- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bình Minh Màu Đỏ
- Chương 42: Ba mươi ba bức tượng Quan Âm
Bình Minh Màu Đỏ
Chương 42: Ba mươi ba bức tượng Quan Âm
Ngày hôm sau Diệp Phi đã hạ sốt, nhưng đầu vẫn còn nặng về tay chân nhức mỏi, lúc tỉnh dậy Lê Tiện Nam đã không còn ở bên cạnh nữa, cô nhìn đồng hồ, cũng chỉ mới tám rưỡi sáng.
Diệp Phi không muốn làm phiền anh, để lại một lời nhắn cho anh trên WeChat, nói nếu không thì để cô bắt taxi về Tây Giao trước đi.
Tin nhắn này được gửi đi năm phút, Diệp Phi vẫn ngồi yên ngẩn người ở trên giường, đầu óc nặng nề không biết bắt đầu suy nghĩ từ chuyện nào trước.
Điện thoại bắt đầu rung lên, Lê Tiện Nam gọi điện đến.
“Alo.” Cổ họng của Diệp Phi vẫn còn đau.
“Anh đang nộp phạt ở cục quản lý giao thông, nửa tiếng, nửa tiếng nữa sẽ đến đón em.”
Lê Tiện Nam cầm điện thoại, nói với cô, có nghe thấy loáng thoáng một vài giọng nói, có người bảo anh ký tên, Lê Tiện Nam cười cười nói vất vả rồi.
Giọng nói trong trẻo ấy như cứa vào trái tim cô, làm cho cô bất giác mềm lòng một chút.
Đêm qua cũng không phải là cô hoàn toàn không tỉnh táo, Lê Tiện Nam lái xe rất nhanh, đầu cô vốn dĩ đã choáng váng, cố đè nén xuống, hiện tại tỉnh táo hơn một chút mới suy nghĩ, phạt tiền phải nộp hết bao nhiêu.
Diệp Phi nằm ở trên giường bệnh chờ Lê Tiện Nam, quả nhiên là anh nói chuyện giữ lời, còn chưa đến nửa tiếng, đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, bác sĩ dặn dò, kê một chút thuốc, Diệp Phi ngồi ở trên giường bệnh nhìn ra bên ngoài, chắc là Lê Tiện Nam đã trở về Tây Giao một chuyến, thay quần áo, trên khuỷu tay còn có vắt một chiếc áo khoác của cô.
Diệp Phi vừa thấy, đôi mắt đã có hơi chua xót.
Không đến năm phút Lê Tiện Nam đi vào, nhìn thấy cô rốt cuộc cũng cười cười, đưa áo khoác cho cô, “Sáng nay hơn sáu giờ sáng anh mới tỉnh dậy, trở về lấy cho em một bộ quần áo dày, hôm nay nhiệt độ ở Yến Kinh hạ xuống thấp nữa rồi.”
Trên chiếc áo khoác dày kia vẫn còn vương lại một chút nhiệt độ trên người anh.
Diệp Phi chậm rãi mặc vào, hỏi anh, “Anh bi trừ bao nhiêu điểm?”
“Một điểm.”
“Em không tin.”
“Năm điểm, năm nay phải thành thật hơn một chút, bằng không điểm của anh cũng không còn, về sau ra ngoài còn phải đưa Kha Kỳ đi theo làm bóng đèn.” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, cài áo khoác lại giúp cô, “Có còn đi được không? Nếu không anh tìm cho em một chiếc xe lăn?”
Diệp Phi trừng mắt lườm anh một cái, “Là bị cảm chứ không phải là gãy xương.”
Lê Tiện Nam giúp cô cầm điện thoại, tốt bụng đưa một bàn tay qua, “Vậy không phải cũng là bị bệnh cả sao.”
Diệp Phi không nói gì, lặng lẽ đi theo phía sau Lê Tiện Nam ra ngoài, chủ nhiệm vẫn luôn trò chuyện một cách khách khí với anh, Lê Tiện Nam nghe qua loa, ra khỏi bệnh viện, quay đầu nhìn lại, là bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong thành phố, có lẽ sau lưng nhiều ít gì cũng có đầu tư của Lê gia.
