Chương 12: Nụ hôn bất ngờ

Diệp Phi bị Hoàng Linh áp bức có hơi hung dữ, một bản thảo bị trả về lại phải thay đổi bảy tám lần, thật ra Lê Tiện Nam có để ý đến, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là bản thảo kia sau khi đã được Diệp Phi chỉnh sửa xong biến thành một phiên bản khác.

Lúc Diệp Phi đi rửa mặt, Lê Tiện Nam ngồi ở trên sô pha lật xem bản thảo cô in ra, tùy ý lật mấy trang, phía dưới chính là luận văn của Diệp Phi.

Lê Tiện Nam cầm lấy xem một chút, luận văn in ra hơn mười mấy trang, nhìn ra được ý đồ của cô ở trong đó, bản thảo kia, rõ ràng là bị cô sửa thành đầu chó nối đuôi chồn.

Lê Tiện Nam ước lượng vuốt ve xấp giấy kia một chút, thất thần vài giây, nhìn đồng hồ, gửi tin nhắn cho Triệu Tây Mi.

Không lâu sau, Triệu Tây Mi đã gửi tới một chuỗi địa chỉ và thời gian.

Diệp Phi bận rộn cả ngày, buồn ngủ không chịu nổi, dính vào trên gối là đã ngủ thϊếp đi, lúc Lê Tiện Nam quay về ngủ, Diệp Phi chống đỡ tinh thần dịch về phía đối diện anh.

“Buồn ngủ thì cứ ngủ.” Lê Tiện Nam đi vòng qua bên cạnh cô, tùy ý mà vuốt ve mái tóc dài của cô.

Mái tóc màu đen nhuộm màu bóng đêm, mềm mại luồn vào từng khe hở giữa ngón tay anh, chạm vào giống như một con mèo ngoan ngoãn.

“Em nói em bận rộn thành như vậy……” Giọng nói của Lê Tiện Nam có chút lười nhác, nói, “Em muốn cái gì?”

Diệp Phi lấy lại tinh thần, trong lòng cũng áy náy, mấy lần cô đến này đều là đang bận rộn với công việc của mình, cho nên có hơi thờ ơ với anh, vốn dĩ hẳn là một mối quan hệ không tính là công bằng, kết quả là tất cả cán cân đều nghiêng về phía cô, cô muốn trả lại một ít, nhưng lại phát hiện anh gần như đã đặt toàn bộ cán cân đè lên người cô, làm sao có thể qua lại được.

“Lý tưởng của tôi, hẳn là ở lại Yến Kinh đi, sau khi tốt nghiệp phải kiếm được thật nhiều tiền, mua một căn nhà.”

“Nhà cửa chính là thứ mà em theo đuổi suốt đời?” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, cũng thật sự cố ý nói chuyện với cô.

“Đúng vậy, với loại người dân chúng bình thường như chúng tôi, cũng chỉ muốn một căn nhà.”

“Muốn chung cư nào, tôi tranh thủ thời gian đưa em đi xem một chút.”

Lời này vừa thốt ra, lúc đầu Lê Tiện Nam nói còn không quá coi trọng chuyện này, kết quả sau khi dứt lời, người trong lòng ngực im lặng một lúc. Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn, Diệp Phi ngửa mặt nhìn anh, đôi mắt này thật sự sạch sẽ, đôi mắt hạnh xinh đẹp, hai mươi mấy tuổi, cùng với một chút ánh đèn ấm áp ở đầu giường, vô cớ làm cho trái tim của anh trở nên mềm mại.

“Tôi không cần,” Diệp Phi nói, “Anh không cần làm những thứ này vì tôi, tựa như mấy ngày trước anh nói, đừng làm những thứ này vì tôi, nếu như anh bắt buộc phải làm, đến lúc đó nhờ anh giảm giá cho tôi là được.”

Lê Tiện Nam cười cười, ngón tay luồn xuống phía dưới, tinh tế vuốt ve quá đường cong ở thắt lưng cô, mềm mại, còn có vòng eo say đắm lòng người.

