Chương 59: Gặp cam ninh lần hai

Lưu Cảnh dắt ngựa cùng Lưu Hổ đi trên đường, không bao lâu tới bến đò, lên thuyền, con thuyền chạy tới bờ Bắc.

Con thuyền vừa tới giữa Hán Thuỷ, bỗng nhiên Lưu Cảnh thấy một chiếc thuyền công của Du Chước Sở lái tới trước mặt, người trên thuyền hắn đều biết, vội vàng vẫy tay gọi to:

- Tào ngũ!

Người trên thuyền công thấy hắn, vội vàng chạy đến gần, hô dừng thuyền, thập trưởng cầm đầu tên là Tào Khắc, đứng thứ năm, cho nên tất cả mọi người đều gọi y là Tào ngũ.

Hai thuyền cập bến cùng một chỗ, Tào ngũ vội hô lên:

- Đốc Tào, xảy ra chuyện rồi!

- Xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Lưu Cảnh có chút không vui, hôm nay là ngày đầu tiên của năm, Tào ngũ liền hô đã xảy ra chuyện, đây không phải là điềm lành.

- Đốc Tào, Trương Bình bị người bắt đi rồi.

- Trương Bình!

Lưu Cảnh ngẩn ra, tại sao lại là y, hắn không hài lòng hỏi:

- Bị ai bắt?

- Bị thủ hạ của Cam Ninh bắt, vào nửa đêm hôm qua.

Mày Lưu Cảnh nhíu thành một nắm, làm sao Trương Bình có thể chọc tới Cam Ninh, tâm niệm hắn khẽ động, không đúng nha! Ngày hôm qua và hôm nay cũng không phải ngày trực của Trương Bình, y tới làm gì?

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tào ngũ nhìn thoáng qua người chèo thuyền bên cạnh, do dự một chút,

- Đốc Tào có thể đổi thuyền không?

Lên thuyền công, Lưu Cảnh ngồi xuống hỏi:

- Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?

- Hôm nay là mùng một Tết, vốn không phải là ngày trực của Trương Bình, nhưng nửa đêm tối qua bỗng nhiên y chạy tới, cùng người đang trực đổi ca, sau đó nửa đêm liền dắt quân đi tuần, dẫn theo mười mấy huynh đệ, mới sáng nay, Cam Ninh phái người nhắn, nói Trương Bình và mười mấy huynh đệ đều ở trong tay y, bảo Đốc Tào qua đó nói chuyện một chút, tình huống cụ thể thế nào chúng ta cũng không rõ.

Điều này thật kỳ quái, nửa đêm khuya khoắt Trương Bình chạy tới làm gì? Lưu Cảnh trầm ngâm một lát, cho dù là mặc kệ Trương Bình, nhưng vẫn còn mười mấy huynh đệ do hắn quản.

Lưu Cảnh liền hỏi:

- Bây giờ Cam Ninh ở đâu?

- Hình như là ở phía Tây Phàn Thành.

Lúc này Lưu Hổ ở bên cạnh tiếp lời nói:

- Ở Phượng Dực Đình.

- Đúng! Là ở Phượng Dực Đình.

Lúc này Lưu Cảnh ra lệnh nói:

- Quay đầu đi Phượng Dực Đình!

........

Nơi Cam Ninh đóng quân là Phượng Dực Đình ở phía Tây Phàn Thành, có một bến cảng, ở giữa bờ có vài chục tên canh phòng, thực ra nơi này là một trạm nghỉ chân, quan lại đi thuyền lui tới, nếu trời tối mệt mỏi, sẽ ở bên trong trạm nghỉ chân tìm nơi ngủ trọ.

Lưu Biểu định đem trạm nghỉ chân này sắp xếp cho Cam Ninh, để y và thủ hạ ở trong này trú dài, mỗi tháng đưa tiền và lương thực đúng hạn cho họ, trên thực tế chính là đem Cam Ninh nuôi dưỡng ở Phàn Thành, vừa không dùng y, cũng không bạc đãi, lại không phá huỷ thanh danh của Lưu Biểu, cũng loại trừ được thuỷ tặc lớn nhất Kinh Tương.

Lưu Biểu lấy cớ tiến cử hiền tài Cam Ninh với triều đình làm Trung Lang Tướng, dựa theo quy trình bình thường, chậm thì mấy tháng, lâu thì một hai năm, cứ kéo dài vô kỳ hạn như vậy.