Lê Tiện Nam lái xe đưa cô về, năm mới cũng chỉ còn tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm nữa là đã kết thúc, có một vài công nhân cục đường bộ đang tháo đèn l*иg, đổi sang hoa đăng trên tuyến đường chính, lướt vòng bạn bè xem một chút, có công viên gì đó tổ chức lễ hội hoa đăng rất lớn.
Diệp Phi nghiêng đầu hỏi anh, “Em nghe nói mười lăm có thả hoa đăng, anh có đi xem không?”
“Được, anh đi cùng em.” Lê Tiện Nam trả lời như là chuyện hiển nhiên.
Trở về Tây Giao, đẩy cửa ra, nửa bức tường đều chất đống hoa cẩm tú cầu xanh tươi tốt, chắc chắn là để cho người ta thay đổi vào buổi sáng, hoa cẩm tú cầu yếu đuối, chỉ cần một hai ngày thôi là đã héo úa, loài hoa này hút rất nhiều nước, lúc trước xem có người đánh thức hoa, tất cả các bó lớn bị ngâm trong nước, rất phiền phức.
Nửa bức tường dày đặc hoa cẩm tú cầu, đã nở rộ bao nhiêu ngày rồi.
Lê Tiện Nam đã chuẩn bị bữa sáng trước cho cô, ngày hôm qua hỏi cô muốn ăn gì, cũng không nói, Lê Tiện Nam suy nghĩ lại khẩu vị của Diệp Phi một cách cẩn thận, hình như cô không quá thích một thứ gì đó, Lê Tiện Nam không thích lựa chọn, tỉ mỉ nghĩ đến một nhà hàng hai người thường đi ăn, để cho người ta đem mấy món ăn đặc trưng của mấy nhà hàng đó đưa tới.
Rất nhiều món ăn được bày đầy cả chiếc bàn lớn.
Người vừa bị bệnh, lười biếng hơn một chút, bóc thịt chân cua kia làm thế nào cũng không bóc ra được.
Lê Tiện Nam rút từ trong tay cô ra, dễ dàng bóc ra cho cô, miếng thịt cua trắng nõn đặt ở trong đĩa nhỏ trước mặt cô.
Diệp Phi ngẩng đầu lên, Lê Tiện Nam ngồi đối diện cô, làm cho cô nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, có rất nhiều chi tiết cô đều nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ anh cũng làm như thế, một đôi tay đẹp và quý giá như vậy lại lột cua cho cô.
Lê Tiện Nam chấm gừng băm dấm cho cô, cố ý tìm đề tài nói chuyện với cô, “Sang năm tốt nghiệp?”
“Ừm, sắp tốt nghiệp rồi.”
“Anh thấy văn phòng kia của Triệu Tây Mi cũng đã sửa sang gần xong rồi, em nhận lòng tốt của cô ấy là được rồi, đừng đặt toàn bộ mình ở chỗ đó đi, nên đi học thì vẫn đi học, internet này, nguy hiểm nhiều, có bằng cấp trong tay, ít nhất đó cũng là át chủ bài của em.” Lê Tiện Nam lại nói, “Lỡ như sau này đi ăn máng khác thì sao, hiện tại bằng cấp ở Yến Kinh này ngày càng không đáng giá.”
Diệp Phi liếc nhìn hắn một cái kỳ quái, “Anh cho em đi học à?”
Lê Tiện Nam cười, lại bóc một con tôm nữa, “Hy vọng em sẽ càng tốt hơn.”
–
Đến mười lăm tháng giêng, trận cảm này của Diệp Phi cũng gần như khỏi hẳn rồi, điện thoại liên tiếp nhận được tin tức trong nhóm trường học, mười sáu tháng giêng khai giảng, nửa cuối năm ba đại học hầu như cũng không có lớp học gì, giờ học rất ít.