“Được.” Lê Tiện Nam đáp một tiếng.

Đoạn đối thoại này cũng không có sau đó —— nói thêm gì nữa, cũng sẽ không quá vui vẻ.

Vấn đề “Em muốn cái gì” này, cô chưa bao giờ trả lời, giống như là đã trả lời rất rõ ràng, sẽ đi theo một hướng khác.

Lê Tiện Nam không hỏi, có một số thứ nhìn như dễ dàng, kỳ thật thường càng nặng nề hơn.

Hoặc đơn giản là theo cô ấy một chút, “tình yêu” sao? Cũng có thể dùng một câu trả lời vừa xấu xa vừa đa tình “Tình yêu chỉ được tính khi đang yêu” qua loa lấy lệ, nhưng Lê Tiện Nam chưa từng có ý nghĩ muốn lừa gạt cô một chút nào.

Nhìn đôi mắt sạch sẽ này, Lê Tiện Nam chỉ cảm thấy l*иg ngực có hơi nghẹn lại —— là bởi vì câu chuyện phát triển, hình như có hơi thoát ra khỏi sự khống chế.

Diệp Phi lại muốn ngủ.

Cũng ngay lúc này, Lê Tiện Nam đột nhiên cử động, anh dựa vào, lúc này lại hỏi ý kiến của cô, đột nhiên tiến đến hôn cô.

Lông mi của Diệp Phi run rẩy, bởi vì buồn ngủ, cảm giác đều trở nên cứng nhắc, chiếc giường mềm mại, bởi vì anh tới gần, mà cô gần như chìm vào trong sự mềm mại cũng như vậy.

Môi răng dây dưa, ngay cả một chút mãnh liệt lúc ban đầu cũng biến thành khúc mắc sau này, một bàn tay mạnh mẽ và ấm áp ôm lấy eo cô, bóng đêm kéo xuống sự ngượng ngùng, ánh sáng nhẹ nhàng của đèn biến thành du͙© vọиɠ kéo dài.

Lê Tiện Nam nhìn cô trong ánh sáng mông lung như vậy, nụ hôn thân mật hôn như thế này cũng giống như từng người đều có tiến và lùi, không nói yêu, không có hứa hẹn —— nhất định là có một loại cảm tình như vậy, là hoàn toàn dựa vào bản năng, ai biết được ai sẽ đi con đường đi riêng của mình?

“Phi Phi, đừng cái gì cũng không cần như vậy, làm cho tôi cảm thấy mình nợ em,” Lê Tiện Nam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, vén mái tóc dài có hơi rối tũng của cô ra sau, một khuôn mặt và một đôi mắt như vậy, làm cho thế giới vốn luôn hờ hững của anh sinh ra một đóa hồng yêu kiều và quý giá.



Diệp Phi nằm ở trên gối, ánh mắt nhìn anh, khó có thể nhìn thấy anh đã cởi bỏ một chút lạnh lẽo, làn da dưới áo ngủ nóng bỏng, bàn tay cọ vào bên hông cô cũng nóng.

Lạnh lùng, cấm dục, yếu đuối, áp lực, vặn vẹo thành một loại khao khát khiến người đắm chìm.

Rồi mọi chuyện anh làm luôn có chừng mực, đối xử với cô tốt như vậy.

Diệp Phi chìm đắm ở trong đôi mắt ẩn chứa tình tứ của anh, bị lạc rất lâu, từ xương quai hàm đến đường cong ở cổ anh, đôi môi mỏng của cô hơi mấp máy, ánh mắt như là một cái hồ sâu.

“Lê Tiện Nam, anh có buồn ngủ không?” Diệp Phi không trả lời, cô nhẹ nhàng vươn tay ra, như là cố lấy hết dũng khí, eo anh thon chắc ấm áp, cô nhắm mắt lại, “Tôi làm sao mà cái gì cũng không muốn chứ, tôi cảm thấy mình hơi quá đáng, mấy ngày tôi sửa bản thảo anh đều ở bên cạnh đó thôi. Thời gian của anh chính là tiền bạc đó.”

