Chương 25: Có người vui có người buồn

Lưu Biểu đưa mắt nhìn Khoái Việt, hắn hiểu là Khoái Việt không nói thật, chẳng qua nếu ông ta không chịu nói thì Lưu Cảnh cũng không hỏi làm gì, đành dặn thị vệ:

"Mời Huyền Đức công vào đây nói chuyện."

Không lâu sau, thị vệ dẫn Lưu Bị vào quan phòng, vừa vào cửa Lưu Bị đã chắp tay cười nói:

"Đệ đặc biệt tới chúc mừng huynh trưởng có được một đứa cháu là lương tài."

"Ài! Đừng có tâng nó lên tận mây xanh, chẳng qua chỉ là một trận đấu kiếm mà thôi, nếu hiền đệ mà tiếp tục nói chuyện này là ta trốn đấy."

Nói xong, Lưu Biểu tỏ ra là mình muốn rời đi.

Lưu Bị liên tục khoát tay:

"Được rồi! Đệ thừa nhận là tới vì chuyện khác, không phải chuyện công tử Cảnh, huynh trưởng ngàn vạn lần đừng chạy trốn."

Hai người liếc nhau một cái, cùng nhau cười lớn, Lưu Biểu mời Lưu Bị vào phòng ngồi xuống. Lưu Bị quả nhiên không đề cập tới chuyện Lưu Cảnh, nhưng cũng không đề cập tới chuyện Trần Tôn, Trương Võ tạo phản ở Giang Hạ.

"Bị tới Kinh châu đã được một tháng rồi, nhận được sự nhiệt tình khoản đãi của huynh trưởng, lương thảo không thiếu, Bị vạn phần cảm kích, hôm nay đặc biệt tới từ giã huynh trưởng."

Tin tức này khiến cho Lưu Biểu kinh hãi:

"Hiền đệ muốn đi đâu?"

Lưu Bị cười khổ:

"Đệ và Mã Thọ Thành là bạn cố tri, định đi Tây Lương nương tựa."

Mã Thọ Thành chính là Tây Lương Mã Đằng, Lưu Biểu nghe nói Lưu Bị đi nương tựa Mã Đằng thì chân mày không khỏi nhíu một cái, Khoái Việt ở một bên tiếp lời hỏi:

"Muốn từ Kinh Tương tới Tây Lương phải đi Hán Trung và Quan Trung, Hoàng thúc đi kiểu gì đây?"

"Ta định mượn đường Ba Thục, tới Văn Quận rồi tới Tây Khương, sau đó vòng ra đường chính tới Lương châu."

Đây chẳng qua chỉ là một cách nói ám chỉ, trong lòng Lưu Biểu có chút bất mãn nhưng không lộ thanh sắc nói:

"Có người nói xấu sau lưng hiền đệ à? Sao hiền đệ có thể đưa ra hạ sách này."

"Đều không phải, không có ai ám hại Bị."

"Vậy là đệ chê ta chiếu cố không chu toàn, không cung cấp đủ lương thảo?"

Lưu Bị vẫn lắc đầu nói:

"Huynh trưởng đối với đệ ân trọng như núi, lương gạo chỉ nhiều không ít, sao dám nói huynh trưởng chiếu cố không chu toàn."

"Vậy vì sao hiền đệ phải rời khỏi Kinh châu, bỏ ta mà đi?"

Ánh mắt Lưu Biểu trở nên sáng rực, bộ mặt giống như muốn hưng sư vấn tội.

Lưu Bị cười khổ nói:

"Cũng không phải Bị muốn rời Kinh châu, chẳng qua cảm thấy không công mà hưởng lộc nên vô cùng bất an..."

Không đợi Lưu Bị nói xong, Lưu Biểu bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi cười ha hả đứng lên, tay chỉ Lưu Bị thở dài nói:

"Hiền đệ à! Muốn ngu huynh nói đệ thế nào đây, giữa hai chúng ta có gì mà không thể nói thẳng? Cần gì phải lượn lờ vòng quanh, làm cho ta tưởng rằng mình đã đắc tội hiền đệ, hiền đệ nói thẳng đi, rốt cuộc đệ muốn làm gì?"

