Lưu Hổ nghe lão nói thô tục trắng trợn quá liền ho một tiếng thật mạnh, trợn trừng mắt nhìn lão, Lưu Phương giờ mới ý thức được mình thất lễ, lão lúng túng cười gượng hai tiếng:
- Ý của ta là nói...
Lưu Cảnh không đợi lão nói tiếp liền khoát tay cười nói:
- Ta hiểu, không cần giải thích nữa, có điều ta muốn biết tình hình hiện tại của Lưu Tông và Thái phu nhân, bọn họ thế nào.
- Lưu Tông đã hết thuốc chữa, trẻ con ở Nghiệp Đô cũng đều biết y là hoạn quan, thanh danh đã mất, cả ngày ăn uống thả cửa, mập như con lợn, Thái phu nhân từ lâu đã mặc kệ y, Điện hạ không biết sao, ba năm trước Thái phu nhân đã tái giá rồi.
Lưu Cảnh ngẩn ra, quả thật hắn không biết việc này, liền vội hỏi:
- Tái giá với ai rồi?
- Thái Thú quận Thường Sơn Hạ Hầu Nghi, Điện hạ biết người này không?
Lưu Cảnh nhướn mày:
- Hình như là đệ đệ của Hạ Hầu Uyên.
- Đúng là người này, nghe nói là do Thái Mạo dẫn đường, tên Hạ Hầu Nghi cường tráng như trâu, Thái phu nhân mảnh mai thế kia, làm sao chịu được sự làm nhục của gã chứ.
Lưu Hổ ở bên cạnh lại ho mạnh một tiếng, một lần nữa cắt lời lão, bất mãn trừng mắt với lão, lão già này cũng gần đã sáu mươi tuổi rồi sao ăn nói lung tung vậy, Lưu Phương sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
Lưu Cảnh hiểu ra, Thái Mạo trước đây muốn gả con gái cho Hạ Hầu Bá, kết quả Thái Thiếu Dư không chịu, lão không còn cách nào liền gả quả muội cho Hạ Hầu Nghi, để bấu víu vào cây đại thụ như Hạ Hầu thị, có thể nói đã tính toán chu toàn, Thái phu nhân tái giá thì nàng cũng không phải chôn cất cạnh mộ Lưu Biểu rồi, đây không phải là chuyện xấu.
Lưu Cảnh không có thời gian tán gẫu với hai lão già này, thấy bọn họ chỉ tỏ thái độ mà thôi nên hắn liền trấn an bọn họ một chút, Lưu Cảnh cười nói:
- Tạm thời đừng vội vã rời Nghiệp Đô đi, ở lại Nghiệp Đô cũng có thuận lợi, bình thường qua lại với Tam thúc nhiều một chút, ta sẽ bảo Tam thúc chăm sóc mọi người, có gì khó khăn, Tam thúc sẽ tiếp tế, khi mọi người gần đi, ta cũng sẽ tặng mỗi người một phần hậu lễ, coi như là chút tâm ý của ta.
Lưu Phương và Lưu Ý mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ, Lưu Cảnh quả có chút mệt mỏi, liền nháy mắt với Lưu Hổ, bảo y dẫn hai người này đi, Lưu Hổ mời hai người này đi, không lâu sau lại vội vàng quay về:
- Châu Mục tìm ta sao?
Lưu Cảnh gật đầu:
- Ngồi xuống đi! Ta muốn bàn bạc chuyện bộ binh trọng giáp với huynh.
Tinh thần Lưu Hổ phấn chấn lên, đây mới là chủ đề mà y hứng thú nhất, Lưu Cảnh khoanh tay đến trước cửa sổ, chăm chú nhìn mai vàng đua nở trong tuyết bên ngoài cửa sổ, trầm tư một lát hỏi:
- Ta muốn mở rộng bộ binh trọng giáp lên tám ngàn người, tức là tăng thêm hai ngàn người nữa, trong vòng hai tháng có thể luyện được không?
Lưu Hổ suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Huấn luyện thì không có vấn đề gì, mấu chốt là trang bị, trọng giáp và trảm mã đao đều rất tốn thời gian, hiện giờ trong kho của ta chỉ nhiều hơn năm trăm bộ, trong hai tháng chế tạo ra một ngàn năm trăm bộ e rằng không thực tế.
- Ta đã từng cân nhắc, có một nghìn Trảm mã đao tồn kho, ngoài ra Ưng Kích quân còn có năm trăm cái, có thể điều về đây, đao đã có rồi, mấu chốt là trọng giáp, ta sẽ tổ chức ba nghìn thợ thủ công ngày đêm chế tạo, lệnh cho bọn họ trong hai tháng phải làm ra một nghìn năm trăm cây, ngươi chỉ lo huấn luyện được hai ngàn tân binh cho ta.
- Không thành vấn đề, ty chức dùng thủ đoạn huấn luyện tàn khốc nhất, bảo đảm bọn họ đủ tư cách!
Nói đến đây, Lưu Hồ dè dặt hỏi:
- Chẳng lẽ phải đánh Đê Hồ sao?
