- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Binh Lâm Thiên Hạ
- Chương 5: Khoảnh khắc sinh tử
Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 5: Khoảnh khắc sinh tử
"Công tử, không phải tôi nói cậu đâu nhưng cậu không nên tìm hắn, hắn là giặc Khăn Vàng, đâu có chữ tín và danh dự gì đâu, bây giờ thì khỏe rồi, hai người chúng ta đều bị bắt, mạng nhỏ khó bảo toàn."
Chân tay của Lưu Cảnh và Ngũ Tu đều bị trói, vắt lên lưng một con ngựa, trong lòng Ngũ Tu đầy oán khí, lải nhải không ngừng.
Lưu Cảnh cắn môi không nói một lời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía tên đại hán áp giải họ, cái ấn đồng và túi da đều được dắt bên lưng người đàn ông kia.
Người này không biết chữ, không biết thân phận thực sự của Lưu Cảnh, nhưng hắn lại rất có hứng thú với thanh đoản kiếm, cầm trong tay vung chém lung lung, nhìn ánh mắt của hắn thì ai cũng hiểu là muốn lấy làm của riêng rồi.
"Công tử, chúng ta làm sao bây giờ? Có thể chúng ta sẽ chết trong tay quân Tào."
Ngũ Tu càng nghĩ càng sợ, khóc ra thành tiếng.
Lưu Cảnh quay đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, Ngũ Tu bị dọa sợ, không dám khóc nữa, trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái, sao công tử lại không nói gì?
Vào buổi trưa, một con chiến mã từ phương xa chạy tới, kỵ binh này hô lớn:
"Tướng quân có lệnh, nghỉ ngơi chốc lát."
Các binh lính rối rít ngồi xuống nghỉ ngơi, người đàn ông kia đỡ Lưu Cảnh và Ngũ Tu xuống ngựa, ném qua một bên, hung ác nói:
"Cho chúng mày nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa tiếp tục lên ngựa."
Nói xong hắn cũng ngồi một bên nghịch đoản kiếm, Lưu Cảnh thấy hai bên không có hai chú ý đến mình, bèn khạc trong miệng ra một mũi kiếm. Ngũ Tu trợn mắt, hóa ra công tử không lên tiếng là vì nguyên nhân này.
"Cắt dây trói cho ta nhanh lên, quân Tào sắp đánh tới rồi."
Trong lòng Lưu Cảnh biết, họ mới đi được hai chục dặm liền dừng lại, chắc chắn là đã phát hiện tình hình gì đó.
"Vậy. . . . còn tôi?"
"Đừng nói nhảm, mau thay ta cắt dây."
Lưu Cảnh thấp giọng mắng nhỏ một tiếng, hai người lưng tựa lưng, Ngũ Tu dùng hai tay nhặt mũi kiếm cắt dây cho Lưu Cảnh.
'Bịch!' sợi giây bị cắt đứt, đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền tới tiếng hỗn loạn, có binh lính hô to:
"Quân Tào đánh tới!"
Chỉ thấy quân Tào từ bốn phương tám hướng đánh tới, chặn tất cả đường lui của Lưu Ích, do không có địa thế phòng thủ nên quân Khăn Vàng nhất thời đại loạn, Lưu Ích hối hận không thôi, chỉ đành phải nhắm mắt hô to:
"Không cần phải sợ, nghe ta chỉ huy, liều chết giết ra!"
Quân đội loạn thành một đống, tình thế nguy cấp vạn phần, Lưu Cảnh nghiêng người, trốn sau lưng Ngũ Tu, lấy mũi kiếm trong tay đối phương. Hiện tên áp giải đã đi tới tóm lấy Ngũ Tu, chuẩn bị đưa lên lưng ngựa để bỏ chạy.
Đây là cơ hội duy nhất của Lưu Cảnh, hắn nhanh chóng cắt sợi dây ở chân, chợt nhào tới tóm lấy tóc của tên kia mà đập thẳng vào yên ngựa. Hiện giờ yên ngựa chưa phải bằng đồng mà bằng sắt.
'Cốp!', đầu người đàn ông đập thẳng vào yên ngựa, máu tươi ở gáy phọt ra, đại hán kêu thảm một tiếng, hai tay che gáy, nắm lấy cơ hội này, Lưu Cảnh đoạt đoản kiếm trong tay đối phương rồi xỉa thêm một phát vào lưng.
