Chương 85: Hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng

Cũng là một sự trùng hợp, đại quân của Hạ Hầu Đôn đến sườn núi Bác Vọng chỉ muộn hơn Lưu Cảnh hai canh giờ. Lúc này đấy Hạ Hầu Đôn dẫn hai vạn tinh binh tiến đến, không chỉ vì diệt trừ Lưu Bị.

Đồng thời cũng là bức ép Kinh Châu tăng cường binh lực Tương Dương, suy yếu phòng ngự Giang Hạ, khiến Giang Đông có cơ hội có thể tranh thủ, từ đó khơi mào chiến tranh giữa Giang Đông và Kinh Châu,

Nhưng đối với Hạ Hầu Đôn mà nói, khơi mào chiến tranh Giang Đông và Kinh Châu có hơi chút xa vời. Mục tiêu này chưa chắc cό thể thực hiện. nhưng diệt trừ Lưu Bị lại là thành công gần ngay trước mắt.

Trong đại trướng chủ soái, Hạ Hầu Đôn đã thay thế vị trí của Lý Điển, y khoanh tay đi qua đi lại ở trong đại trướng, nghe báo cáo về việc Lý Điển và quân Lưu Bị giằng co.

Hạ Hầu Đôn chừng hơn bốn mươi tuổi, thân cao tám thước hai, tướng mạo uy mãnh, cũng giống như tộc đệ Hạ Hầu Uyên, là một mãnh tướng dũng tuyệt tam quân. Chỉ tiếc mấy năm trước khi tiến công Lữ Bố, mắt trái bị tên bắn trúng, từ đó về sau mất một mắt, được xưng là "Manh Hạ Hầu".

Mặc dù như thế, y vẫn được sự tín nhiệm của Tào Tháo như cũ, phong y là Hà Nam Doãn, quản lý quân đội ở Trung Nguyên. Lần này vì hoàn toàn tiêu diệt Lưu Bị, Tào Tháo lại mệnh Hạ Hầu Đôn tự mình đến Nam Dương đốc chiến.

Hạ Hầu Đôn thân mang trọng trách, y e sợ Lưu Bị trốn vào Kinh Châu, liền lệnh cho Lý Điển làm tiên phong, làm chệch hướng Lưu Bị, lập tức tự mình dẫn đại quân thẳng hướng Tân Dã, chuẩn bị tiêu diệt Lưu Bị.

Đúng như lời Lưu Cảnh nói, chuyện Hạ Hầu Đôn lo lắng nhất chính là Lưu Bị biến thành con thỏ, trốn vào Kinh Châu, khi đó chính mình thật sự bắt không được y. Trước hết nhất định phải cắt đứt đường lui của y đã.

– Ta lệnh cho ngươi xuất binh, cắt đứt đường lui của Lưu Bị, làm sao lại đại bại trở về?

Trong mắt Hạ Hầu Đôn lóe ra lửa giận, cực kỳ không hài lòng hỏi.

Lý Điển xấu hổ cúi đầu, thưa:

- Thuộc hạ phái thuộc cấp Hàn Chí dẫn hai ngàn người đi đánh lén huyện Tân Dã, cắt đứt đường lui của Lưu Bị, không ngờ Tân Dã đã có phòng bị. Hàn Chí suất quân mai phục trên quan đạo, chuẩn bị phục kích quân Lưu Bị đang rút lui, không ngờ lại gặp đoàn xe vận chuyển lương thực của Kinh Châu, song phương phát sinh chiến đấu kịch liệt, binh lực tương đương. Bởi vì Hàn Chí bỏ mình ở trong lúc kịch chiến, quân ta bất hạnh bại trận. Thuộc hạ có tội, xin tướng quân xử phạt!

- Đến quân Kinh Châu cũng đánh không lại, thật sự là không có tài cán gì!

Hạ Hầu Đôn tức giận mắng một tiếng, lại không thể làm gì, chỉ đành nén giận hỏi:

- Viện quân Kinh Châu có bao nhiêu, trú đóng ở nơi nào?

