Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 60-2: Lâm nguy nơi loạn cục 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở hậu viện trạm nghỉ chân, hơn mười lính bị bắt đã được phóng thích, chỉ còn lại có Trương Bình, y ngồi ở một gian phòng nhỏ, cũng không trói buộc y, buổi sáng ngủ một giấc, tràn đầy tinh thần.

Trong lòng Trương Bình rất đắc ý, y bị Cam Ninh bắt lại, chính là bẫy của Trương Doãn, tìm được cơ hội thu thập bằng chứng của Cam Ninh dù bất kể có bao nhiêu mạo hiểm, nhưng Trương Bình cũng biết, Cam Ninh không dám gϊếŧ y, hiện tại Cam Ninh chui vào cạm bẫy, liền đợi Trương Doãn tới cứu y, khiến y sao có thể không đắc ý.

Lúc này, sân nhỏ truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó cửa sắt cạch một tiéng mở ra, Trương Bình ngâng đâu, y sợ tới mức lập tức đứng lên, chỉ thây Lưu Cảnh Xuât hiện ở cửa, lạnh lùng nhìn y.

Trương Bình lập tức phản ứng kịp, quỷ xuống, cúi đầu lễ:

- Ty chức bái kiến Đốc Tào!

- Trương Tặc Tào, ta không rõ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng hỏi.

Trương Bình cúi đầu, y không biết nên trả lời thế nào. Sau một lúc lâu mới nói:

- Ty chức cảm tạ Đốc Tào tướng cứu mạng.

Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn to qua, vài tên lính của Cam Ninh lập tức lui xuống, trong phòng cũng chỉ còn lại có hơn mười người Du Chước Sở.

- Trương Tặc Tào, từ nơi này đem ngươi cứu đi là chức trách của ta, Cam Ninh đã đông ý thả người, tuy nhiên tối hôm qua cũng không phải là ngươi trực, ngươi chưa được ta đông ý, tự tiện sửa đôi công Vụ, ngươi chịu thừa nhận tội này không?

Trương Bình gật gật đầu, việc này ở trong dự liệu của y.

- Ty chức nguyện nhận xử phạt!

- Được, cứ dựa theo Du Chước sở quy định, không tuân thủ lệnh của cấp trên, đem nghiêm trị, ta niệm tình ngươi là vi phạm lần đầu, chỉ giam ngươi hai ngày, việc này từ bỏ, nếu dám tái phạm, trực tiếp trục xuất khỏi Du Chước Sở!

Trương Bình ngây ngẩn cả người, lúc này mới ý thức được tự mình trúng bậy, bị bê quan, vậy y làm sao có thể báo cáo với tộc huynh được, còn có rất nhiều chuyện chờ y đi làm.

- Đốc Tào, bây giờ đang là mùng một, có thể lại bế quan ngày khác không, đê cho ta cùng người nhà đoàn tụ.

Lưu Cảnh lắc đầu, không hề do dự nói:

- Nếu ngươi muốn cùng người nhà đoàn tụ, cũng sẽ không tự tiện đổi sang ca trực rồi, bản thân ngươi đã không thèm để ý, vì sao phải đổi?

Hắn lập tức phân phó trợ thủ đắc lực:

- Đem Trương Tặc Tào mang về, giam cầm hai ngày, trong vòng hai ngày, không cho bất cứ kẻ nào tới thăm.

Hơn mười người binh lính tiến lên mời Trương Bình trở về, trong lòng Trương Bình ôm môi hận, lại lại không thể làm gì, đành phải đi theo bọn lính.

Nhìn Trương Bình đi xa. Lưu Cảnh lắc lắc đầu, kỳ thật đóng cửa cấm đoán Trương Bình cũng không tác dụng lắm, muốn giải quyết mối nguy quân nô lân này, quan trọng là ở Cam Ninh.

Lúc nguy cơ đến gần, từ cổ chí kim biện pháp xử lý xử lý nguy cơ phần lớn đều giống nhau, tỷ như ở hậu thế trong công việc, gặp một việc khó giải quyết, đầu tiên phải nắm chặt thời điểm, trong thời gian ngắn nhất đem ngọn nguồn sự tình hiểu biết rõ ràng, sau đó suy xét đối sách.

Cái gọi là đối sách, cũng là hai loại phương pháp, một cái là đối ngoại, tìm người có quan hệ, bởi vì ngươi không giải quyết được, không có nghĩa là người khác không giải quyết được, tìm được người có thể giải quyết vấn đề, nghĩ biện pháp rất quan trọng, xin người khác hỗ trợ.