Người đàn ông mềm nhũn ngã xuống đất, Lưu Cảnh nhanh chóng cắt đứt dây thừng trên người Ngũ Tu, lại đoạt lấy túi da trên người đại hán kia dắt vào lưng mình.
Lúc này, quân Tào đã từ bốn phương tám hướng gϊếŧ vào đội hình của quân Khăn Vàng, sĩ khí của đám giặc Khăn Vàng này tan vỡ, chạy ngược chạy xuôi, bị tàn sát như trâu như dê, tiếng kêu thảm thiết vang dội cánh đồng.
"Công tử, chúng ta. . . . làm sao bây giờ?"
Ngũ Tu sợ tới mức nói cũng run rẩy.
"Tên ngu ngốc này, mau cho ngựa chạy đi!"
Lưu Cảnh không biết cưỡi ngựa nhưng Ngũ Tu thì biết, có thể mang hắn chạy trốn, mặc dù đây là ngựa già nhưng chỉ cần nó nổi điên là có thể giữ được một mạng.
Lúc này chiến mã chưa có bàn đạp nhưng cũng đã dùng dây thừng đan thành một cái mắc, có tác dụng tương tự như bàn đạp, chỉ cần đưa hai chân vào là được.
Ngũ Tu cả người như nhũn ra, mấy lần cố mà không lên được ngựa, đúng lúc này, mấy mũi đột nhiên bắn tới cắm thẳng vào con ngựa, chiến mã hí dài một tiếng, ngã xuống đất mà chết.
Chỉ thấy mười mấy quân Tào đang lao tới chỗ này, Lưu Cảnh kéo Ngũ Tu một cái, xoay người chạy như điên, chạy được chừng một dặm, thấy không ai quan tâm tới mình, Lưu Cảnh lập tức nhào vào trong một đống xác chết, dùng máu tươi quét đầy mặt mũi chân tay.
"Nhanh lên một chút, chớ ngẩn người!"
Lưu Cảnh chửi nhỏ một tiếng.
Ngũ Tu giật mình, vội vàng lấy máu dưới đất bôi lên người:
"Công tử. . . . như vậy có thể thoát được không!"
"Ta cũng không biết, coi như biện pháp nhất thời đi!"
Lưu Cảnh biết, bốn phía đều bị quân Tào bao vây, trừ phi có ngựa, nếu không chạy ra ngoài chính là chết, thậm chí có ngựa cũng vô dụng, dưới loạn tiễn, hai người họ chắc chắn không sống được, nếu như quân Tào không thu dọn chiến trường thì giả chết có thể cứu họ một mạng.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy khả năng này không lớn, quân Tào kiểu gì cũng thiêu hủy thi thể để phòng ngừa sinh ôn dịch. Lưu Cảnh lần đầu tiên cảm thấy sự tuyệt vọng, không biết hắn có tránh được lần này hay không.
Chiến tranh đã dần tiến vào hồi kết, mấy chục con chiến mã chạy như bay tới, chúng dừng lại ngay cạnh Lưu Cảnh, đại tướng cưỡi ngựa chính là Cao Lãm.
Ngựa của tên này có kèm theo một cái đầu người, chính là đầu của Lưu Ích – thủ lĩnh đám giặc Khăn Vàng. Lưu Ích bị Cao Lãm gϊếŧ, chết không nhắm mắt, máu vẫn rơi tí tách đúng vào đầu Lưu Cảnh, làm hắn rợn cả tóc gáy.
Cao Lãm cao giọng ra lệnh:
"Kiểm tra chiến trường, gϊếŧ sạch đám giặc Khăn Vàng!"
Lưu Cảnh tuyệt vọng, lần này cái mạng nhỏ của hắn đúng là khó bảo toàn rồi, hắn còn hi vọng vào gia sản của Lưu Biểu, giờ thì giấc mơ nào cũng tan vỡ.
Lúc này, góc tây bắc bỗng nhiên đại loạn, có binh lính hô to:
"Quân của Lưu Bị đánh tới!"
Lưu Cảnh đang ở trong tuyệt vọng lại thấy được một đường sinh cơ, len lén ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội ngũ mấy trăm người gϊếŧ vào đội hình quân Tào, có một lá cờ lớn màu đen tung bay, trên đó có ghi một chữ “Lưu” to đùng, đúng là quân của Lưu Bị đánh tới rồi.