Triệu Tây Mi cũng hẹn thời gian với cô, nói văn phòng đã thiết kế gần xong rồi, hỏi cô khi nào có thời gian rảnh.
Diệp Phi đến xe một chút.
Lê Tiện Nam không thúc giục cô, Diệp Phi chậm rãi đi xuống lầu.
Lê Tiện Nam đứng ở trong sân.
Một góc phòng khách biến thành cánh đồng hoa hướng dương, hoa hướng dương xanh um tươi tốt nở rộ, trong phòng có một chút hương vị tươi mát.
Trong sân có rất nhiều hoa cẩm tú cầu.
Rõ ràng là mùa đông này vẫn còn chưa kết thúc.
Bóng dáng của Lê Tiện Nam cũng hòa quyện với một số màu sắc ấm áp.
Đi ra ngoài đến một nơi, là Lễ hội hoa đăng chùa Hồng Loa ở Yến Kinh.
Một ngôi chùa cổ kính với tường gạch đỏ như vậy rất thích hợp làm mấy thứ này, những chiếc đèn l*иg cung đình được vẽ trên những gốc cây cổ thụ, treo mọi nơi tràn đầy màu sắc lễ hội.
Người ta nói cái gì? Chùa Hồng Loa cầu nhân duyên.
Lễ hội hoa đăng ở nơi này, người tới đây đều là những đôi tình nhân hoặc là vợ chồng.
Chùa Hồng Loa bao quanh bởi núi và sông, cây cổ thụ tươi tốt, khí thế hào hùng và yên tĩnh, cũng là ngôi chùa cổ Phật nổi tiếng ở cả trong và ngoài Yến Kinh.
Diệp Phi khoác tay anh đi qua một cái hành lang gấp khúc, màn đêm buông xuống, những chiếc đèn l*иg đỏ với những ngôi sao được bật sáng lên.
Diệp Phi cười rộ lên, nói giống không giống các hoàng tử kết hôn vào thời cổ, các dinh thự đều như vậy.
Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô một cái, dường như Diệp Phi đã có tinh thần hơn một chút, mái tóc dài mềm mại thả xuống trên hai vai, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ không trang điểm, đôi mắt được thắp sáng bởi ánh sáng đứt quãng, giống như những bông hoa đào bay lơ lửng.
Lê Tiện Nam đi về phía trước cùng cô, đến trước điện Đại Hùng Bảo có hai cây bạch quả rất lớn, mọi người nói giống như một đôi trai tài gái sắc, vì thế còn gọi chúng là cây vợ chồng.
Trước mắt, trước cây vợ chồng cũng được treo rất nhiều đèn l*иg.
Bên này ít người, phía sau còn có đại điện cổ miếu, hương khói lượn lờ, thỉnh thoảng có tăng lữ mặc áo cà sa đi ngang qua.
Diệp Phi nói, “Có phải là cây vợ chồng ở đâu cũng có không? Em nhớ rõ trong miếu kia cũng có hai cây bạch quả gọi là cây vợ chồng……”
Là cây vợ chồng, hay là ngôi chùa cầu nhân này làm cho bọn họ rối loạn một chút nhưng vẫn có chừng mực?
Đêm Diệp Phi bị bệnh không hề được ngủ yên ổn một chút nào, cô đã khóc hai lần, khi tỉnh dậy thì đại khái là không nhớ rõ.
Lê Tiện Nam lắng nghe, chỉ nghe thấy mơ hồ là cô đang nói về nhà.
Từ trước đến nay Diệp Phi chưa từng nói chuyện gì với anh, kỳ thật Lê Tiện Nam có thể nhìn thấu những tâm tư đó của cô, tình cảm và vật chất, dù sao cũng phải có một thứ chứ, đúng không? Không cần vật chất, thì đang tìm kiếm cái gì?
Tình yêu trong sáng trong mắt cô, lúc cô nói với anh Lê Tiện Nam em thích anh, thành kính giống như dâng cả trái tim của cô lên cho anh.