Lưu Bị nói vòng vèo như vậy nhưng không phải là dư thừa, nếu như hắn nói mình muốn đi đánh Trương Võ, Trần Tôn, Lưu Biểu chưa chắc sẽ đáp ứng, sẽ cho rằng Lưu Bị hắn có ý đồ khác, nhưng hắn vòng vo tam quốc một hồi, chính là tìm đường sống trong cái khe hẹp.

Mà thật ra chuyện gì chẳng vậy, nói thẳng, trực tiếp mặc dù sẽ có thành ý, nhưng người ta lại đánh giá là mình cứng rắn, khiến cho người khác không có tâm lý chuẩn bị, từ đó có mâu thuẫn trong lòng, chuyện đáng nhẽ thành mà không xong.

Từng việc một, chậm một chút, chuyện khó cũng trở nên dễ dàng, đời người thường có câu 'khéo đưa đẩy' đã chứng minh chân lý trên. Khéo đưa đẩy tuyệt không phải chuyện xấu, khéo đưa đẩy đồng nghĩa với việc từ từ mà làm, là một loại thủ đoạn giao tiếp giữa người với người, vừa kín đáo, vừa có thời gian trung hòa, cho người khác suy tính, tạo cảm giác hòa đồng, có thể tiêu trừ ngăn cách giữa hai người.

Lưu Bị là người sành sỏi, đạo lý này sao hắn có thể không biết, hắn không đề cập tới việc đi nương tựa Lưu Chương mà lại nói đi nương tựa vào Mã Đằng, khiến cho người ta nghĩ rằng hắn đang có suy tính hoang đường, hoang đường thì thường có duyên cớ, tìm hiểu một chút rồi thương lượng. Nếu ngay từ đầu hắn nói đi nương tựa Lưu Chương, Lưu Biểu chắc chắn có ý nghĩ khác.

Nếu lời đã nói rõ, Lưu Bị không vòng vo nữa mà trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình:

"Nghe nói Trần Tôn, Trương Võ tạo phản ở Giang Hạ, Bị nguyện thay huynh trưởng phân ưu."

Chuyện Trần Tôn, Trương Võ phản tạo phản ở Giang Hạ, Lưu Biểu đang thương nghị với chúng tướng, vẫn chưa quyết định nên làm thế nào. Nếu Lưu Bị chủ động đề cập tới, Lưu Biểu thoáng suy nghĩ một chút liền vui vẻ đáp ứng:

"Nếu hiền đệ có lòng, vậy thì nhờ cậy hiền đệ, chẳng qua là quân Kinh châu mới vừa từ Tú châu trở về, sĩ tốt mệt mỏi, chỉ có thể giao cho hiền đệ hai chục ngàn quân, lương thảo hậu cần thì hiền đệ không cần lo lắng, ngoài ra ta còn cho Vương Uy tướng quân làm phó tướng, hiệp trợ hiền đệ tiêu diệt loạn phỉ."

Lưu Biểu mặc dù đồng ý để cho Lưu Bị xuất chinh, nhưng những vấn đề thuộc về nguyên tắc lại không qua loa chút nào, quân đội sẽ không cho nhiều, quân quyền cũng sẽ không giao cho Lưu Bị.

Điều này đã nằm trong dự liệu của Lưu Bị, hắn khẽ mỉm cười:

"Hết thảy nghe theo huynh trưởng an bài."

Lúc này, Khoái Việt vốn giữ im lặng bỗng nhiên cười nói:

"Ty chức đề nghị chủ công nên để công tử Cảnh theo Huyền Đức xuất chinh, rèn luyện năng lực."

Khoái Việt vốn định đề nghị không nên để Lưu Cảnh lui tới mật thiết với Lưu Bị, nhưng có một số việc không đi sâu tìm hiểu sẽ không biết lợi hay hại, kết quả mối quan hệ giữa Lưu Cảnh và Lưu Bị thế nào, Khoái Việt sẽ lùi lại một hai năm rồi đánh giá cũng không muộn.

Thật ra thì Khoái Việt còn có một dụng ý sâu hơn, trận đấu kiếm hôm nay đã đẩy Lưu Cảnh về phe đối lập với Thái gia, nghe nói võ nghệ của Lưu Cảnh là do Triệu Vân truyền thụ, vậy có thể đẩy Lưu Bị vào phe đối lập với Thái gia hay không?