Trong lòng Lưu Cảnh âm thầm thở dài, đáng tiếc bọn họ tới trễ một bước, Lưu Ích đã bị gϊếŧ, nếu bọn họ biết tin tức này nhất định sẽ lập tức rút lui.
Nhưng quân của Lưu Bị binh lực quá ít, rất nhanh liền bị quân Tào tách ra, đại tướng cầm đầu không chút sợ hãi, một người một ngựa đánh gϊếŧ tơi bời trong đội hình quân Tào, gϊếŧ cho quân Tào người ngã ngựa đổ, đi tới đâu là quân Tào sợ hãi bỏ chạy tới đó.
Cao Lãm căm tức vạn phần:
"Thằng kia là thằng nào, một người một ngựa mà hung mãnh như vậy?"
"Tướng quân, giống như là Triệu Vân!"
'Triệu Vân!'
Trong lòng Lưu Cảnh sáng lên, hắn đã thấy cổng thiên đường.
Đúng lúc này, một tiếng thét dài xa xa truyền tới, thanh âm càng ngày càng vang dội, giống như kiêu long xuất hải.
Dưới ánh mặt trời, một người mặc áo trắng, tay cầm ngân thương thúc ngựa chạy tới, tay hắn múa ngân thương, chiến mã cao lớn thần dũng, khí thế như rồng, tựa như cưỡi mây xông đến ngăn cản đám quân của Cao Lãm. Người tới chính là Triệu Vân, hắn phụng mệnh của Lưu Bị tới cứu viện Lưu Ích nhưng không ngờ tới trễ một bước.
"Lưu Ích ở đâu?"
Triệu Vân quát to.
Cao Lãm cười lạnh một tiếng:
"Không phải ở dưới ngựa của ta sao?"
Triệu Vân nhìn thấy đầu của Lưu Ích, không khỏi giận dữ, giục ngựa vọt tới, mười mấy tên kị binh quân Tào chen nhau lên, loạn mâu đâm về phía Triệu Vân, trước sau trái phải, vây hắn tứ phía.
Chiến mã của Triệu Vân chạy gấp, trường thương trong tay bay lượn, như hoa lê tung cánh, trong khoảnh khắc, mười mấy tên kị binh quân Tào đã bị gϊếŧ tứ tung, tử thi khắp nơi, có hai tên lính ngã ngựa liền bỏ chạy.
Triệu Vân giật dây cương, chiến mã lao qua đầu hai tên lính bỏ chạy, ngân thương đâm lại, hai tên lính lập tức chết mất xác.
Trường thương thu lại như một tia chớp đâm thẳng Cao Lãm, tiếng kêu như sét đánh:
"Tướng phản chủ, ăn của Triệu Vân ta một thương!"
Cao Lãm hét lớn một tiếng, cầm đao bổ tới, đao thế mạnh mẽ, nhanh như điện.
Triệu Vân dùng ngân thương khều một cái, thuận thế đẩy đao của Cao Lãm ra ngoài, thế thương không dừng, lại mượn chiến mã xung phong, đâm thẳng vào má của Cao Lãm.
Cao Lãm chém trượt một đao thì đã thấy đầu thương tới trước mặt, hắn hồn phi phách tán, cố gắng nghiêng đầu sang trái. 'Xẹt!' một tiếng, mũi thương lướt qua khuôn mặt tạo thành một rãnh máu dài, tai phải đã bị cắt đứt, máu tươi phun ầm ầm.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Triệu Vân đã thúc chiến mã lao tới, chỉ trong một chớp mắt, đầu thương đã đập vào lưng Cao Lãm. Đây là chiêu thức “Thương Chùy”, một trong những tuyệt kỹ của Triệu Vân, lấy đầu thương làm chùy, dùng lực lượng cường đại đập gãy cột sống địch thủ.
Cao Lãm chỉ cảm thấy sau lưng có kình phong đánh tới, trong lòng hắn sợ hãi vô cùng, muốn tránh cũng không được, chỉ đành dùng đao đỡ sau lưng. 'Keng' một tiếng chói tai, đầu thương đập thẳng vào cán đao, lực thương lúc này mạnh tới trăm cân, bàn tay cầm đao của Cao Lãm rách toạc, giáp sắt ở cánh tay cũng vỡ tan.
