Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 82-2: Nghé con thử dùng đao 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Quân hầu!

Đây là thanh âm của Ngụy Diên. Thanh âm của y ở bên ngoài vài bước, tổn thương của gậy ở trên đùi khiến cho y không thể cưỡi ngựa hoặc là chạy trốn, y ẩn thân trên một chiếc xe ngựa, tay cầm một cây trường mâu và một bộ cung tiễn.

Ngụy Diên đã gϊếŧ chết năm sáu lính Tào quân có ý đồ đốt xe, kinh nghiệm thực chiến của y rất phong phú, biết làm như thế nào ứng với nguy cấp trước mắt. Không kìm nổi nên y mới nhắc nhở Lưu Cảnh:

- Quân hầu, đối phó với thủ lĩnh trước, kỵ binh còn lại dùng trường mâu binh tiền hậu giáp kích là có thể tiêu diệt được!

Đề nghị của Ngụy Diên khiến Lưu Cảnh đã có biện pháp ứng phó. Hắn phóng ngựa vội xông, chiến mã nhanh như sét đánh, trường thương trong tay nhướng lên, đâm về hướng Đồn trưởng Tào quân ở chính diện, một thương này nhìn như không nhanh, nhưng trong chớp mắt liền đâm tới trước mặt Đồn trưởng Tào quân.

Đồn trưởng Tào quân chấn động, nâng mâu đỡ lên, nhưng đã chậm, mũi thương của Lưu Cảnh đã đâm xuyên qua cổ họng của y. “Phập” mũi thương rất sắc nhọn từ sau cổ đâm ra.

Đồn trưởng Tào quân bị gϊếŧ, khiến thể tấn công sắc bén của kỵ binh Tào quân lâm vào trạng thái đột nhiên ngừng trệ. Lưu Cảnh bắt được cơ hội này, giơ thương ở trong quân đội lớn tiếng quát hô:

- Bộ phận Trần Hoán dọc theo cánh trái đánh tới, bộ phận Lưu Hổ theo mặt phải giáp công!

Hơn bảy mươi lính Kinh Châu từ cánh trái đánh tới, bên phải cũng có hơn trăm binh lính Kinh Châu gϊếŧ tới, bao vây hơn hai mươi kỵ binh Tào quân vào phương trận. Trường mâu mãnh liệt đâm trước sau, chốc lát gϊếŧ hết quân tướng địch, ổn định đầu trận tuyến bị rối loạn.

- Quân hầu, nhất định phải duy trì trận hình!

Ngụy Diên lại hô to.

Việc này không cần Ngụy Diên nhắc nhở, trong lòng Lưu Cảnh hiểu được, trận hình chỉnh tể có thể kích phát ra lực lượng tập thể hùng mạnh. Hắn lúc này cao giọng hạ lệnh:

- Các quân vào chỗ, khôi phục trận hình!

Lỗ thủng bị mất nhanh chóng khép lại, trận hình bắt đầu khôi phục.



Trong đêm đen, song phương chiến đấu kịch liệt thảm thiết. Quân đội Kinh Châu từng trận lần lượt bị tách ra, nhưng dưới sự chỉ huy của Lưu Cảnh, lại nhiều lần ngưng tụ.

Mặc dù binh lực Tào quân gấp hai lần có thừa, nhưng bọn họ lại gặp duος quân đội Kinh Châu ngoan cường chống cự, hai quân gϊếŧ khó phân thắng bại. Quân Kinh Châu dựa vào trận hình phối hợp ăn ý, thủy chung không rơi vào thế hạ phong.

Lưu Hổ đã gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, gã khàn giọng gầm rú, vung Phách Sơn thái đao ở giữa Tào quân điền cuồng chém loạn. Lực của gã lớn vô cùng, thân như tháp đen, đã sớm đã quên chiêu Phong lôi biến, giống hệt hổ điên liều mạng chém gϊếŧ ở giữa Tào quân.

Đầu của binh lính Tào quân bị gã dùng đao đánh bay, thân thể bị chém đứt, khắp nơi là tử thi máu thịt bầy nhầy, vô cùng thê thảm, ngay cả Lưu Hổ cũng biến thành huyết nhân.

Chủ tướng Tào quân Hàn Chí thấy Lưu Hổ vô cùng hung hãn, trong lòng giận dữ, liền gắt gao theo dõi gã. Lúc này, Hàn Chí phát hiện lỗ hổng phòng ngự của Lưu Hổ, giục ngựa chạy gấp, tay cầm trường kích đâm nhanh về phía sau Lưu Hổ. Sau lưng Lưu Hổ để lộ ra khoảng trống, không hể phòng bị, mắt thấy một kích này định đâm sau lưng Lưu Hổ, ánh mắt Lưu Cảnh đều gấp đỏ, khàn giọng hô to:

- Lão Hổ, phía sau!

Nhưng trong lúc hỗn loạn, Lưu Hổ không hề nghe thấy gì. Hàn Chí nhe răng cười độc ác một tiếng, vung tay đâm tới. Lưu Cảnh thông khô nhăm hai mắt lại, Lưu Hổ cứ như vậy bỏ mình sao?

Ngụy Diên vẫn ở chú ý tác chiến của Lưu Hổ, lo lắng không ngừng cho gã. Ngụy Diên phát hiện Lưu Hổ tuy rằng lực lớn vô cùng, tác chiến dũng mãnh, nhưng gã vẫn không có một chút kinh nghiệm thực chiến nào.

Hơn nữa một ít võ nghệ cơ bản phòng thân gã đều không chuẩn bị đủ, tác chiến một chọi một có lẽ không thành vấn đề, trong đám người hỗn chiến. Gã chú ý đầu nhưng không để ý đuôi cũng là cực độ nguy hiểm.

