Lưu Cảnh nửa ngày không nói gì. Cam Ninh cuối cùng cũng đi Giang Hạ, hơn nữa Cam Ninh là tướng ở trên nước, lại cho trấn thủ vùng Giang Hạ, việc này…
Lưu Cảnh thở dài trong lòng một tiếng, hắn không biết nên nói cái gì cho phải. Trên Tam Quốc Diễn Nghĩa nói là Hoàng Tổ bạc đãi Cam Ninh, nhưng trên thực tế, chính là Lưu Biểu đấy.
Tôn Quyền biết sử dụng hiền tài, cuối cùng giành được đế nghiệp; Tào Tháo chỉ có tài mới được trọng dụng, cuối cùng thống nhất phương bắc. Mà Lưu Biểu không chỉ có Khổng Minh, Bàng Thống, Từ Thứ và chi sĩ tài trí; lại có các tướng tài Hoàng Trung, Cam Ninh, Văn Sính, Ngụy Diên; cuối cùng lại mất hết cơ nghiệp, không thể không nói Lưu Biểu dùng người có vấn đề.
Có lẽ ông ta có khổ tâm, nhưng ai không có khổ tâm đây? Phải xem làm thế nào để đối phó khó khăn, mà cứ bị vây khốn trong khổ tâm mà không quyết đoán giải quyết vấn đề. Người như vậy thủy chung không thành được đại sự.
Mượn việc dùng bộ khúc mà nói, mười một năm rổi, chậm chạp không giải quyết được vấn đề này, vẫn là dựa vào một chuyện nhỏ của mình mới dùng Trương Doãn để khai đao. Nhưng khi tuyên bố tội danh của Trương Doãn, không hề đề cập tới việc bộ khúc một chút nào, lo được lo mất như vậy, bó tay bó chân như vậy, có thể khống chế bộ khúc không?
Trong lòng Lưu Cảnh ngầm thở dài, nhìn một chiếc lá có thể biết cả mùa thu. Từ việc Lưu Biểu bổ nhiệm Cam Ninh, là nhìn ra được người này tâm kế quá sâu, dùng người quá nghi, làm đại sự không quyết đoán. Phải chi là mình, để cho Cam Ninh trấn thủ Sài Tang, thành thật đối đãi, có khả năng Cam Ninh đầu hàng Đông Ngô sao?
Đúng lúc này, Lưu Cảnh chợt nhớ tới một việc quan trọng. Nếu như tòng quân, quân quy nghiêm khắc, không được tự ý ra khỏi quân doanh, vậy thì việc mình luyện võ nên làm như thế nào?
Ý tưởng này nhảy vào trong lòng, phía sau lưng Lưu Cảnh lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, hắn đã quên mất việc mấu chốt này, môi hắn giật giật, lại không biết nên nói như thế nào.
Lưu Biểu nhìn ra ánh mắt của Lưu Cảnh dị thường, ông nghĩ Lưu Cảnh là Vì việc của Cam Ninh mà có y kiên, trong lòng hơi hơi có chút không vui, hỏi:
- Như thế nào, cháu đối với sắp xếp của Cam Ninh không hài lòng?
Lưu Cảnh vội vàng lắc đầu, thưa:
- Cháu họ không dám, là bởi vì việc của mình, cháu họ có nỗi khổ khác!
- Cháu có khổ tâm gì, có thể nói cho ta biết.
Có lẽ Lưu Biểu cũng ý thức được thái độ của mình có chút cứng rắn. Dù sao nó cũng là cháu của mình, vẫn là một đứa bé, chính mình hăn nên khoan dung nhiều hơn mới đúng. Trên mặt bắt đầu trở nên ôn hòa đứng lên, ông cười nói:
- Cảnh nhi, cha mẹ cháu đã qua đời, ta chính là người thân nhất của cháu, có gì khó khăn cháu cứ nói, bá phụ sẽ hết sức trợ giúp cháu.
Lưu Cảnh thật cũng không muốn nói ra việc mình luyện võ, nhưng nếu không nói, hắn lại tìm không thấy lý do đề xuất yêu cầu đặc thù. Bất đắc dĩ, Lưu Cảnh chỉ phải ấp a ấp úng nói:
- Hồi bẩm bá phụ, cháu họ kỳ thật ban đêm mỗi ngày đều ở trong Hán Thủy luyện võ, không thể rời khỏi Hán Thủy. Khẩn cầu bá phụ đem cháu họ sắp xếp ở thuỷ quân.