Cao Lãm quát to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, xương tay cơ hồ vỡ vụn, nhưng dù sao hắn cũng là đại tướng có kinh nghiệm sa trường phong phú, cố hết sức mượn lực đẩy này thúc chiến mã bỏ trốn, biến mất vô ảnh vô tung.
Thật ra thì võ nghệ của Cao Lãm cũng rất cao cường, ít nhất có thể cùng Triệu Vân chiến mười hiệp, nhưng trong lòng Triệu Vân hiện đang công phẫn, lực lượng vượt xa bình thường, trong khi đó khí thế của Cao Lãm đã bị đánh tan, trong lòng hốt hoảng, võ nghệ phát huy không được hết sức.
Triệu Vân đánh với Cao Lãm, động tác mau lẹ, trong nháy mắt liền kết thúc, nhưng trận chiến kinh tâm động phách này lại khiến cho Lưu Cảnh trợn mắt há mồm, tốc độ của Triệu Vân cực nhanh, lực lượng cực mạnh, Lưu Cảnh chỉ nhìn thôi mà cũng thấy khó thở.
Hắn từ từ ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác nhìn đại tướng danh vọng thiên cổ này, hiện giờ trong lòng hắn có một nguyện vọng vô cùng mãnh liệt, Lưu Cảnh hắn cũng phải trở thành một đại tướng như vậy.
Triệu Vân giữ im chiến mã, nhìn Lưu Cảnh và Ngũ Tu một cái, thấy hai người máu me đầy mặt, nhưng trang phục không giống quân Khăn Vàng, hắn cũng không hỏi nhiều, liền nói:
"Các ngươi chạy mau đi! Giả chết là toi đấy."
Hắn quay đầu ngựa định đi, Ngũ Tu vội la lên:
"Tướng quân ơi, đây là cháu của Lưu châu mục, giờ gặp rủi ở chốn này, xin cứu chúng ta một mạng, châu mục sẽ có trọng tạ!"
Triệu Vân sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu một cái:
"Ta không cứu được các ngươi, các ngươi đi nhanh đi!"
Hắn giục ngựa chạy đi nhưng Lưu Cảnh lại kêu lớn:
"Tử Long tướng quân, huynh thực sự bỏ chúng ta mà đi sao?"
Triệu Vân khẽ chấn động nhưng cũng không dừng lại, một lát sau hắn mang tới hai con chiến mã, nhìn Lưu Cảnh một cái nói:
"Hai người mau cưỡi ngựa, cùng ta xông ra."
Ngũ Tu mừng rỡ, rõ ràng Triệu Vân muốn cứu bọn họ, hắn vội vàng phóng người lên ngựa, kéo dây cương, Triệu Vân thấy Lưu Cảnh không động đậy, nhướng mày:
"Vì sao cậu không lên ngựa?"
Thuật cưỡi ngựa Lưu Cảnh cũng học qua, cũng biết một chút kỹ xảo, nhưng bảo hắn cưỡi ngựa chạy thì đúng là không làm được, hắn không biết điều khiển ngựa thế nào. Lưu Cảnh thở dài:
"Hai người đi đi! Tôi không biết cưỡi ngựa, sẽ liên lụy tới hai người."
"Công tử, chúng ta có thể cùng cưỡi một con ngựa."
Ngũ Tu vội nói.
Triệu Vân không tán đồng phương án này, hắn giục ngựa, tóm lấy Lưu Cảnh, đặt sau lưng mình, nói:
"Ôm chặt lưng ta!"
Triệu Vân giục ngựa chạy gấp, hắn hiểu rõ, chỉ có chiến mã của mình mới có thể chịu được hai người, những con khác sẽ chạy không được nhanh, chạy chậm cả ba tất chết.
Lưu Cảnh không ôm lưng Triệu Vân mà dùng hai chân kẹp chặt bụng ngựa, hắn tựa vào người Triệu Vân ổn định cơ thể, đồng thời tháo tấm thuẫn che sau lưng, tay cầm đoản kiếm cảnh giới.
Lưu Cảnh thật ra cũng khôn hơn người khác, nếu ôm chặt Triệu Vân, hắn chẳng phải biến mình thành cái bia thịt hay sao.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Binh Lâm Thiên Hạ
- Chương 5: Khoảnh khắc sinh tử