Chương 67-2: Thử đao tại rừng trúc 2

Lưu Cảnh liếc mắt sang Lưu Hổ ra hiệu, liền dẫn Triệu Vân đi về phía rừng trúc, trong lòng Lưu Hổ vừa khẩn trương, lại tràn đầy chờ đợi. Y dắt ngựa xa xa theo sát ở phía sau hai người.

Diện tích rừng trúc rất rộng rãi, ở giữa có một khu đất trống hai mẫu ruộng, phủ kín thật dày lá trúc, Triệu Vân buộc ngựa tốt, rút ra chiến đao, nhìn chăm chú Vào Lưu Cảnh:

- Dùng Phong Lôi biến sư phụ dạy đệ. Sử dụng toàn lực!

Lưu Cảnh chậm rãi rút đao, hai cánh tay nhanh chóng tụ lực, hai mươi bốn thức công kích được thi triển lưu loát như nước xuôi dòng, dần dần hội thụ thành một chiêu

Hắn hô to một tiêng, chạy gấp lên, hàn quang hiện lên, một đao bô về phía bờ vai của Triệu Vân, một đao kia biến đổi nhanh như bão táp, mấy trăm cân lực lượng trong phút chốc tập trung bùng nổ.

Lưu Hổ ở bên cạnh xem đến sắc mặt đại biến, một chiêu Lôi phong biến này y đã nhìn cả trên trăm lần, ghi nhớ tại trong lòng, nhưng cảm thấy rất rườm rà, ngắn ngủn một đao bổ ra, không kịp sử dụng hết hai mươi bốn loại biến hóa.

Đến khi một đao của Lưu Cảnh bổ ra, y mới đột nhiên hiểu được. Lưu Cảnh căn bản cũng không hề xuất hai mươi bốn loại biến hóa, chỉ có một đao, nhưng trong một đao kia hắn lại bao hàm tất cả biến hóa, mỗi một thức biến hóa đều có bóng dáng ở trong một đao kia.

Lúc này rốt cục Lưu Hổ cũng hơi lĩnh ngộ, hai mươi bốn loại biến hóa này chỉ để trong lòng, căn bản không sử dụng ra, hiêu được nó, ở dưới tình huông nào, đều chỉ có một đao.

- Được!

Triệu Vân ủng hộ một tiéng, phía bên trái hơi hơi chợt lóe, đao thế dẫn dắt, khiến đao Lưu Cảnh nhanh chóng thay đổi chậm, hắn lập tức phản thủ một đao, hai lưỡi va vào nhau. "Răng rắc!" ánh lửa văng khắp nơi, một luồng sức mạnh mãnh liệt khiến Lưu Cảnh lui về phía sau hai bước, nhưng đao không rời tay, thuận thể ngăn chiến đao, phản dùng sấm gió thay đổi, khiến thế công chuyển thành thế thủ, ngăn ngăn chặn tất cả lỗ hổng, nhưng trong phòng thủ lại giấu diếm một loại phản kích.

Triệu Vân không đánh tiếp mà là kinh ngạc nhìn Lưu Cảnh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, không chỉ là Lưu Cảnh đã có thể ngăn cản một hiệp của y, võ nghệ tiến bộ thần tốc. Đương nhiên, Triệu Vân không hề xuất toàn lực, mặc dù như thế vẫn là tiến bộ thật lớn.

Quan trọng hơn là Lưu Cảnh không ngờ có thể đổi mới chính mình, thay đổi cách sử dụng Phong lôi biến, đem một chiêu đao pháp tiến công biến thành đao pháp phòng ngự, hơn nữa còn rất tốt, không ngờ mình không tìm được sơ hở.

Triệu Vân hơi không tin.

- Đây cũng là Sư phụ dạy đệ sao? Hóa công làm thủ?

Lưu Cảnh lắc đầu, trả lời:

- Là tự đệ lĩnh ngộ ra, muốn thay đổi chiêu Phong lôi biến này chỉ cần dùng ngược lại, có thể hóa công làm thủ, kỳ thật công và thủ chỉ là một ý niệm, ở Vũ Xương, Quan công cũng nói cho đệ biết như vậy.

Triệu Vân thở dài thật dài:

- Một chiêu này đệ chỉ luyện nửa tháng, có thể lĩnh ngộ tinh túy của nó. thực không đơn giản, ngộ tính của đệ thậm chí Vượt qua cả ta rồi

- Ý đại ca nói là, đệ tiến bộ rất lớn? Lưu Cảnh cười hì hì hỏi, trong mắt lại có một loại chờ mong không che giấu được.