Lý Điển nơm nớp lo sợ nói:

- Hồi bẩm tướng quân, quân Kinh Châu ước chừng một vạn người, trú đóng ở phía nam Tân Dã, cách sườn núi Bác Vọng khoảng năm mươi dặm.

- Kỳ quái!

Hạ Hầu Đôn nhướn mày.

- Làm sao lại cách nhau xa như vậy, chẳng lẽ quân Kinh Châu không muốn viện trợ Lưu Bị sao?

- Ty chức cho rằng, phương diện này tất có duyên cớ đặc biệt. Lưu Biểu và Lưu Bị có lẽ cũng là bằng mặt nhưng không bằng lòng, có tâm bệnh giống nhau.

- Đương nhiên ta biết!

Hạ Hầu Đôn bất mãn khoát tay áo.

- Việc này cũng không cần quản xem bọn hắn làm cái khi gió gì!? Hiện tại chúng ta phải phòng ngừa Lưu Bị rút lui, nhất định phải lập tức cùng y quyết chiến.

Nói đến đấy, Hạ Hầu Đôn quay đầu hướng tì tướng Vu Cấm, quát:

- Quân mã không được phép hạ trại, lập tức xuất kích, tiến công đại doanh Lưu Bị.

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến trinh thám bẩm báo:

- Quân tình khẩn cấp. Quan Bình, Mi Phương dẫn một ngàn quân bảo vệ gia quyến rời khỏi Tân Dã, rút lui về hướng nam!

Hạ Hầu Đôn ngấy ngẩn cả người, quân đội Lưu Bị phản ứng nhanh chóng như vậy sao? Chuyện này hỏng bét rồi!

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận rối loạn, có thân binh ở ngoài trướng hô to:

- Trên sườn núi Bác Vọng đại hỏa bốc lên!

Mọi người đều nhìn ra ngoài trướng. Ngoài lều lớn đã tụ tập vô số binh lính, thăm dò nhìn ra xa ba dặm ngoài sườn núi Bác Vọng. Hạ Hầu Đôn cũng nhìn thấy, chỉ thấy sườn núi Bác Vọng hướng đại doanh Lưu Bị khói đặc cuồn cuộn, ánh lừa ngút trời. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Hạ Hầu Đôn mơ hồ có chút bất an, y nhớ tới gia quyến của huyện Tân Dã rút lui, chuyện này có thể là cùng một chuyện, Lưu Bị thấy tình thể không ôn, chuôn mất rồi. Qua nhiều năm như vậy, không phải là y vần làm như vậy sao? Thấy tình thể không ổn thì bỏ chạy.

Lúc này, một gã trinh thám chạy vội tới, quì một gối bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Lưu Bị đã phóng hỏa thiêu hủy quân doanh, dẫn quân rút lui về phía nam.

- Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi!

Hạ Hầu Đôn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kẻ này cầm tinh con thỏ, ngửi được mùi không ổn sẽ chạy thoát.

Y nghĩ tới thừa tướng nhắc nhở, cần phải đem Lưu Bị nhổ cỏ tận gốc, cơ hội lần này nếu không bắt lấy, chỉ sợ cũng cũng không có cơ hội nữa rồi. Hạ Hầu Đôn nghĩ đến Lưu Bị muốn chạy trốn, e sợ phụ sự chờ mong của Thừa tướng, lòng y nóng như lửa đốt ra lệnh:

- Nhanh chóng lấy mười ngàn đại quân, theo ta đuổi theo mau!

Lý Điển chấn động, vội vàng khuyên nhủ:

- Tướng quân bình tĩnh. Lưu Bị cực kỳ giảo hoạt, nếu y giả vờ rút lui, lại ở nửa đường phục kích chúng ta, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, không thể truy kích!

Hạ Hầu Đôn hừ thật mạnh một tiếng, quát:

- Ngươi và Lưu Bị giằng co lâu như vậy, ngươi làm mất đi thế tiến công chủ động, duy nhất một lần đánh lén, còn thảm bại mà về. Ta thấy ngươi mất hồn mất vía rồi, ngươi còn có tư cách gì ở trong này mà ba hoa?