Diệp Phi lôi kéo anh đi tiếp, kỳ thật không phải là cô không biết đường đi, được Lê Tiện Nam dẫn đi theo ở phía sau, dù sao hai người cũng không có chuyện gì muốn làm, kết quả Lê Tiện Nam dẫn cô đến một nơi dần dần vắng vẻ hơn, ngay cả hoa đăng cũng không thấy.
“Lê Tiện Nam, anh dẫn em đi đâu vậy?” Diệp Phi bị anh nắm tay đi về phía trước.
Đền thờ phía trước có treo chữ: Đường Quan Âm.
Núi Hồng Loa nổi tiếng cầu nhân duyên, trên đường Quan Âm có ba mươi ba bức tượng Quan Âm, hơn bảy trăm bậc thang.
Buổi tối đường Quan Âm không có một bóng người.
Lê Tiện Nam là điên rồi, kéo cô đi hết hơn bảy trăm bậc thang này, đi ngang qua ba mươi ba bước tượng Quan Âm, đứng ở trên đỉnh chùa Quan Âm chùa, quan sát hoa đăng mờ ảo phía dưới.
Ba mươi hai năm nay anh chưa bao giờ bái Phật một lần nào, ngay cả ước nguyện cũng lười ước một lần, anh muốn cái gì có cái đó, mùa đông lạnh lẽo này hái về được một đóa hoa mẫu đơn trong nhà kính, làm cho anh ngóng trông thời gian vĩnh viễn dừng lại trong đêm đông mù mịt đó.
Cô mặc một bộ đồ màu trắng, đứng trong sân vốn đã cô quạnh của anh, nhặt cành cây ở dưới đất viết tên anh.
Tuyết rơi dày vào đêm đông là một tờ giấy trắng, cô là bài thơ tuyệt vời nhất trên tờ giấy trắng đó.
Lê Tiện Nam đặt cô ở trước cột chùa Quan Âm, những chiếc đèn l*иg trên nhân gian này, cô là tuyệt thế giai nhân, không hề tầm thường một chút nào, cô chỉ là một bông hoa mẫu đơn ngoại mỏng manh như vậy, không phải hoa hồng, không phải là cây mẫu đơn, mà là một bông hoa mẫu đơn dịu dàng và ấm áp.
Anh cũng chờ đợi bông hoa mẫu đơn này nở rộ ở Tây Giao, từ xuân đến đông.
Lê Tiện Nam hôn cô, tựa như trăng gió lưu luyến trần gian, mang theo cơn mưa xuân tình yêu, gió cũng xao động, cả đời này núi cao sông dài, nhớ tới Diệp Phi, khiến cho anh cảm thấy nửa đời sau này của mình đều mềm mại, như thể cuối cùng cũng có một ngọn hải đăng sáng lên vì anh, chiếu sáng cho anh trong cả đêm dài.
“Phi Phi, anh cũng không biết Quan Âm nào là cầu nhân duyên, anh đi hết tất cả cùng với em một lần, một trong ba mươi ba bức tượng Quan Âm này, luôn có một cái có thể nghe thấy nguyện vọng của anh,” Hơi thở của Lê Tiện Nam hòa vào trong tiếng hít một tiếng của cô, anh nói, “Phi Phi, em cho anh thời gian, để anh thử xem.”
Từng chữ từng chữ một, giống như nước nhỏ giọt trên mái hiên, tí tách tí tách gõ vào trái tim cô, lớp mỏng manh của trái tim đã bị đánh gục bởi cảm xúc, có một vài thứ, nhất định phải nói rõ ràng.
“Có thể sẽ phải mất khá lâu, anh chỉ muốn em vẫn còn ở đây,” Ngón tay Lê Tiện Nam vuốt ve cánh môi cô, “Anh không có gì lời thề hay lời hứa hẹn gì cho em cả, nếu em không có ở nơi này, thì anh sẽ ở Tây Giao chờ em, đèn ở Tây Giao cũng chỉ sáng lên vì em, em không hề bình thường một chút nào, em có anh.”