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Ai nói huynh ngu, đúng là nhìn lầm rồi, huynh thông minh hơn bất cứ ai khác.
Từ khi chiếm được Lũng Tây, đường Kỳ Sơn trở thành đường thương khách bận rộn, dù đã là cuối tháng nhưng trên đường Kỳ Sơn băng tuyết vẫn chưa tan, đường cực kỳ khó đi, nhưng thương đội đã gấp gáp thì cũng chẳng đếm xỉa đến đường đi gian nan, bôn ba lặn lội trên đường Kỳ Sơn phủ đầy băng tuyết, tương lai da lông, dược liệu và súc vật từ Lũng Hữu sẽ buôn tới đất Thục, còn tơ lụa, đồ sứ và các vật dụng hàng ngày của Thục sẽ được buôn đến Lũng Tây và Lương Châu.
Trưa hôm nay, ở phía bắc Kỳ Sơn có một nhóm thương đội quy mô khá lớn, trên thực tế số người không nhiều, chỉ hơn ba mươi người, nhưng bọn họ buôn hàng nghìn con chiến mã, thể hiện quy mô khổng lồ, một gã dẫn đầu cầm cờ một mặt hai con cá chép với hàm ý đây là thương đội của thương hành Đào thị.
Đào gia đã không còn là thương nhân bình thường nữa, mà chuyển thành quân thương, quân thương chính là thương nhân chuyên phục vụ cho quân Hán, bao gồm vận chuyển đồ quan nhu, xử lý chiến lợi phẩm, vận chuyển tù binh v.v…, lợi nhuận cực lớn.
Ở Kinh Châu, Đào gia nắm một đội thuyền Trường Giang đồ sộ, chuyên vận chuyển mua bán quặng sắt và lương thực, thật ra cũng là để phục vụ cho quân đội, vì thế, hai huynh đệ Đào Thắng và Đào Lợi đều có chức quan, Đào Thắng được phong làm Hương hầu, treo danh hiệu Ngự Sử đại phu.
Đào Lợi được phong làm Đình hầu, treo chức vụ Giáo Úy, dù đều là hư danh nhưng là thân phận quan viên thực sự, thương đội đến từ Kinh Châu chính là do Đào Lợi chỉ huy, trên danh nghĩa Đào Lợi đi Lương Châu mua ngựa cho quân đội, nhưng thực tế đi thực hiện nhiệm vụ bí mật mà Lưu Cảnh giao cho y, liên lạc với người Khương để liên hợp tấn công Đê Hồ.
Sứ giả của Khương Vương cũng cùng xuôi phía nam với Đào Lợi, sứ giả là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng là phụ thân của Khương Duy tên là Khương Quýnh, lúc trước dẫn theo con trai của Khương Vương trốn khỏi Trường An, giờ làm phụ tá dưới trướng Khương Vương, y phụng mệnh Khương Vương tới gặp Lưu Cảnh để bàn bạc cụ thể về việc tấn công Đê Hồ.
Đoàn quân chạy gấp rút, nhưng vào lúc này, mấy kỵ binh hộ vệ người Khương chạy gấp tới, hô lớn:
- Phía sau có rất đông thổ phỉ không nhìn rõ đang đuổi theo, mau đi!
Đào Lợi kinh ngạc, sao Kỳ Sơn đạo lại xuất hiện đạo phỉ, Khương Quýnh phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ra, vội la lên:
- Không phải đạo phỉ gì đâu, nhất định là đám người Đê đến cản đường chúng ta.
Đào Lợi lập tức nóng lòng như lửa đốt, gã cuống quýt nói:
- Nơi này cách động phía trên gần nhất cũng khoảng năm mươi dặm, làm sao chúng ta tới kịp.
- Không kịp cũng phải trốn, nếu không sẽ chết ở đây!
Khương Quýnh thúc ngựa chạy trốn, Đào Lợi cũng cuống quýt đánh ngựa chạy gấp, mười mấy tên thuộc hạ thúc giục chiến mã chạy băng băng, phía sau có mười kỵ binh người Khương đi sau cùng.
Lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến như sấm, rất nhanh, phía xa xuất hiện một lũ kỵ binh đuổi theo đông nghìn nghịt, tốc độ cực nhanh, có tới mấy trăm người, bọn họ đã gϊếŧ chết mười tên kỵ binh người Khương rớt lại phía sau rồi tăng tốc truy đuổi.
Những người này đều mặc da bào màu đen, đầu đội mũ da, tay cầm cung tiễn trường mâu, cách ăn vận giống như mã phỉ núi Kỳ Sơn trước đây, tuy nhiên mã phỉ Kỳ Sơn đã bị quân Hán tiêu diệt hầu như không còn, đây thực ra là kỵ binh của Đê Hồ từ Lũng Tây truy đuổi tới, mục tiêu của bọn họ chính là Đào Lợi và sứ giả của Khương Vương tên là Khương Quýnh.
Đại tướng Đê Hồ dẫn đầu nhìn theo đoàn ngựa thồ ở xa phía trước, y cười dữ tợn:
- Đuổi theo mau, gϊếŧ bọn chúng!