Lý Điển xấu hổ vạn phần, cúi đầu không dám khuyên lần nữa. Hạ Hầu Đôn hung hăng trừng mắt nhìn y, mặc dù lòng y nóng như lửa đốt, hận không thể một đao làm thịt Lưu Bị. Tuy nhiên y cũng biết, quân đội của mình hành quân cấp tốc mà đến, binh mã đều cực kỳ mỏi mệt, nếu tùy tiện xuất kích, thực sự bị Lưu Bị phục kích, cái được không bù được cái mất.

Y trầm tư một lát, nói với Vu Cấm:

- Vu Tướng quân có thể dẫn năm nghìn quân lách đường nhỏ đuổi tới phía trước Lưu Bị, cắt đứt đường lui củay, ta nghỉ ngơi chút rồi chỉnh đốn binh mã, lập tức tới tiếp ứng.

- Ty chức tuân mệnh!

Vu Cấm lĩnh mệnh mà đi.

Hạ Hầu Đôn lập tức ra lệnh:

- Tam quân nghỉ ngơi một canh giờ, ăn cơm, cho ngựa uống nước, một canh giờ sau xuất binh.



Lúc này đây Tào quân tiến công Tân Dã, Vu Cấm là xung phong lĩnh mệnh mà đến. Lần gặp mặt đó ở Nhữ Nam, y vẫn nhớ kỹ sự nhục nhã của mình, y lại bị một tiểu tử thối tha lừa chạy lòng vòng, đã trở thành truyện cười lớn trong quân Tào. Mỗi lần tụ hội uống rượu, sẽ có người lấy chuyện này trêu đùa, thậm chí ngay cả Thừa tướng cũng lấy chuyện này hay nói giỡn với y. Đại tiệc Đán Nhật, Thừa tướng hướng y mời rượu, hay nói giỡn nói: "Bổn tướng thay Lưu công tử mời ngươi một chén rượu!", khiến y xấu hổ vô cùng.

Nửa năm qua, vì chuyện này mà Vu Cấm canh cánh trong lòng. Lần này Hạ Hầu Đôn phụng mệnh tiến vào chiếm giữ Nam Dương, mặc dù không phải tiến công Tương Dương, không gặp được Lưu Cảnh, nhưng Vu Cấm vẫn là chủ động chờ lệnh, nguyện đi theo Hạ Hầu Đôn chinh nam.

Trong lòng y có một tiềm thức, gần Tương Dương một chút, có lẽ cơ hội rửa sạch sỉ nhục liền nhiều hơn một chút.

Lúc này, Vu Cấm nhịn đủ rồi, trong lòng của y chỉ có một ý nghĩ, bắt lấy Lưu Bị, giúp bản thân hoàn toàn trở mình.

- Mau! Đi nhanh hơn nữa!

Vu Cấm lớn tiếng quát, chỉ huy năm nghìn Tào quân hăng hái hành quân. Con đường mà y đi chính là đường tắt mà hôm qua Tào quân Hàn Chí dẫn đội quân hai ngàn người đi qua, đi đường núi qua đồi, là một đường thẳng tắp đến Tân Dã, mà đi theo quan đạo phải xuyên qua từng quả đồi, không khỏi phải lách đường vòng.

Mặc dù là đường tắt thẳng tắp, nhưng xe mang đồ quân nhu quá nặng không thể đi qua, kỵ binh cũng không thể đi theo quy mô lớn, chỉ có thể cho khinh bộ binh đi qua.

Năm nghìn quân Tào trùng trùng điệp điệp, kéo dài vài dặm, xuyên qua từng gò núi, vội vã đi về hướng Tân Dã. Tất cả binh lính dường như đều liều mạng, Vu Cấm hạ tử lệnh, trong nửa canh giờ nhất định phải đuổi tới huyện Tân Dã.