Lưu Hổ bên cạnh trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Wow, hoá ra hắn ở trong Hán Thủy luyện võ, khó trách tiến bộ thần tốc. Tiểu từ này không ngờ vụиɠ ŧяộʍ gạt mọi người, không ngờ ta một chút không biết, luyện võ trong nước, rốt cuộc là luyện pháp như thế nào?”
Lưu Hổ si mê học võ, trong lòng của y lại dâng lên vẻ mong đợi, y có thể học được một chút hay không.
Lưu Biểu cũng có phần hứng thú, ha hả cười nói:
- Thì ra là thế, ta còn là lần đầu tiên nghe nói có người ở trong Hán Thủy luyện võ. Kỳ thật, sắp xếp cháu ở đâu cũng có thể, nhưng mấu chốt là ta muốn cháu nói thật, ta không thích bị người lừa gạt.
Nói tới đây, ánh mắt của Lưu Biểu trở nên lợi hại đứng lên, nhìn chăm chú Lưu Cảnh, bảo: - Lời nói của ta, cháu hiểu không?
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, đáp: - Cháu hiểu được!
- Hiểu được là tốt rồi, yêu cầu của cháu, ta tự sẽ xem xét.
Nét mặt của Lưu Biểu tựa như tắc kè hoa, cũng không quá ôn hòa, lại trở nên nghiêm khắc, nhưng khi ánh măt chuyên tới Lưu Hô khi ánh măt lại lân nữa trở nên dịu dàng.
Lưu Hổ vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng trong lòng củay cũng tràn đầy chờ đợi, không đợi Lưu Biểu mở miệng, Luru Hổ lập tức quỳ xuông dập đâu nói:
- Cháu nguyện đi theo Cảnh đệ, khẩn cầu bá phụ thành toàn.
Luru Biểu nhịn không được bật cười, nói:
- Nói cháu ngốc, cháu cũng không ngốc, được rồi! Ta sẽ thành toàn cháu.
Lưu Cảnh và Lưu Hổ cáo từ đi rồi, Lưu Biểu chắp tay sau lưng đứng ở phía trước cửa sổ, dừng ở vài cánh hoa mai trong viện. Màu vàng nhạt của mai vàng rất tươi đẹp.bay tới từng trận mùi thơm, Lưu Biểu lại không có lòng dạ nào thưởng thức, ông còn đang suy nghĩ Việc của Lưu Cảnh.
Mới vừa nói đến luyện võ, cũng làm cho ông nghĩ tới một chuyện, nghe nói cháu họ đúng là hướng Triệu Vân học võ. Điều này làm cho Lưu Biểu bỗng nhiên ý thức được cái gì, khó trách Lưu Bị lại cực lực đề cử Cảnh nhi.
Lưu Biểu không khỏi cười lạnh một tiếng. Lưu Huyền Đức này đưa ra ý kiến thật hay, bất kể như thế nào, ông cũng không hy vọng con cháu của mình kết giao thân thiết với Lưu Bị, để tránh Cảnh nhi thành một con cờ ở trong tay Lưu Bị kia.
Lúc này, gõ cửa, truyền đến âm thanh của con thứ Lưu Tông:
- Phụ thân, con có thể đi vào không?
- Vào đi!
Y nghĩ của Lưu Biểu bị làm cho rối loạn, ông thu hồi suy nghĩ, lại trở về chỗ ngồi, cửa mở, Lưu Tông đi đến, cung kính quỳ xuống dập đầu, hành lễ:
- Bái kiến phụ thân!
Lưu Biểu đối với con thứ này ngoại trừ không hài lòng về dáng người không cao, còn phương diện khác thì cũng khá vừa lòng; hơn nữa y rất có hiếu, rất quan tâm mình và kế mẫu, thê từ không chỉ một lần khen y, so sánh trên dưới, Lưu Kỳ ở điểm này hơi thua một chút.
- Con có chuyện gì không?
Lưu Biểu hơi mỉm cười hỏi.
- Nghe nói đầu tháng tự là ngày mừng thọ của lão gia chủ Đào thị, con nguyện thay phụ thân tiến đến Sài Tang mừng thọ!