Lưu Biểu cũng không phản đối đề nghị này, hắn khá là hi vọng vào Lưu Cảnh, hắn cũng biết đóng cửa sẽ không tạo ra được xe tốt, nếu có cơ hội xuất chinh, cho Lưu Cảnh theo rèn luyện cũng không phải là chuyện xấu.

Lưu Biểu trầm ngâm một chút liền cười nói:

"Vậy thì ngu huynh đành nhờ hiền đệ trông giúp đứa cháu ngốc kia vậy."

... . . .

Trong một gian phòng ở hậu viện Thái phủ, mành cửa sổ đã được buông xuống để che ánh mặt trời, ánh sáng trong phòng không nhiều lắm. Lúc này, căn phòng tràn ngập mùi thuốc, Thái Tiến nằm ở trên giường nhỏ, sắc mặt vàng khè, tinh thần uể oải tiều tụy, không còn chút thần thái quyết tâm nào nữa.

Hai y tượng vừa mới đổi thuốc cho hắn, em Thái Tiến là Thái Hoành ngồi ở bên giường, cẩn thận cho hắn uống thuốc. Đột nhiên ở cửa có người thấp giọng nói:

"Gia chủ tới!"

Thái Mạo chắp tay đi vào phòng, mặt già như mặt ngựa, tâm tình hôm nay của Thái Mạo quả thực không tốt, không chỉ bởi vì Thái Tiến thua trong đấu kiếm làm suy giảm danh vọng của Thái gia.

Còn có một ... chuyện khác, hắn vừa nhận được tin tức chủ công đã đồng ý cho Lưu Bị dẫn quân đi trấn áp Trương Võ, Trần Tôn, chuyện quan trong như vậy mà châu mục không thương lượng gì với hắn cả.

Vốn Thái Mạo định đề cử tộc đệ Thái Trung dẫn quân đi trấn áp Trương Võ, Trần Tôn, một mặt có thể chuộc tội danh thảo phạt giang tặc Cam Ninh thất bại năm ngoái, mặt khác có thể cài cắm người của Thái gia vào thế lực trong quân đội ở Giang Hạ, nơi mà Hoàng Tổ đang chiếm giữ vị trí độc tôn, có thể nói là một mủi tên hạ hai con chim.

Không ngờ chủ công lại để cho Lưu Bị dẫn quân đi, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến tâm tình Thái Mạo cực kỳ không tốt.

Thái Mạo đi vào phòng, Thái Hoành vội vàng quỳ xuống hành lễ bái:

"Bái kiến gia chủ!"

Thái Mạo gật đầu một cái, đứng bên giường bệnh lạnh lùng nhìn Thái Tiến, có câu nói, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, câu này mặc dù có hơi thổi phồng nhưng ý nghĩa cũng gần tương tự như vậy.

Thái Tiến thất bại lần này khiến Thái Mạo vô cùng thất vọng, hắn ôm hi vọng quá lớn vào chuyện này, không tiếc vận dụng tài nguyên gia tộc để tuyên truyền khắp Tương Dương, nhưng cuối cùng, kỳ vọng quá cao, thất vọng lại càng nhiều.

Khuôn mặt lạnh lùng của gia chủ khiến Thái Tiến vô cùng thấp thỏm, môi hắn giật giật, ngập ngừng nói:

"Cháu phụ kỳ vọng của gia chủ, cam nguyện chịu phạt."

"Chuyện xử phạt sau này hãy nói đi!"

Thái Mạo hỏi Thái Hoành:

"Thương thế của nó thế nào?"

"Hồi bẩm gia chủ, thương thế của Tam ca không đáng lo ngại, không tổn thương đến nội phủ và gân cốt, y tượng nói chỉ cần nghỉ ngơi một hai tháng là ổn."

Thái Tiến là con của Thái Diễm, Thái Diễm là em của Thái Mạo. Thái Diễm hiện giờ đang giữ chức Thái thú Ba Quận, không có ở Tương Dương, trước khi đi hắn đã đem con trai phó thác cho Thái Mạo. Giờ Thái Tiến bị thương, Thái Mạo cũng khó mà ăn nói với huynh đệ, cho nên đặc biệt tới hỏi thăm một câu, nghe nói thương thế không đáng lo thì cũng thở phào, lại hỏi Thái Tiến:

"Vì sao lần này thất bại?"