Chim điểu tước, con đường rừng dài gần mười dặm này chính là đường tối hôm qua Lưu Cảnh bị tập kích. Đường rừng nhấp nhô thông thẳng hướng sườn núi Bác Vọng, bất kể là đi đường tắt, hay là đi quan đạo, cuối cùng đều phải cùng đi qua con đường rừng này.



Trong khu rừng cách cửa cốc ước hai dặm, bốn ngàn quân Lưu Bị đã mai phục ở nơi này đã lâu, đo đại tướng Quan Vũ và Trương Phi mỗi người dẫn hai ngàn, mai phục ở những chướng ngại hai bên. Quan Vũ híp mắt nhìn chăm chú vào quan đạo hẹp dài ở phía xa, có vẻ suy nghĩ mông lung.

Chu Thương ở bên cạnh nhìn ra sự lo lắng của y, thấp giọng hỏi:

- Ngài có phải đang lo lắng công tử?"

Quan Vũ lắc lắc đầu, đáp:

- Không nên hỏi nhiều.

Chu Thương thu đao đứng dậy, không dám hỏi lần nữa. Suy nghĩ của Quan Vũ cũng không đặt trên người nghĩa tử Quan Bình, mà là đang lo lắng cho tiền đồ tương lai.

Từ năm Trung Bình thứ nhất, Quan Vũ hai mươi ba tuổi đi theo Lưu Bị ở quận Trác khởi binh, đến nay đã qua mười tám năm, nhiều lần trải qua sóng gió, lang thang vất vưởng, vợ con ly tán, Quan Vũ đã bốn mươi mốt, cũng tới tuổi tứ tuần rồi.

Nhưng y càng thểm mê hoặc, tiền đồ của bọn họ vẫn mịt mờ, mặc dù tạm trú ở huyện Tân Dã, nhưng cũng là tá túc dưới hàng rào nhà Lưu Biểu. Huynh trưởng không chỉ nói một lần, nhẫn nại chờ cơ hội, ông trời cuối cùng cũng không phụ ta.

Nhưng... Cơ hội ở nơi nào?

Kỳ thật trong lòng Quan Vũ cũng hiểu được, cơ hội của huynh trưởng nói, chính là ở trên người Lưu Biểu. Lưu Biểu đã già, lại không người kế tục, trưởng tử yếu nhược, thứ tử ngu ngốc, đều không thể trọng dụng.

Một khi Lưu Biểu chết đi, Kinh Châu vô chủ, cơ hội của bọn họ liền tới, nhưng dường như huynh trưởng rất coi trọng Lưu Cảnh kia. Một tháng trước, huynh trưởng say rượu nói với y và Dực Đức, trên người Lưu Cảnh cất giấu một bí mật lớn, hy vọng cướp lấy Kinh Châu của bọn họ, chính là nằm trên người Lưu Cảnh.

Trong lòng Quan Vũ có chút lo lắng, từ việc Lưu Cảnh phán đoán thể cục hôm nay mà nói, kẻ này quả nhiên có chút tầm nhìn. Nhưng hắn mới mười bảy tuổi, Quan Vũ lo lắng huynh trưởng đánh nhạn cả đời, cuối cùng lại để cho chim nhạn mổ mù mắt.

Ngay lúc Quan Vũ đang suy nghĩ, một gã trinh thám liền chạy vội tới báo:

- Khởi bẩm Quan Tướng quân! Đại tướng Tào quân Vu Cấm dẫn năm ngàn người, đang đánh về hướng bên này!

Quan Vũ ngẩn người, tại sao là Vu Cấm, không phải Hạ Hầu Đôn? Vừa nghĩ lại, Quan Vũ liền hiểu được, đấy chỉ là tiên phong của Hạ Hầu Đôn, đoán chừng là muốn cắt đứt đường lui của mình.

Quan Vũ cười lạnh một tiếng, Hạ Hầu Đôn nghĩ đến nhưng thật ra khá hay, đáng tiếc bọn họ vẫn là chậm một bước. Nơi này chính là Tân Dã, không nghĩ ngợi gì, nơi này ai mới là địa đầu xà?

-Tướng quân, đến rồi!