Ngụy Diên đã thấy Lưu Hổ nguy hiểm, một viên đại tướng Tào quân từ phía sau đánh lén Lưu Hổ, Lưu Hổ lại không hề hay biết. Trong lòng Ngụy Diên khẩn trương, hai đầu gối quỳ lên xe ngựa, giương cung lắp tên, kéo cung như trăng tròn, nhắm ngay đầu tướng địch, một mũi tên bắn ra.

Lúc này Lưu Hổ cũng cảm giác được phía sau nguy hiểm, khi Hàn Chí vung kích đâm gã, gã quay đầu lại, chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén đâm về phía cổ họng mình. Gã muốn tránh cũng không được, gã sợ tới mức nhếch miệng quát to lên:

- Mụ nội nó, ta phải chết rồi!

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy một mũi tên nhanh như tia chớp phóng tới, mũi tên kia băn thủng cό Hàn Chí. Trường kích của Hàn Chí lệch đi, đâm sượt bên tai của Lưu Hổ.

Lỗ tai của Lưu Hổ bị kiếm xuyên qua, nóng bỏng đau nhức. Từ nhỏ đếnn lớn Lưu Hổ không hẻ bị chảy một giọt máu, hiện tại lỗ tai của gã bị đâm rách rồi, sau này khiến gã làm sao tìm được nương tử.

Lửa giận của gã lập tức dâng lên vạn trượng. Không đợi Hàn Chí xuống ngựa, Lưu Hô nhảy dựng lên vung đao mãnh liệt bổ vào cổ của Hàn Chí. Hàn quang hiện lên, đầu người Tào tướng Hàn Chí bỗng dưng bay lên cao hơn một trượng, máu tươi từ đό phun ra.

Luru Canh thấy được một cảnh tượng kinh tâm động phách. Lưu Hổ không ngờ từ trước quỷ môn quan trở về, hắn quay đầu lại nhìn hướng Ngụy Diên, thấy y tay cầm cung tiễn, hướng mình cười gật đầu.

Lưu Cảnh cúi đầu thở dài một tiếng, nếu như mình có cung tiễn, cũng không cần bó tay không biện pháp nhìn Lưu Hổ gặp nạn. Hôm nay may mà là Ngụy Diên, đây cũng là kết quả không nghĩ tới khi mình cứu y.

Lúc này Lưu Hổ tìm được một cây mâu dài, dùng mũi thương khơi đầu Hàn Chí, giơ lên cao trên không trung rống lớn:

- Chủ tướng Tào quân đã chết! Chủ tướng Tào quân đã chết!

Lưu Cảnh không nghĩ tới Lưu Hổ thông minh như thế, mừng rỡ trong lòng, cũng cao giọng hô:

- Các huynh đệ! Chủ tướng Tào quân đã chết, gϊếŧ địch lập công ngay hôm nay!

Mấy trăm quân sĩ Kinh Châu khí thế đại chấn, khí thế như cầu vồng, đem binh lính Tào quân liên tiếp bại lui. Hàn Chí đã chết, Tào quân không người chỉ huy, quân tâm bắt đầu tán loạn, chỉ giữ vững được một lát, rốt cục hỏng mất. Binh lính Tào quân kêu gào, chạy trốn bốn phía, quân Kinh Châu thừa thắng xông lên, gϊếŧ được quân địch thây người nằm xuống khắp nơi, người đầu hàng vô số kể.

Ở trung quân, quân Kinh Châu chết thê thảm và nghiêm trọng, thương vong gần bốn trăm người, đến Quân hầu La Tế cũng bất hạnh bị tên bắn lén bỏ mình. Đặng Võ dẫn hơn sáu trăm quân Kinh Châu ác chiến với gần tám trăm Tào quân, trong bóng đêm khó phân địch ta, hỗn chiến thành một đoàn, song phương đều mất đi kết cấu, đều tự vì trận.

Đúng lúc này, hơn bốn trăm quân Kinh Châu phía sau được Lưu Cảnh dẫn tới tiếp ứng, bởi vì hậu quân Tào quân đã tan tác, trung đoạn Tào quân một cây làm chăng nên non. Nha tướng Tào quân thấy tình thế không ổn, hô to một tiếng:

- Rút quân!

Tào quân rút lui giống như thủy triều. Đặng Võ vô lực ngồi xuống đất, nhẹ nhàng thở ra thật dải, binh lính Kinh Châu lập tức hoan hô bùng nổ như tiéng sấm.

Đây chỉ là một trận phục kích quy mô nhỏ, hai ngàn Tào quân phục kích đoàn xe vận chuyển lương thảo Kinh Châu, mặc dù Tào quân thấy thất bại mà chấm dứt, nhưng song phương đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, quân Kinh Châu chết hơn năm trăm người. Quân hầu La Tế bỏ mình, hơn hai trăm xe lương thực bị thiêu hủy, phá hủy, súc vật cũng đã chết hơn hai trăm con, mặt khác còn có một trăm năm mươi phu xe bị gϊếŧ.

Nhưng cũng vậy, hai ngàn Tào quân cũng chết bị thương hơn tám trăm người, bị bắt gân ba trăm người, chủ tướng Hàn Chí bị gϊếŧ, cuối cùng chỉ có tám trăm binh lính Tào quân có thể thành công rút lui.

Đây là một chiến dịch cả hai bên đều thiệt hại. Dù sao cũng phải nói đến, cuối cùng vẫn là quân Kinh Châu thắng thảm. Quân hầu Lưu Cảnh tuổi trẻ bình tĩnh và lý trí, cùng với sức quan sát nhạy bén, khiến quân Kinh Châu thắng được trận mở đầu trước Tào quân.
« Chương TrướcChương Tiếp »