Nhìn đi.

Không có đáp án.

Diệp Phi dựa vào bên cạnh anh, cơ thể mềm mại kề sát vào anh, giống như hai người lạnh như băng đang sưởi ấm cho nhau.

Lê Tiện Nam không nói gì, nhưng rất lâu sau cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Diệp Phi làm sao lại không phải.

Cô mở to hai mắt, nhỏ giọng nói, “Lê Tiện Nam, anh có phát hiện ra một chuyện không?”

“Cái gì?” Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn cô.

Diệp Phi cười rộ lên, lúc đôi mắt cong cong mang theo y cười luôn làm cho anh không dời mắt được, cô như là đang nói một chuyện vui vẻ, “Hình như ba ngày ngày này tôi không dùng nút bịt tai.”

“……”

“Bác sĩ Lê, thoạt nhìn ở bên cạnh anh vẫn rất hữu dụng.” Diệp Phi cười dựa vào bên cạnh anh, bàn tay rõ ràng đều đặt ở trên eo anh, còn hỏi anh một chút, “Có thể như vậy sao, lại gần anh hơn một chút.”

Lê Tiện Nam không nhịn được mà bật cười, duỗi tay ôm cô lại, “Đều tùy vào em.”

“Đi theo bên cạnh anh, có thể chữa khỏi được thói quen phụ thuộc vào nút bịt tai cũng tốt.” Cằm Diệp Phi áp sát vào bên cạnh anh, giọng điệu giống như là nỉ non.

Lê Tiện Nam cũng thất thần suy nghĩ…

Thật ra mấy ngày nay anh vẫn tỉnh dậy rất sớm, nhưng cô gái Diệp Phi này ngủ dựa vào anh, gần đây nghỉ ngơi cũng không được đầy đủ, anh cũng không muốn ngồi dậy uống nước đá quấy nhiễu làm cô tỉnh giấc, lúc không ngủ được, trong lòng ngực thêm một cô gái, tóm lại là có sức trấn an.

Diệp Phi mơ màng buồn ngủ, nhưng nhịp tim đập hỗn loạn, lúc ngẩng đầu lên, không cẩn thận đυ.ng phải cằm Lê Tiện Nam, anh cũng mở mắt ra nhìn cô.

Hai người đối diện nhau ở trong đêm tối, thẳng thắn thành khẩn, làm sao anh cảm thấy nợ cô, cô càng cảm thấy giống như là mình kéo anh nhập nhân gian, vấy bẩn lẫn nhau, tình nguyện trầm luân.

Thế giới của cô quá đau khổ, lựa chọn, cũng chỉ có một chút ấm áp này của anh mới làm cô có thêm một chút chờ đợi, cuộc đời rất ngắn ngủi, ở trong mắt anh, lại yêu thế giới này một lần nữa.

“Làm sao vậy?” Lê Tiện Nam hỏi cô, giọng nói vẫn ấm áp như vậy.

Trước kia Diệp Phi chưa từng chủ động —— đột nhiên cô tiến đến gần, hôn lên môi anh một cái rất nhẹ.

“Anh biết không, Lê Tiện Nam, tôi cũng hy vọng lúc tôi ở bên cạnh anh, anh có thể vui vẻ hơn một chút, gió sẽ ngừng, tuyết cũng sẽ tan, có thể là tôi chỉ xuất hiện rải rác vài trang trong cuộc sống của anh,” Diệp Phi bình tĩnh nhìn anh, “Tôi cũng chỉ biết, đêm nay tôi ở bên cạnh anh, có thể ngủ ngon.”

Cô gái Diệp Phi này, luôn làm cho anh cảm thấy không thể nắm bắt được, nhìn cô trầm luân như vậy, rồi lại cô đơn giữ lại lý trí.

Lê Tiện Nam hít vào một hơi, hương sữa tắm ngọt ngào của quả mâm xôi quanh quẩn giao và hòa với hơi thở của anh, cũng làm cho anh cảm thấy hơi hoang đường.