Một tên binh lính chỉ vào đằng xa thấp giọng hô.

Quan Vũ gật gật đầu, nói:

– Ta đã nhìn thấy.

Chỉ thấy một đội mấy nghìn quân Tào đang trùng trùng điệp điệp hăng hái hành quân từ phía bắc, hành quân gấp gáp, thậm chí ngay cả trinh sát cũng không kịp thăm dò đường đi phía trước.

Tào quân là từ một khe núi trong sơn cốc đi ra, phía trước thế núi dốc đứng, không thể trèo núi mà đi, chỉ có thể đi vào quan đạo, tuy nhiên nơi này đã cách huyện Tân Dã không xa, ra khỏi con đường này, lại đi hai dặm thì đến huyện thành Tân Dã.

Lòng Vu Cấm nóng như lửa đốt, không ngừng thúc giục binh lính đi nhanh, nhiệm vụ của y là chiếm lĩnh huyện Tân Dã. Sau đó dẫn quân chặn ở cửa cốc, khiến quân Lưu Bị không thể xuôi nam. Hiện tại y cũng không biết rằng quân Lưu Bị cách mình vẫn còn rất xa, nhưng nếu đối phương có lương thảo nặng nề, tốc độ hành quân hẳn là không nhanh, lúc này, Vu Cấm đã thấy cửa cốc phía trước, y hô lớn.

- Ra khỏi miệng cốc nghỉ ngơi!

Y vừa dứt lời, chỉ nghe trong núi rừng vang lên một tràng tiếng mõ, ngay sau đó toạn tiễn hai bên phát ra cùng một lúc, mấy ngàn mũi tên từ đường núi hai bên dày đặc bắn về phía binh sỹ quân Tào. Trên cốc lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết, mấy trăm người bị bắn ngã xuống đất.

Tào quân lập tức đại loạn, ngay cả chiến mã của Vu Cấm cũng bị mấy mũi tên bắn trúng, hí dài một tiếng ngã xuống đất, hất bay Vu Cấm ra xa bốn trượng, hơn mười người thân binh vội vàng xông lên đỡ lấy y. Tiếng trống trong núi rừng hai bên như sấm, tiếng kêu rung trời, không biết có bao nhiêu quân đội mai phục tại nơi này, mấy ngàn Tào quân trở nên hỗn loạn, mọi người chen lấnvề phía sau. Vu Cấm gấp gáp hô to:

- Giữ bình bĩnh! Giữ bình tĩnh!

Mặc dù binh lính Tào quân đã trải qua huấn luyện, nhưng đường rừng chật hẹp, một khi hỗn loạn lên, sẽ rất khó khôi phục trật tự. Lúc này từ phía tấy có một đội quân mã xông lên, cầm đầu là một đại tướng mặc áo giáp màu đen cưỡi ngựa Ô Truy, miệng én râu hùm, uy mãnh dị thường, tay cầm thanh Bát Xà Mâu, tiếng la như sấm sét giữa trời quang:

- Yến Nhân Trương Phi ở đấy, chờ các ngươi đã lâu rồi!

Y dẫn hai ngàn binh lính gϊếŧ vào bên trong. Binh lính Tào quân cả kinh hồn bay phách lạc, không lòng dạ nào chống cự, liều mạng chạy trốn. lúc này Chu Thương cũng dẫn hơn một ngàn người từ trong cánh rừng phía đông xông ra, hai quân giáp công, đem Tào quân đánh cho đại bại, vô số người quỳ xuống đất đầu hàng, đau khổ cầu xin.

Hơn ngàn tên Tào quân ở phía trước mắt thấy sắp ra khỏi cửa cốc, lại một hồi trống vang lên, chỉ thấy một đội mấy trăm binh lính ngăn đường lại. Đại tướng cầm đầu cưỡi ngựa Xích Thố, tay cầm Thanh Long Yên Nguyệt Đao, khẽ vuốt râu dài, lãnh đạm nói:

- Quan Vân Trường ở đấy, nhanh nhanh đầu hàng, tha các ngươi một mạng!