi đi, tặng một bó hoa hồng, nhờ cô ấy mang đi.
Có lẽ cũng là bởi vì đầu tháng năm mùa hè đang đến gần, Yến Kinh có mấy trận mưa, Triệu Tây Mi đi tảo mộ bà nội, sau khi trở về nói rất nhiều chuyện khi còn bé, Diệp Phi nghe trong lòng cũng cảm thấy xót xa.
Cô tính toán ngày, hình như cũng nên về Xuân Tân xem một chút.
Mộ ba cô không có ai quét, Phùng Nghi quanh năm ở Quảng Đông, hơn nữa ông bà ngoại cũng đã mất, họ hàng bên này cũng không qua lại gì nhiều, thành phố mình sống từ nhỏ lớn cũng coi như là đưa mắt không quen, cũng chỉ có Diệp Phi, hàng năm có thời gian rảnh còn trở về thăm ba.
Đêm hôm đó Diệp Phi có tỉnh dậy một lần, mở điện thoại ra xem ảnh chụp trước kia, suy nghĩ qua một thời gian nữa hết bận rộn thì sẽ trở về thăm mộ.
Lê Tiện Nam vốn đang ngủ, mơ hồ cảm nhận được bên người có chút ánh sáng, anh nhìn thoáng qua, Diệp Phi cầm điện thoại xem ảnh chụp, hình như là một tấm ảnh gia đình hơi cũ.
Trước kia Diệp Phi đã từng nói với anh về chuyện của ba cô, nhưng sau đó lại rất ít khi nhắc đến, ngày đó sau khi Lê Tiện Nam kiểm tra vé, thành phố Xuân Tân không có sân bay, sân bay chỉ ở thành phố gần đó mới có, còn phải lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, chuyến tàu cao tốc đi thẳng đến đó cũng phải sau mười giờ tối, nhưng thật ra không thuận tiện bằng lái xe, chỉ là tìm kiếm toàn bộ hành trình, lái xe đến đó cũng phải mất hơn năm tiếng đồng hồ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, lúc Diệp Phi mở mắt ra thấy Lê Tiện Nam không có ở bên cạnh, cô ngồi dậy gọi một tiếng, “Lê Tiện Nam……”
Kết quả người kia lên tiếng, đẩy một cái vali từ phòng thay đồ ra, cũng đã thay một bộ quần áo thoải mái và dễ chịu, anh nói, “Dậy rồi, đứng dậy đi, đưa em đến nơi này.”
“Đi đâu vậy?” Diệp Phi cũng chưa kịp phản ứng lại, “Hôm nay là thứ bảy, chúng ta đi đâu?”
“Chẳng phải đi là sẽ biết sao.” Lê Tiện Nam đẩy vali cười nhạt với cô, anh cúi người xốc chăn lên, kéo tay cô bảo cô rời giường, “Rời giường thôi mèo lười, đã làm bữa sáng cho em rồi, ăn trên đường đi.”
Ngày đó Diệp Phi còn tưởng rằng là anh phải đi công tác, nhưng anh lại anh lại cố ý chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt trên đường đi cho cô, nhìn như thế nào không giống vội vàng đi công tác, Diệp Phi cũng không hỏi, nghĩ chắc là sẽ đến nơi nhanh thôi, trên đường còn chợp mắt một lúc.
Kết quả lúc mở mắt ra, Lê Tiện Nam còn đang lái xe, phong cảnh hai bên đường là đường cao tốc, Diệp Phi hơi mờ mịt ngồi dậy, ngồi thẳng người, trên con đường này không đông xe lắm, một tay Lê Tiện Nam nắm vô lăng, tay phải đưa ra nắm tay cô, hỏi cô, “Có ngủ thêm một chút nữa không? Còn phải hai tiếng nữa mới đến nơi.”
Diệp Phi nhìn thời gian, đã hơn ba giờ, mà điện thoại hiện ra tin nhắn, nói chào mừng đến với tỉnh XX.
“Lê Tiện Nam, anh đưa em về quê sao?” Diệp Phi bị anh nắm tay, trong lòng đau xót.
“Ừm, đêm hôm đó thấy em xem điện thoại một lúc lâu.” Lần đầu tiên Lê Tiện Nam lái xe đường dài, lái liên tục mấy tiếng đồng hồ như vậy chắc chắn sẽ mệt mỏi, anh nhéo nhéo lòng bàn tay cô, nói, “Muốn bồi thường cho anh thì trở về đã, cũng đã không trở về nhiều năm như vậy, trở về thăm một chút.”