Một cách khác là đối nội, chính là đem nguy cơ tận lực hóa nhỏ, ví dụ như bị mất văn kiện gì, khẩn trương bổ sung, số liệu có vấn đề, lập tức sửa chữa, đem chỗ không hợp pháp tận lực hợp pháp hóa, từ từ giảm bớt nguy hiểm trên luật pháp.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là báo cáo lãnh đạo, như vậy trách nhiệm cuối cùng chính là do lãnh đạo gánh vác, rất nhiều người xảy ra chuyện đều cất giấu, cho rằng là mình sai, không dám báo cáo với cấp trên.

Không biết sau khi báo cáo, ngươi gánh vác công tác sai lầm nhiều nhất, khẩu trừ tiền thưởng, viết bản kiểm điểm linh tinh, nhưng luật pháp lại do lãnh đạo, đương nhiên, áp lực tâm lý cũng là của lãnh đạo.

Kỳ thật bất luận nguy cơ gì đến cuối cùng đều có thể giải quyết.

Nguy cơ hôm nay Lưu Cảnh gặp phải cũng giống như vậy, hắn nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, phân tích tình huống cho rõ ràng, hắn mới biết được nên làm cái gì? Mới biết được làm như thế nào ứng phó với Trương Doãn.

Hơn nữa mâu thuẫn của Trương Doãn và Cam Ninh đã không thể điều hòa, lúc này Lưu Cảnh chỉ có một lựa chọn, ủng hộ Cam Ninh tất nhiên sẽ đắc tội Trương Doãn, không đắc tội Trương Doãn cũng tất nhiên thương tổn Cam Ninh, rất khó lưỡng toàn.

Cho nên Lưu Cảnh lựa chọn ủng hộ Cam Ninh, tuy rằng đắc tội Trương Doãn, lại được sự tín nhiệm của Cam Ninh, vả lại cùng Trương Doãn bất hòa, cũng có lợi cho sự tín nhiệm của Khoái gia với hắn, đây là có điều mất tất có điều được, liền xem chính mình cân nhắc lợi hại như thế nào.

Lúc này, Cam Ninh đi vào sân nhỏ, hỏi:

- Cảnh công tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Hiện tại nguy hiểm của Cam Ninh cũng không phải tới từ Trương Doãn, mà là Lưu Biểu. Tuy rằng Cam Ninh tạm thời không có chức vụ, nhưng dù sao Lưu Biểu tiếp nhận y đầu hàng rồi. Trượng Doãn đang ở trong tình huống không có chứng cớ, cũng không dám bắt người lung tung.

Nhưng Trương Doãn sẽ báo cáo cho Lưu Biểu, khuyếch đại sự thật, thêm nữa y lại là cháu ngoại của Lưu Biểu, có thể làm cho Lưu Biểu tức giận, thêm vào đó Lưu Biểu cũng không thèm để ý Cam Ninh, như vậy, tình cảnh của Cam Ninh sẽ cực kỳ nguy hiểm.

May mắn chính là, hôm nay chính là ngày mồng một, có nhiều việc, cho dù Lưu Biểu hỏi đến chuyện này, cũng phải chờ tới ngày mai rồi.

Lưu Cảnh hắn liền có thể lợi dụng thời gian quý giá còn lại của ngày hôm nay đem bù lại toàn bộ, làm cho Cam Ninh thoát tội.

Hiện tại liền xem Cam Ninh có phù hợp với y không.

- Cam tướng quân, nếu ta đề xuất đem toàn bộ năm trăm quân nô cho ta, ngươi có thể đáp ứng không?

Lời nói hơi đường đột, nhưng đây là mấu chốt của vấn đề, nếu muốn Cam Ninh thoát tội, chỉ có Lưu Cảnh hắn đem tiếp nhận chuyện này, nếu không cho dù Cam Ninh buôn nô hợp pháp, cũng sẽ bị Lưu Biểu nghi kỵ, loại chuyện buôn nô này không phải ai cũng có thể làm.

Cam Ninh đã trầm mặc, y đương nhiên hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, là vì giúp mình thoát tội, nhưng y đã nhân một ngàn lượng hoàng kim tiền đặt cọc, nếu đem quân nô cho Lưu Cảnh, khoản hoàng kim phải trả lại cho người ta, tổn thất của y rất lớn. A

Tuy nhiên dù sao Cam Ninh cũng là người có đầu óc, là người hiểu lí lẽ, y chỉ thoáng trầm mặc, liền xúc động đáp ứng:

- Được rồi! Toàn bộ năm trăm quân nô này ta cho ngươi. Ta đem tư liệu của bọn họ cho ngươi, ngươi cũng không cần bồi thường gì cho ta cả, coi như là ta tặng cho người.

Lưu Cảnh cười cười, nói:

- Bồi thường rồi nói sau! Trước tiên vượt quá được mối nguy hiểm này rồi lại bàn tiếp.



Lưu Cảnh là ở bến đò Phàn Thành gặp Khoái Việt, hắn để Lưu Hổ đi truyền tin cho Khoái Việt, Khoái Việt nghe nói sự tình Trương Doãn, liền vội cưỡi ngựa tới.