…
- Cảnh đệ đệ thật sự là ở trên sông luyện võ sao?
Lên thuyền qua sông, Lưu Hổ thật cẩn thận hỏi
Lưu Cảnh đứng ở mép thuyền, yên lặng nhìn chăm chú vào sông lớn mờ mịt. Hắn không có nghe thấy nghi vấn của Lưu Hổ, suy nghĩ còn đang đặt ở trên chức vụ hắn mới nhậm chức. Trong thư phòng, có rất nhiều chuyện hắn cũng không nghĩ tới, hiện tại mới bắt đầu chậm rãi suy nghĩ.
Tại sao Lưu Bị lại nói giúp mình, luôn khuyên Lưu Biểu trọng dụng mình? Đương nhiên, Lưu Bị tới một mức độ nào đó là hy vọng mình có thể đảm nhiệm việc lớn; nhưng Lưu Cảnh lại có một loại trực giác, Lưu Bị người này tâm tư phức tạp, y chưa chắc là có ý tốt với hắn.
Lưu Hổ thấy Lưu Cảnh không để ý tới mình, thở dài, trong lòng dâng lên một loại tự trách, mình thật sự là lòng tham không đáy. Cảnh đệ thanh cao như vậy, đã dạy kiếm pháp cho mình, còn chưa đủ sao? Lại còn tìm tòi bí mật của Cảnh đệ.
"Bốp!"
Lưu Hổ lại hung hăng tát cho mình một cái.
Lưu Cảnh ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nhìny, nhướn mày ngạc nhiên hỏi:
- Huynh đang làm gì vậy?
Lưu Hỗ tràn đầy xấu hổ, cúi đầu nói:
– Ta thật sự là lòng quá tham, lại muốn học cách luyện võ dưới nước của Cảnh đệ.
- Huynh nghĩ quá nhiều rồi!
Lưu Cảnh thở dài, vỗ vỗ bờ vai củay cười nói:
- Lão Hổ, ta dưới nước huấn luyện không phải là vì học võ, mà là rèn luyện thể lực của ta. Thể lực ta không đủ, nếu ta có thể giống như huynh trời sinh thần lực, ta làm gì cần vất vả như vậy?
Lưu Hổ giờ mới hiểu được, y gãi đầu nói:
- Vậy đệ có thể luyện tập nâng đá! Người luyện kiếm đều luyện tập như vậy, ta cũng luyện tập thể lực như vậy, hiệu quả rất tốt.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu. Hắn ở dưới nước luyện võ cũng không phải đơn giản là vì gia tăng thể lực như vậy, quan trọng hơn là luyện tập vận dụng thể lực, đáy nước giấu diếm các loại dòng nước, khiến thể lực của hắn vận hành càng thêm lưu loát, chỉ sợ đây mới là dụng ý thực sự Ngọc Chân nhân bảo hắn luyện tập ở dưới nước.
Chỉ có điều những lời này hắn không muốn nhiều lời nói Lưu Hổ cũng không chắc có thể hiểu được, Lưu Cảnh cười cười, chuyển hướng đề tài:
- Vốn ta tính toán đề cử huynh tiếp nhận chức vụ Đốc tào Du Chước Sở, tại sao huynh lại muốn cùng ta nhập ngũ?
Lưu Hổ cắn môi một cái, ấp a ấp úng nói:
– Ta chẳng qua là cảm thấy.. Lựa chọn của đệ đều rất chính xác, ta sẽ theo đệ!
Lưu Cảnh nhìn người này còn cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng rất có cảm xúc, hắn phát hiện Lưu Hổ kỳ thật cũng không ngốc, y còn thông minh hơn so với rất nhiều người khác. Y sẽ không đi phân tích địa vị được mất ở Du Chước Sở, y chỉ để ý nhìn thăng mình, mình không ở lại, y cũng không ở lại,. Ôi, tên ngốc này!
- Chúng ta đi về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cùng tiến lên đảm nhiệm.
Lưu Cảnh phát hiện mình càng ngày càng thích vị tộc huynh đại trí giả ngu này rồi.