Diệp Phi ngồi trên xe, trong lòng ê ẩm, ở bên cạnh anh, có rất nhiều lời nói đều không cần nói cũng có thể hiểu được, anh luôn có thể cảm nhận được tất cả cảm xúc của cô, cũng vì cô mà lên kế hoạch hết mọi chuyện, không trách được ngày hôm qua lại cứ thúc giục cô đi ngủ sớm, Diệp Phi lề mà lề mề, thì ra là đã làm chuẩn bị sẵn sàng để hôm nay đưa cô về Xuân Tân.
Khi đó mỗi ngày Diệp Phi đều rất tin tưởng cô được anh yêu sâu đậm, cô cũng không biểu lộ cảm xúc nhỏ, luôn có thể bị anh dùng phương thức của anh để quan tâm, mọi chuyện không cần nói ra miệng cũng có được câu trả lời.
Lê Tiện Nam lái xe hơn năm tiếng đồng hồ mới đến Xuân Tân, Diệp Phi nói với anh vị trí nghĩa trang, tính cả những năm học sau đại học, Diệp Phi đã cũng chưa trở về đây trong rất nhiều năm, thành phố nhỏ này cũng thay đổi rất nhiều, Lê Tiện Nam chạy theo chỉ dẫn, nghĩa trang ở trên núi, lúc ấy bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, chỉ có thể đặt mua mộ phần đơn giản nhất, vị trí cũng rất gần, thậm chí gần đường đi.
Trên bia mộ ba có dán ảnh chụp, có một bông hoa khô héo, hình như thật lâu trước kia đã có người đã tới đây.
Ngoại trừ cô ra, cũng cũng chỉ còn lại Phùng Nghi.
Diệp Phi không thể nào đoán được có phải Phùng Nghi thật sự đến hay không.
Ngày đó Lê Tiện Nam dừng ở gần đó chờ cô.
Diệp Phi khom lưng ngồi xổm trước bia mộ, rút một tờ khăn giấy ra lau bia mộ.
Trước kia khi còn nhỏ, dù điều kiện trong nhà không tốt, ba cũng chưa từng bạc đãi cô, ba cũng nhớ rõ sinh nhật của cô, nhưng bởi vì mấy năm đó quá cực khổ, không mua được bánh kem, ba lại mua tôm mà ngày thường không nỡ mua nấu cho cô ăn.
Vì thế còn bị Phùng Nghi mắng mỏ một trận, nói tôm đã ba mươi tệ một cân, trẻ con thì sinh nhật cái gì.
Có đôi khi tôm cũng mua không được, buổi tối ba lại lén lút dẫn cô ra ngoài, mua cho cô một miếng bánh kem tam giác.
“Phi Phi, phải chăm chỉ học tập, lại lớn thêm một tuổi.” Khi đó ba nói với cô, “Tuy rằng ba không có bản lĩnh gì lớn, cũng không cho Phi Phi có được một cuộc sống tốt, nhưng nghèo một chút, Phi Phi cũng là con gái ba yêu nhất.”
Đáng tiếc là ba lại qua đời sớm, khi đó cô cũng cảm thấy, trên thế giới này người duy nhất yêu cô cũng đã rời đi.
Thời điểm đó cô cũng thật sự cảm thấy mình sẽ không được người khác yêu nữa, cô luôn sống trong một loại tự ti mẫn cảm, trong lòng mang theo một chút hy vọng ít ỏi đối với cuộc sống tương lai.
Nhưng ông trời cũng không quá tàn nhẫn, vẫn là để cho cô gặp gỡ được tình cảm chân thành của cuộc đời này vào mùa đông lạnh nhất năm ấy.
Anh dùng tất cả những chi tiết để chăm sóc cô, để yêu cô, làm cho cô hiểu được cô vĩnh viễn được anh đặt ở vị trí đặc biệt nhất trong trái tim, vĩnh viễn được anh yêu một cách kiên định trước sau như một.
Diệp Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lê Tiện Nam dựa vào bên cạnh xe chờ cô, cũng không xem điện thoại, cũng không ngồi ở trong xe.
Trong tay anh còn cầm áo khoác của cô.
“Ba à, hiện tại con rất tốt, con gặp một người sẽ rất rất yêu con.” Hốc mắt Diệp Phi ê ẩm, “Con cũng vô cùng yêu anh ấy.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bình Minh Màu Đỏ
- Chương 63: Con cũng vô cùng yêu anh ấy