Triệu Vân khẽ gật đầu, nhưng không khích lệ hắn:

- Điều này rất bình thường, viên thuốc của sư phụ ở rất trong khoảng thời gian ngắn có thể thúc đẩy lực ở Đan điền ra, trong vòng ba tháng tiến bộ nhanh nhất, nhưng ba tháng sau sẽ chậm lại rõ ràng, sau đó sẽ rất khó đột phá, cần lại khổ luyện mấy năm mới có khả năng đột phá. Năm đó đệ cũng là giống như đệ vậy, cuối cùng có thể đột phá hay không, còn phải xem vận mệnh của đệ rồi.

Lưu Cảnh bị một chậu nước tạt tỉnh táo lại, hắn yên lặng gật đầu. Mình cần kiên trì bền bi trường kỳ huấn luyện mới có thể đột phá.



Chia tay với Triệu Vân, sắc trời đã hơi mờ tối, Lưu Cảnh lại đi tới chỗ làm Việc của Du Chước Sở một chuyến, Xử lý xong một ít việc vặt, lúc này mới trở về nhà, trên nửa đường, Lưu Hổ vẫn tâm sự nặng nề, rốt cục mở miệng:

- Cảnh đệ, chiêu Phong lôi biến đó đệ làm sao để luyện thành, có thể dạy ta hay không?

Lưu Cảnh cười cười, quay đầu lại hỏi y:

- Huynh bắt đầu luyện sao?

– Ta đã xem vô số lần, những chiêu thức kia đã nhớ rất kĩ trong tâm.

- Xem chiêu thức không phải là luyện võ. Tuy rằng Phong lôi biến chỉ có một chiêu, nhưng nó gồm có rất nhiều chí lý võ học, việc này phải dựa vào chính mình mới có thể ngộ, đệ không thể dạy huynh, ba tháng không được, thì nửa năm, nửa năm không được thì một năm, hoặc là hai năm. Với thần lực trời sinh của huynh, huynh chỉ cần hiểu được chiêu này, ngộ ra ý mới. Thái Trung, Trương Doãn đều không phải là đối thủ của huynh, huynh sẽ trở thành danh tướng Kinh Châu.

Mắt Lưu Hổ sáng rực lên, danh tướng Kinh Châu, đó là vinh dự mà y nằm mơ cũng không nghĩ ra. Y lại vội nói:

- Vậy ta nên luyện như thế nào?

- Tự giam mình ở trong phòng tối, không cần đốt đèn, dùng tâm để nhận thức mỗi một chiêu thức. Mỗi ngày không cần nhiều, chỉ luyện hai canh giờ, lâu ngày, huynh sẽ có thu hoạch.

Lưu Hổ cắn miệng môi dưới, trọng trọng gật đầu:

– Ta biết rồi, tối nay ta mà bắt đầu.

Lưu Cảnh lại vỗ vỗ bả vai rộng củay, khẽ cười nói:

- Chỉ cần bền lòng và có nghị lực, thế gian không có việc gì không làm được.

Bất giác, hai người đã trở về nhà nhỏ. Cơm sớm đã làm xong, Lưu Cảnh và Lưu Hổ ngồi xuống, chỉ thấy một phụ nữ ba mươi mấy tuổi bưng thức ăn vào nhà. Nàng khiêm tốn thi lễ với hai người. Lưu Cảnh ngẩn ra, ai vậy?

Lưu Hổ lại biết nàng, cười hỏi:

- Bao đại nương. Sao tỷ lại tới đây?

Người phụ nữ trung niên vội vàng nói:

- Là Kỳ công tử để ta qua đây nấu cơm!

Mông thúc ở một bên giải thích nói:

- Công tử, đây là mẫu thân của Tiểu Bao tử, là nữ đầu bếp của Lưu phủ, trưởng công tử nói Hổ công tử cũng tới, một Tiểu Bao từ bận không kịp, liền để mẫu thân của Tiểu Bao tử tới đây nấu cơm, phu nhân không phản đối.

Y mở miệng một tiếng Tiểu Bao tử, ngay cả Lưu Cảnh đều có ngượng ngùng, đây là tên mà hắn đặt, hắn có thể gọi, nhưng Mông thúc là người già như vậy, không ngờ cũng gọi là Tiểu Bao tử, điều này không khỏi có chút buồn cười.

Nhưng Lưu Cảnh không có sửa chữa, thời đại này vẫn chưa có bánh bao, cũng không sao cả, hắn nhìn thoáng qua người phụ nữ, hoá ra đó là mẫu thân của Tiểu Bao tử. Lưu Cảnh không khỏi âm thầm cảm kích Lưu Kỳ Suy xét chu đáo.