Bên cạnh trạm nghỉ chân đúng là có một toà đình, tên là Phượng Dực Đình, đây cũng là tên mà người ta gọi toà đình này, Đình Tử Trúc nằm ở núi Giả Sơn, cao chừng bảy tám trượng, ngồi trong đình có thể nhìn được Hán Thuỷ, xem sông lớn cuồn cuộn về hướng Nam, tầm nhìn rộng lớn, làm người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Lưu Cảnh đứng khoanh tay đón gió, mang theo mùi gió từ sông phả vào mặt, đem tóc của hắn thổi tung phấp phới, nước non như vẽ tranh, sông lớn chảy về hướng đông, sóng cuồn cuộn không dứt, cảnh này, khiến cảm xúc của Lưu Cảnh phập phồng.

Lúc này phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, Lưu Cảnh quay đầu lại, chính là Cam Ninh từ Phượng Dực Đình đi tới

Lưu Cảnh thấy ngực y không mở rộng ra như trước, khoác lên một chiếc áo khoác màu xanh, thắt lưng đeo gấm, đầu đội khăn quan, hào khí thuỷ tặc biến mất, càng tăng thêm khí chất nho nhã.

- Cách ăn mặc này của Cam tướng quân, cũng làm cho người nhận không ra.

Cam Ninh cười ha hả, khoát tay ra hiệu, hai tên thủ hạ vào trong đình trải chiếu, lại mang lên một chút thức ăn và rượu tốt, Cam Ninh khẽ mỉm cười:

- Từ lâu đã muốn mời Cảnh công tử uống chén rượu nhạt, có thể hân hạnh mời công tử hay không?

- Cam tướng quân khách khí rồi.

Lưu Cảnh chắp tay, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, Cam Ninh cũng ngồi xuống, rót cho hắn một chén rượu, trng mắt lộ ra vẻ xin lỗi,

- Công tử có ân với ta, ta lại bắt thủ hạ của công tử, ta nhận tội với công tử trước, chuyện này thật sự là bất đắc dĩ.

Lưu Cảnh từ từ uống rượu, không nói gì, hắn biết Cam Ninh bắt Trương Bình tất có thâm ý.

Cam Ninh thở dài, vẻ mặt trở nên ngưng trọng,

- Sự tình hơi phức tạp, đợi ta từ từ nói, kỳ thật chuyện này là do cuộc chiến Nhữ Nam hai tháng trước.

- Cuộc chiến Nhữ Nam?

Lưu Cảnh nhướn mày, hắn với trận chiến kia hiểu rất rõ.

- Chính là như vậy.

Cam Ninh gật đầu nói:

- Khi cuộc chiến Nhữ Nam kết thúc, đệ tộc của Tào Tháo là Tào Hồng xử lý hậu sự Nhữ Nam, dựa theo lệnh gϊếŧ sạch của Tào Tháo, mấy ngàn quân sĩ tốt Khăn Vàng đều bị gϊếŧ, giải trừ hậu hoạ, nhưng Tào Hồng lại động tâm suy nghĩ, chỉ gϊếŧ một phần nhỏ, xong lại đem bán làm nô dịch, lấy tiền, ta cũng nhận được tin tức, liền ra lệnh cho thủ hạ giả trang là thương nhân, mua năm trăm quân nô, chuẩn bị đến Kinh Châu bán lại.

Đầu Lưu Cảnh có chút to ra, mua bán nô ɭệ không phải là không thể được, nhưng phải lập hồ sơ tới quan phủ, các nô ɭệ đều phải do quan phủ ghi tên, nếu lập hồ sơ chưa được quan phủ đồng ý, chính là bị tội tự ý buôn bán nô ɭệ, nếu số lượng lớn, thì tội càng thêm lớn.

Mà Cam Ninh lại tự ý mua tù binh của Tào quân, phạm trọng tội, một khi Lưu Biểu biết được, sẽ gặp phải phiền toái, Cam Ninh sao lại hồ đồ như vậy.

Dường như Cam Ninh biết được tâm tư của Lư Cảnh cười khổ một tiếng:

- Khi mua nô ɭệ, ta vẫn chưa ra nhập vào quân của Châu Mục, nhưng ta hiểu chuyện này khá phiền toái, cho nên phái thủ hạ đi làm, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, thông tin chuyện này lại bị lộ, không ngờ bị Trương Doãn phát hiện ra, theo ta biết, y đã sai người ở Nhữ Nam mua quân nô, hiện nay y quay đầu đến chính là có ý đồ với ta.

- Ngươi nói là, y muốn đoạt lấy nô ɭệ trong tay ngươi?