Trái tim không rung động sao?
Tháng của Lý Bạch, Tương Cùng của Tô Thức, hoa mai tuyết của Trương Huệ Ngôn.
Vắng vẻ không tiếng động, rồi lại được lưu truyền rộng rãi.
Ba mươi ba bức tượng Quan Âm, luôn có một bức tượng có thể nghe thấy được, đúng không?
Diệp Phi đi ngắm hoa đăng cùng anh đến mười một rưỡi, ngày mai Diệp Phi phải đến trường học một chuyến, Lê Tiện Nam rất chiều cô, trên đường đi đọc cùng cô, “Học kỳ sau còn có còn lớp học nào nữa không?”
“Có, nhưng rất ít, một tuần học cũng không căng thẳng.” Diệp Phi cảnh cáo hắn, “Trường học cách Tây Giao không xa, chỉ có vài bước chân, anh đừng tới đưa đón em.”
Lê Tiện Nam bật cười, giả vờ hỏi cô, sao thế, khi nào anh mới có thể làm chính cung của em?
Diệp Phi bị anh hỏi mặt nóng lên, dứt khoát làm lơ câu hỏi này này của anh, nói chuyện khác với anh, Lê Tiện Nam càng không muốn, dây dưa câu hỏi này gần cả đường đi.
Cho đến khi trở về, nhân lúc Diệp Phi tắm rửa, anh đi vào một cách quang minh chính đại, cầm váy ngủ của cô lên dây váy móc ở đầu ngón tay.
Diệp Phi mặt đỏ bừng ngồi ở trong bồn tắm đầy bong bóng, uy hϊếp anh cũng không hề có khí thế.
Lúc Lê Tiện Nam nảy ra một chút ý đồ xấu, khiến cho cô không có một chút sức lực nào để chống đỡ được.
anh cứ như vậy chặn cô trong bồn tắm, hôn đến mức gần như không thể tách rời.
Kỳ thật cũng không phân biệt rõ được, có phải là anh thấy mấy ngày nay tâm trạng của cô không tốt, cho nên nghĩ hết tất cả mọi cách dỗ cô vui vẻ hay không.
Anh móc lấy cằm cô, sự động tình ẩn trong mắt anh còn bám chặt và mê hoặc hơn cả hơi nước trong phòng tắm.
Anh nói, “Làm sao bây giờ, anh cũng chỉ có một chính cung nương nương là Phi Phi, mà nó cũng đã đã được chứng kiến
bởi ba mươi ba tượng Quan Âm.”
“Lê Tiện Nam!” Rốt cuộc Diệp Phi cũng bình tĩnh hơn một chút, cái từ chính cung nương nương này, ái muội đến mức quá mức đứng đắn.
Ý cười của Lê Tiện Nam càng sâu, “Cuối cùng em cũng vui hơn một chút.”
Diệp Phi nhìn vào đôi mắt anh, hơi nước trên cửa sổ thủy tinh ngưng tụ thành giọt nước từ từ chảy xuống, lung lay sắp nhỏ giọt xuống đất.
—— Em cho anh thời gian thử xem đi.
Thử cái gì, người rõ ràng như anh, làm sao anh lại không biết được?
Trong lòng thật ra đã có một đáp án.
Sau khi thử xong, thật sự sẽ có cơ hội thiên trường địa cửu sao?
Anh cao quý như vậy, một người phủ đầy tuyết trắng xóa, lại vì cô mà vẩy thêm màu sắc, vì một hạt bụi này của cô, thật sự sẽ vượt ngàn núi vượt vạn dặm sao?
Nhìn vào đôi mắt anh, ngập tràn tình yêu thương, tựa như gió to có thổi qua, dù cô có ở giữa tâm gió mạnh, được anh che chở th vẫn luôn bình an vô sự.
Diệp Phi là tình nguyện tin.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bình Minh Màu Đỏ
- Chương 42: Ba mươi ba bức tượng Quan Âm