…
Lúc chạng vạng tối. Lưu Cảnh ăn xong cơm chiều, đang ngồi trong phòng một bên thưởng thức trà, một bên đọc sách, hắn kiếp trước cũng rất thích đọc Trang Tử, hiện tại ôn lại lần nữa, lại có thể ngộ càng sâu.
Lúc này trong viện truyền đến tiếng đập cửa, Lưu Cảnh buông thư tín, lỗ tai dựng thẳng lên, ngưng thần lắng nghe. Cửa mở, chỉ nghe Tiểu Bao tử đang hỏi:
- Xin hỏi ngươi tìm ai?
– Ta là người của thương nhân Đào thị, chủ nhân nhà ta lệnh ta đến đưa một phong thư.
Lưu Cảnh đứng dậy đi vào trong viện, ở cửa sân đúng là Lý quân sự mà hắn biết. Y cũng nhìn thấy Lưu Cảnh, lấy ra một phong thư, cung kính đi lên đưa cho Lưu Cảnh, nói:
- Cảnh công tử, đây là phong thư của chủ nhân nhà ta.
Lưu Cảnh tưởng thiệp mời, lại phát hiện là một phong thư, hắn tiếp nhận thư rồi hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi đâu?
- Hồi bẩm Cảnh công tử, chủ nhân nhà ta chiều nay đã về Sài Tang rồi!
Tin tức này khiến Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, giữa trưa sau khi chia tay, buổi chiều liên chạy về Sài Tang, đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút hỏi:
- Là Sài Tang đã xảy ra chuyện gì sao?
Lý quản Sự trước đó đã được nghiêm lệnh của Đào Trạm, không cho y nói lung tung, nhưng có mấy lời y không nói ra, nghẹn tại trong lòng lại khó chịu. Lý quản sự do dự một chút, vẫn là ấp a ấp úng tiết lộ một chút:
- Xế chiều hôm nay, chủ nhân nhà ta nhận được một tấm gấm thư, nghe nói là thư mời. Chủ nhân xem hết lời trong gấm thư, liền lập tức quyết định trở về Sài Tang.
Lại là cẩm thư, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm, Lưu Cảnh lại hỏi:
- Là ai đưa gấm thư tới?
Lý quản Sự lắc đầu, trả lời:
- Là nghe a hoàn của chủ nhân nói, cụ thể là ai, chúng ta cũng không biết.
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, có lẽ trong thư có giải thích, liền gật gật đầu cười nói: - Đa tạ Lý quản sự đặc biệt đi một chuyến.
Lý quản sự cáo từ, Lưu Cảnh cầm thư vào phòng, hắn ngồi xuống rút ra tờ thư, một hàng chữ nhỏ phóng khoáng xinh đẹp hiện lên trước mắt hắn.
Cảnh công tử:
Khi công tử cầm được phong thư, ta đã đi thuyền rời khỏi Phàn Thành, đang trên đường đến Sài Tang. Thật sự xin lỗi! Vốn định giữa trưa ngày kia lại mời ngươi uống rượu, nhưng đã xảy ra một chuyện, khiến ta không thể không tạm thời quyết định trở về Sài Tang.
Ta cũng thật đáng tiếc, không sao tiếc nổi chứ, hy vọng công từ có thể thông cảm việc ta rời đi, đừng cho ta là một người thất tín.
Ta ở gia tộc phụ trách kiểm tra sổ sách của các cửa hàng, vào đầu năm, là dịp cửa hàng các nơi bắt đầu báo cáo thu chi, có lẽ sẽ bề bộn nhiều việc. Tuy nhiên sớm thì một tháng, chậm thì hai ba tháng, ta sẽ lại tới Phàn Thành, mời ngươi uống rượu.
Đặt bút xuống, đột nhiên lại nhớ, công tử đã đáp ứng đi dự tiệc, nhưng ta lại không có thời gian để gặp nói một câu. Như vậy đi, hai ba tháng sau mời, hẳn là cũng không tính trái điều ước chứ!
Nghĩ dén mình không trái lời hẹn, cảm giác áy náy lập tức giảm bớt vài phần, vỗ ngực một cái, may mắn lúc ấy không ai bỏ đi khỏi từu quán.
Mong công tử bảo trọng, chờ mong ngày gặp lại!
Sài Tang Đào Trạm kính thượng.
…
Xem xong thư, Lưu Cảnh lại có một cảm giác thất vọng không nói được thành lời.