Phụ thân của Tiểu Bao từ năm ngoải bị bệnh chết, cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, giờ bà tới đây, cũng là để xua tan nỗi buồn khi ở nhà một mình. Lưu Cảnh rất thích nha hoàn Tiểu Bao tử này, thông minh nghe lời, khéo hiểu lòng người.

Ăn cơm chiều, Lưu Hổ vào một gian phòng trống đi luyện kiếm, Lưu Cảnh thì trở về gian phòng của mình. Trong phòng dường như lại có thểm vài món đồ dùng gia đình tốt nhất.

Khiến cho Lưu Cảnh kinh ngạc là, bên cạnh bàn sách của hắn có một chiếc đèn Thanh Đồng Nhị Long hí châu đặt dưới đất, cao chừng ba thước, chế tạo tinh xảo. Hai cái đều vô cùng sống động, thậm chí ngay cả minh châu mà hai con rồng đang đùa giỡn cũng là minh châu có giá trị xa xỉ, vừa nhìn là biết vật quý rồi.

Lưu Cảnh giật mình, Thái phu nhân sẽ đem đèn thanh đồng quý báu như vậy đưa cho mình sao?

- Công tử!

Tiểu Bao từ giống con chim nhỏ chạy vào cười nói:

- Đây là đồ mà Đào tiên sinh buôi chiều đưa tới, dụng cụ gia đình cũng thế, còn có đồ làm bếp trong phòng bếp, đồ ăn... còn có nhiêu thứ còn chưa kịp mở ra, đều là đồ thượng hạng cả.

- Đào Trạm?

Lưu Cảnh nghĩ tới người đàn ông trung niên kia, Tiểu Bao từ cười hì hì nói:

- Chính là y, y tự mình đưa tới, còn bảo chuyện ngày mai ăn cơm, mong công tử đừng quên.

Lựu Cảnh gật gật đầu, thật ra tâm tư Đào Trạm này rất tỉnh tế, đến đồ làm bếp, đồ ăn cũng nghĩ, giống suy nghĩ của nữ nhân, như vậy ngày mai cần phải cảm ơn y.

- Công tử, mời uốոց trà, là em vừa mới pha!

Tiểu Bao từ ngoan ngoan đem một ly trà thơm đặt lên bàn, Lưu Cảnh ngồi xuống, từ tối hôm qua bận rộn đến bây giờ, hắn vẫn chưa hề được nghỉ ngơi, lần ngồi xuống này, thật mỏi mệt khiến hắn buồn ngủ díu mắt.

Lưu Cảnh bưng chén lên, một mùi nhân Sâm nồng đậm xộc tới:

- Tiểu Bao tử, em dùng nhân sâm? Lưu Cảnh cười hỏi.

- Em thấy Đào gia đưa tới rất nhiều nhân sâm, liền nên pha cho công tử uống.

Tiểu Bao tử giơ tay chỉ, chớp chớp trong đôi mắt to có một chút lo lắng, hỏi:

- Có phải nên dùng để bào chế thuốc mà không nên pha trà không?

- Pha trà để uống cũng không sao!

Lưu Cảnh uống một ngụm trà, chợt nhớ tới một chuyện, lại cười hỏi:

- Tiểu Bao tử, lần trước Mông thúc nói em sẽ bào chế thuốc?

- Vâng!

Tiểu Bao từ trọng trọng gật đầu. đáp:

- Em ở hiệu thuốc trong phủ làm việc, cùng Mã Ngũ thúc bào chế thuốc, làm hai năm rồi, thuốc của phu nhân chính là viên thuốc do em bào chế.

Lưu Cảnh nhớ rõ lần trước từng nói với Lưu Kỳ, mình ở Thanh Trúc học bào chế viên thuốc, cho nên Lưu Kỳ mới có thể điều một nha hoàn từ hiệu thuốc đến cho mình, như thế đúng lúc rồi.

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, tuy rằng Ngọc Chân nhân cuối cùng đồng ý, không cần che giấu bí mật phối thuốc. Tuy nhiên Lưu Cảnh vẫn không muốn tùy ý tiết lộ phương thuốc cho người ngoài, nhưng Tiểu Bao tử thì có thể, nàng về sau sẽ là của tiểu nha hoàn bên người mình. Để nàng bào chế thuốc thích hợp nhất, hơn nữa loại thuốc này chỉ thích hợp với mình, tiết lộ ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì, nên không cần nghĩ nhiều.

Không đợi Lưu Cảnh nói ra, Tiểu Bao từ liền hé miệng cười nói:

- Công tử là muốn em về sau bào chế thuốc sao? Lưu Cảnh mỉm cười,

- Em đúng là quỷ nhỏ tinh quái mà, nghĩ ra thật nhanh, đúng rồi! Qua vài ngày lại nói về chuyện bào chế thuốc sau.