- Hiền chất, xảy ra chuyện gì?

Khoái Việt thấy Lưu Cảnh, thật xa liền lớn tiếng hỏi.

Lưu Cảnh giục ngựa tiến lên, chắp tay cười nói:

- Thế thúc, nơi này không dễ nói chuyện, đổi nơi khác đi!

Khoái Việt gật gật đầu, cùng Lưu Cảnh đi vào một nơi vắng lặng. Khoái Việt ra lệnh cho thủ hạ canh chừng, lúc này mới vội vã hỏi Lưu Cảnh:

- Chuyện gì xảy ra?

Lưu Cảnh liền nói chuyện phát sinh từ đầu chí cuối qua một lần, cũng không có giấu diếm Khoái Việt, Khoái Việt dần dần nghe hiểu, nhướn mày nói:

- Cháu thật sự có ý định thay Cam Ninh gánh vác việc mạo hiểm này sao? Phải biết rằng Châu Mục rất có thể bởi vì chuyện này phản cảm đối với cháu, mặc dù Cam Ninh là nhân tài, nhưng cháu lại mất đi càng nhiều, suy nghĩ thêm một chút đi!

Lưu Cảnh lắc đầu:

- Cháu biết rằng sẽ có mạo hiểm, nhưng có sự tình, chính là cháu có niềm tin để làm, làm vì nghĩa, sẽ không quá lo lăng nhiều ích lợi.

Khoái Việt nhẹ nhàng thở dài một tiéng. khó trách Lưu Cảnh chịu bỏ mạng cứu Triệu Vân, tâm tư của hắn quả thật không giống với người bình thường, sẽ không vì ích lợi trước mắt làm trở ngại, Cam Ninh kia là một nhân tài, mất đi quả thật đáng tiếc, cũng được, trợ giúp hắn một tay, coi như là mình. Vì dự định lâu dài.

Nghĩ vậy, Khoái Việt gật gật đầu cười nói:

- Hiện tại ta hiểu được, được rồi! Ta có thể giúp cháu.

Lưu Cảnh mừng rỡ, vội vàng thi lễ:

- Đa tạ Thế thúc!

Khoái Việt curời cười, bảo:

- Kỳ thật lúc ta tuổi còn trẻ cũng giống như cháu, dùng nghĩa khí làm việc, ta khuyên Hà tiến vào không nên tin hoạn quan, Hà Tiến không nghe, ta liền từ bỏ không quan tâm nữa, kết quả lại chọc giận y, nếu lúc ấy ta không quyết giữ ý mình, cũng có thể được phong quan lớn, ôi! Thôi đi. không đề cập tới việc trước kia nữa, ta đây phải đi tìm Vương Quận Thừa, mời y giúp việc này, muộn một chút cháu đi tìm y đi!

- Cảm tạ Thế thúc trợ!

Khoái Việt cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhìn hắn chăm chú nói:

- Cháu là người có quyết tâm, vì vậy ta mới giúp cháu, hy vọng cháu đừng để cho ta thất vọng.

Y ngura đầu ha hả a gue ngựa đi, đi vài bước Khoái Việt lại quay đầu lại nói:

– Ta lại khuyên cháu một câu, ngàn vạn lần đừng khinh thị Châu Mục, trong lòng của y giống như gương sáng.

Khoái Việt hiên ngang rời đi, Lưu Cảnh hiểu được ý tứ của Khoái Việt, hắn trầm tư thật lâu sau, chuyện này quả thật không thể giấu diếm Lưu Biểu.

- Cảnh đệ!

Lưu Hổ cũng cưỡi ngựa chạy như bay đến, y có chút kỳ quái hỏi:

- Hình như chỉ nói vài câu liền kết thúc rồi sao?

Lưu Cảnh cười nói:

– Ta nhờ Khoái công đi làm một chuyện, đợi lát nữa ta muôn đi quận Nha.

– Ta với đệ cùng đi.

Lưu Cảnh lắc đầu:

- Huynh trước tiên cùng ta đi Du Chước Sở, đệ mang huynh đi làm quen một vài huynh đệ, đêm nay hăn là Trương Bình trực, nhưng y bị đệ cấm cửa rồi, huynh sẽ đến thay y.

-Nhưng…

Lưu Hổ có chút thất kinh, ngập ngunwgf nói:

– Ta không biết gì cả, đệ tại sao lại để ta đi trực?

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, đáp:

- Tự nhiên sẽ có người cùng huynh. Huynh là cháu họ của Châu Mục, người muốn nịnh bợ huynh cũng khá nhiều!

Lưu Hổ gãi đầu, trong lòng vừa mong chờ, vừa lo lắng, theo Lưu Cảnh đi đến Du Chước Sở.
« Chương TrướcChương Tiếp »