Cô sạch sẽ và thuần túy, cũng lý trí tỉnh táo, không nói lời nào sến súa, chỉ là một nụ hôn triền miên, anh đã phải đợi rất lâu để cho cơn mưa rền gió dữ này dừng lại.



Anh luôn làm việc có chừng mực, tỉnh táo lý trí, giống như chùa miếu đốt hương, một bên tiêu hao, chán ghét tình yêu, một bên ở trong sương mù lại ngóng trông, rõ ràng sự xuất hiện của cô, anh muốn có qua có lại, nhưng cô lại không, anh cũng là người mệnh không tốt, lại cũng muốn thật sự như cô nói —— vận may đều dành cho cô.

Sau lần đó, cũng không ai nhắc lại chuyện này nữa, Diệp Phi bận rộn với công việc, Lê Tiện Nam đến đón cô tan tầm, cũng có mấy đêm muộn như vậy, Lê Tiện Nam hỏi cô, nếu không thì trả lại căn phòng ở ngõ nhỏ Hòe Tam đi, dọn thẳng đến đây.

Diệp Phi lắc đầu, nói, “Tôi cũng không thể luôn ở đây, chỉ là mấy ngày nay, bà Triệu chưa trở về……”

Lê Tiện Nam cũng không hỏi nhiều, cũng cười nói, “Vậy hy vọng em trở về muộn một chút, tôi có thể cho em có được nhiều giấc ngủ yên ổn hơn một chút. Phi Phi, tiền thuốc này của tôi, em cứ nợ trước đi.”

Khi đang nói chuyện này, đôi chân dài của Lê Tiện Nam vắt chéo lên nhau, ngồi ở bên hồ trong sân, ném thức ăn cho cá vào trong hồ, toàn bộ bầy cá Koi đông đúc nhảy lên tranh giành.

Xung quanh mình đều là tiếng nước.

Diệp Phi ngồi ở bên cạnh nhìn anh, trên người anh khoác lên mình ánh trăng tịch mịch, nhìn vào ánh mắt làm cho thời gian đều biến thành một dải ngân hà dày đặc.

Trái tim cô cũng không ngừng nổi lên gợn sóng.

Tình cảm vốn dĩ chính là chuyện hồ đồ, cô nghĩ, ngàn vạn không cần quá tỉnh táo, nếu như quá tỉnh táo, thì làm sao có thể bắt được ánh trăng?

Diệp Phi gửi bản thảo cho tổng biên tập Hoàng Linh —— bởi vì thay đổi quá nhiều, sau khi Hoàng Linh xem qua mới có thể gửi lại cho nhà xuất bản.

Trong công ty con kia —— nói một cách chính xác, là không khí trong tổ nhỏ của Diệp Phi có hơi căng thẳng.

Millie thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, tiến đến gần nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Phi, “Bà Hoàng muốn ký hợp đồng nhưng bị Tây Mạn từ chối, tổ chúng ta có tiếng keo kiệt, bà Hoàng đã đưa ra tiền nhuận bút giá trên trời cho Tây Mạn là hai trăm ngàn nhưng vẫn bị từ chối một cách dứt khoát, bản thảo trong tay chúng ta tích góp được từ mấy năm trước, trên cơ bản không làm ra sách mới nào —— còn phải trông cậy vào tổ tiểu thuyết khác.”

Kỳ thật Văn hóa Day and Night là công ty văn học tương đối nổi tiếng ở trong nước, lúc ấy Diệp Phi đến đây ứng tuyển, một là bởi vì chắc chắn mình thích văn học tương quan, thứ hai chính là lúc ấy lúc đến ứng tuyển, kỳ thật không có nhân sự, là tổng biên tập Hoàng Linh tự mình gặp mặt cô.