Lưu Cảnh có chút rõ ràng, vì sao nửa đêm qua Trương Bình lại chạy tới trực, tất nhiên cùng việc này có liên quan.

- Chính là như vậy!

Cam Ninh gật đầu,

- Nhóm thanh niên cường tráng này được mua với giá hai lượng hoàng kim một người, qua tay có thể bán tới mười hai, năm trăm người chính là năm ngàn lượng hoàng kim, cũng đủ cho thủ hạ của ta tiêu một năm, cho nên khoản mua bán này đối với ta rất quan trọng, nhưng Trương Doãn biết được trong tay ta có nhóm nô ɭệ này, liền sai người tìm ta, nguyện lấy ba lượng vàng mua một người, đương nhiên ta không đồng ý, Trương Doãn liền thẹn quá hoá giận, tung tin ác, nói nhóm quân nô này tiến vào Kinh Châu, y sẽ đem tên của mình viết ngược.

- Trương Bình kia lại xảy ra chuyện gì, tối hôm qua vì sao bắt y?

- Tối hôm qua ta thử dò xét, tự mình dẫn theo mười tên nô ɭệ từ dưới nước đột nhập vào Hán Thuỷ, trên đường khá thuận lợi, không ngờ vừa mới vào Hán Thuỷ không lâu, liền bị quân du ngoại các ngươi chặn lại, người cầm đầu là Trương Bình, y luôn miệng nói bắt giữ nô ɭệ buôn bán, kết qua song phương giao thủ, ta bắt được toàn bộ ba thuyền và hơn mười tên lính Du Chước sở, bao gồm Trương Bình, bây giờ y đang ở trong tay ta.

Quả thật Cam Ninh rất khó xử, nên tha hay không tha cho đám người này, nếu thả rồi, nhóm người này trở về sẽ tố y tự ý buôn bán quân nô, tin tức truyền đi rất nhanh, sự tình càng thêm phiền toái, cho nên hiện tai Cam Ninh đang trong hoàn cảnh rất lưỡng nan, y nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm Lưu Cảnh đến thương lượng một chút.

Không ngờ người của y còn chưa đi, Lưu Cảnh lại tự đến đây.

Có những chuyện không cần phải nói quá rõ, ý của Cam Ninh, toàn bộ Lưu Cảnh đều hiểu, hiện nay Cam Ninh đang gặp phiền toái, bị tội tự ý buôn bán quân nô, sẽ có cớ để Lưu Biểu gϊếŧ y.

Mà xem chừng, Cam Ninh tựa như không cam tâm, y mời mình uống rượu, chắc chắn là muốn mình giúp y chuyện này.

Chuyện này nhất định Lưu Cảnh sẽ giúp, nhưng không muốn để Cam Ninh cảm thấy quá dễ dàng, như vậy sẽ không hiểu được ân tình của hắn.

Trầm ngâm một chút, Lưu Cảnh nói:

- Như vậy đi! Trước tiên thả mười mấy huynh đệ binh lính ra, cho bọn họ về nhà đón Tết, chúng ta dặn bọn họ không được nói ra ngoài, về phần Trương Bình, để ta suy nghĩ thêm một chút, là đệ của Trương Doãn, quả thật không dễ xử lý.

Nếu Cam Ninh đã mời Lưu Cảnh đến hỗ trợ, đương nhiên sẽ nể mặt hắn, lập tức phân phó thủ hạ nói:

- Trừ Trương Bình, mười mấy người khác đều thả ra.

Thủ hạ đáp ứng một tiếng, vừa muốn rời đi, Lư Cảnh đứng lên nói:

- Ta trước tiên đi tới nói chuyện với bọn họ một chút.

Đúng lúc này, một tên thủ hạ vội vàng chạy tới, giọng gấp gáp bẩm báo:

- Khởi bẩm thủ lĩnh, bên ngoài có rất nhiều quân đội đến, là của Trương Doãn.

Cam Ninh nhảy dựng lên, cả giận nói:

- Hắn quả nhiên đến rồi.

Y định xoay người đi, Lưu Cảnh kéo y lại,

- Chờ một chút!

Tâm tư Lưu Cảnh xoay chuyển rất nhanh, chân trước mình vừa tới, xoay lưng Trương Doãn đã đến, chẳng lẽ y chính là chờ mình, người y muốn đối phó không phải là Cam Ninh, mà là Lưu Cảnh hắn, có khả năng này sao? Hoặc là y một mũi tên bắn trúng hai đích.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh trầm giọng nói:

- Cam tướng quân trước tiên hãy tỉnh táo lại đã, Trương Doãn dẫn quân đến, chỉ sợ là đã có dự mưu, hoặc là Trương Bình bị bắt, là một cái bẫy mà Trương Doãn giăng ra.

Cam Ninh cũng là một người cực kỳ khôn khéo, chỉ có điều người trong cuộc thường mê muội, không có Lưu Cảnh nhìn rõ, nhắc nhở này, y cũng từ từ tỉnh táo lại.

Hình như có phần hơi lạ, hiệu của Trương Bình kia là Thuỷ Lang, công phu dưới nước cực kỳ lợi hại, đánh không được cũng có thể nhảy cầu chạy trốn, mình bắt được y, dường như quá dễ dàng.

Chẳng nhẽ thật sự là bẫy của Trương Doãn? Nếu là như vậy, sự tình lại có chút phiền toái rồi.

Cam Ninh cũng không quá lo lắng cho bản thân, lấy vũ lực của y, cho dù người ít không đánh lại đông, cũng có thể phá vây trốn đi, y chỉ lo lắng cho an nguy của thủ hạ, đều là thủ hạ dưới tay y nhiều năm, y không hy vọng bọn họ vì mình mà bị liên luỵ, không khỏi nhận phải thương tổn.

Nghĩ vậy, y nhìn lại Lưu Cảnh như cầu viện, Lưu Cảnh bình tĩnh khiến y thấy được một tia hy vọng.

Bây giờ Lưu Cảnh muốn an ổn Cam Ninh, không muốn y vì chuyện này mà trốn đi Giang Đông, khiến Kinh Châu mất đi một vị đại tướng.

- Cam tướng quân không cần lo lắng, theo thường lệ ngày mùng một Tết không động binh, đây tất nhiên không phải là quân của Châu Mục phái đến, hẳn là Trương Doãn tự dẫn quân Bộ Khúc của mình, chuyện này để ta giải quyết.

Nói đến đây, Lưu Cảnh gọi Lưu Hổ lên trước, nói khẽ với y vài câu, Lưu Hổ gật gật đầu, lập tức trèo tường đi theo đường nước rời đi, nơi đó không có quân đội của Trương Doãn bao vây.

Lưu Cảnh đi nhanh ra ngoài đình, Cam Ninh lo lắng hắn thất thế, cũng mang binh khí cùng đi ra, Lưu Cảnh khoát tay chặn lại,

- Tạm thời Cam tướng quân đừng đi ra ngoài, một mình ta ứng phó là được.

Cam Ninh gật đầu dừng bước, y sẽ ở cửa nhìn ra, nếu Lưu Cảnh gặp nguy hiểm, y sẽ lập tức xuất thủ cứu giúp.

Ngoài tường trạm nghỉ chân đều bị bao vây, hơn ngàn tên lính Bộ Khúc của Trương Doãn vây quanh ba mặt, ở trước cửa lớn, toàn thân Trương Doãn mặc giáp, tay cầm đao lớn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cửa, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ đắc ý cười lạnh.

Kỳ thật y đã sớm chuẩn bị xong, vừa nhận được tin tức Lưu Cảnh đến trạm nghỉ chân, y liền lập tức dẫn quân đến, vây quanh trạm nghỉ Phượng Dực Đình.

Trương Bình bị Cam Ninh bắt, chính là do y cố tình sắp xếp, mục đích chính là muốn đem mọi chuyện to lên, dẫn tới việc buôn bán nô ɭệ của Cam Ninh.

Y nghe nói Cam Ninh mua được năm trăm quân nô đều là quân Khăn Vàng cực kỳ tinh tráng, Trương Doãn liền có lòng chiếm dụng, mục đích để làm Bộ Khúc của mình, không ngờ, Cam Ninh lại không chịu thua, khiến y thẹn quá hoá giận.

Việc hôm nay là do y khổ tâm bày ra. Một mũi tên trúng hai đích, bắt giữ Cam Ninh, đồng thời khiến Lưu Cảnh bị tội bao che, huỷ bỏ chức Đốc Tào của hắn.

Trong lòng Trương Doãn vô cùng đắc ý, hôm nay y ra chiêu, một tên nhóc miệng còn hôi mùi sữa, lại muốn cùng y đấu, nằm mơ đi!

Y vung trường đao lên, lớn tiếng hô to:

- Cam Ninh đi ra nói chuyện, nếu không ta tiến vào trạm nghỉ chân gϊếŧ sạch tất cả!