Hoàng Linh trong ngành cũng coi như là một vị tổng biên tập ngôi sao, đã tìm ra được một vài tác giả khá nổi tiếng, năm 2013 tiểu thuyết thanh xuân đang trỗi dậy, Lộc Phan Đạt chính là một trong số đó, sau khi xuất bản ra một quyển sách yêu thầm thì trở nên nổi tiếng, từ đó về sau chất lượng tác phẩm cũng không tính là quá tốt.

Diệp Phi cũng là sau này đến đây mới biết được, bút danh Lộc Phan Đạt này bút danh đã biến thành công cụ kiếm tiền của công ty, mua bản thảo súng với giá thấp, sau đó nhét vào cái này bút danh này rồi xuất bản.

Trước mặt người khác, Hoàng Linh là một tổng biên tập văn học nhiệt tình, yêu đời, nhưng ở sau lưng, càng giống một nhà tư bản dính mùi tiền, vô cùng cố trách nhiệm đối với biên tập, thậm chí còn muốn các cô tăng ca đến mười một mười hai giờ, có một số bản thảo chất lượng rất tốt căn bản không ký, lý do đều là tác giả không có danh tiếng, ngược lại đi mua một vài bản thảo súng nhét vào dưới bút danh của công ty.

Mà những bản thảo bị Hoàng Linh từ chối đó sau này bị công ty khác xuất bản thì doanh số bán ra không tệ, Hoàng Linh lại trách các cô lúc ấy sao lại không khuyên nhủ chị ta.

Nói không cảm thấy mất mát và hụt hẫng, khẳng định là giả.

Diệp Phi cũng rất cô đơn, thực tập mấy tháng, một quyển sách cũng không được làm, sách yêu thích thì đều bị Hoàng Linh gϊếŧ chết, ngược lại vẫn luôn vì một quyển tiểu thuyết không ra gì mà lật qua lật lại để sửa chữa.

Cũng trong ngày hôm nay, Hoàng Linh gọi Diệp Phi vào văn phòng.

Tâm trạng Hoàng Linh khá tốt, bảo Diệp Phi ngồi xuống, sau khi rót cho cô một ly nước trái cây, hỏi han ân cần một lượt xong, “Phi Phi, gần đây tăng ca cũng không có cách nào, cô phải thông cảm cho công ty, văn học thanh xuân bây giờ khó làm.”

Diệp Phi gật đầu, Hoàng Linh tiện đà khen ngợi, “Tôi thấy cô sửa lại bản thảo kia cũng không tệ, nhưng mà lần này hẳn là lần đầu tiên cô viết những thứ đó đúng không? Vẫn con hơi non nớt, tôi đã từng dẫn dắt rất nhiều tác giả nổi tiếng, có thể đưa lời khuyên cho cô, công ty chúng ta vừa vặn muốn xây dựng kinh doanh một bút danh mới, ảnh hưởng của Văn hóa Day and Night của chúng ta vẫn còn, như vậy đi, nếu không cô trở về suy nghĩ một chút, sau đó chúng ta trao đổi lại?”

Ngày đó sau khi Lê Tiện Nam đến đón cô, nhìn thấy tâm trạng của cô nặng nề, vừa lái xe đưa cô đi ăn cơm, vừa hỏi cô.

Sau khi nghe Diệp Phi nói hết, Lê Tiện Nam mỉm cười, “Công việc này của em tôi không phán xét nhiều lắm, tới trước hết cũng không nói đến danh tiếng, nếu không em suy nghĩ lại, em thích cái nghề này hay là thích công ty này?”

Ngày đó Lê Tiện Nam đưa cho cô một ly latte nóng, latte cũng không hề đắng một chút nào, ấm áp, cầm cái ly, cũng làm ấm lòng bàn tay cô.

Diệp Phi cầm ly cà phê, quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nhận ra được, cũng chuyển mắt nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lại trầm tĩnh.

“Cuối tuần có rảnh không?” Lê Tiện Nam hỏi cô.

“Có, thứ bảy này tôi không tăng ca nữa.” Diệp Phi hỏi, “Làm sao vậy?”

“Dẫn em đến chỗ này.”