Ánh mắt Thái Tiến hiện lên sự thống khổ, sau khi thua trận sư phụ đã nói, võ công của hắn tốt hơn Lưu Cảnh, toàn diện hơn Lưu Cảnh, nhưng hắn thua vì nguyên nhân khinh địch.

"Cháu. . . . không ngờ hắn có kinh nghiệm, cháu. . . khinh địch."

"Kinh nghiệm?"

Trong mắt Thái Mạo hiện lên sự nghi ngờ:

"Hắn có kinh nghiệm gì?"

"Sư phụ nói hắn có. . . . . kinh nghiệm chém gϊếŧ rất phong phú."

Trong lòng Thái Mạo càng thêm nghi ngờ:

"Cháu của chủ công sao lại có kinh nghiệm chém gϊếŧ, đúng là khiến người ta khó hiểu."

Chẳng qua ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Thái Mạo thì đã bị con gái cắt đứt, Thái Thiếu Dư mặc bộ đồng phục võ sĩ màu đỏ vọt vào phòng:

"Tam ca, muội quyết định tối nay dẫn theo dũng sĩ Thái gia tới gϊếŧ tên khốn kiếp kia, báo thù cho Tam ca."

Thái Mạo quay đầu lại, căm tức nhìn con gái:

"Con đang nói cái gì?"

Thái Thiếu Dư không ngờ cha lại ở đây, nàng sợ hãi rùng mình, cúi đầu:

"Không có. . . Con không nói gì?"

Thái Mạo càng thêm tức giận, trong quan trường thì không được như ý, con cháu trong nhà lại khiến hắn không hài lòng, ngay cả con gái của hắn cũng biến thành tinh gây họa.

Thái Mạo nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi liền, đi tới cửa quay đầu cảnh cáo con gái:

"Ta cảnh cáo con, Lưu Cảnh tương lai sẽ là chồng của con, nếu con đả thương nó, ta sẽ cho con cả đời thủ góa thờ chồng!"

"Không!"

Thái Thiếu Dư kinh hoàng hô to:

"Cha, con không muốn gả cho hắn."

"Chuyện này không do con quyết định."

Thái Mạo ném một câu nói xuống rồi bỏ đi, Thái Thiếu Dư đuổi theo mấy bước, kêu lên:

"Cha! Cha!"

Nhưng Thái Mạo không để ý tới nàng, bước đi rất nhanh Thái Thiếu Dư nhìn theo bóng lưng kiên quyết của cha ủy khuất rơi nước mắt. Một lúc sau, nàng lau nước mắt, cắn chặt răng:

"Ta tuyệt không gả cho cái tên thô lỗ khốn kiếp ấy!"

... . .

Lúc hoàng hôn, có một chiếc xe ngựa đậu trước cổng Lưu phủ, một công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào xuống xe, đi lên bậc tam cấp nhìn người gác cổng thi lễ, nói:

"Tại hạ Khoái Kỳ, phụng mệnh bá phụ tới đưa thiệp mời cho công tử Cảnh, xin quản sự chuyển cho công tử."

Nói xong, hắn lấy một cuốn trục màu trắng đưa cho quản sự, quản sự kia có chút khó hiểu, hắn là quản sự đương nhiên biết nhiều loại lễ nghi.

Bình dân mời khách chỉ cần phái một đứa nhỏ hoặc nha hoàn đi là được, gia đình trung lưu hơi có địa vị sẽ mang tới một cái thẻ tre, bày tỏ tôn trọng đối phương, gia đình quyền quý mời khách sẽ dùng giấy da dê để viết thϊếp mời.

Chỉ có tiệc mời của người cực kỳ tôn quý mới có thể dùng cuốn trục bằng lụa cẩm mời khách, Khoái công mời khách, không những phái con cháu trong nhà tới đón, mà còn đưa tới thiệp cẩm, loại lễ này bình thường không mấy khi dùng.

Quản sự gác cổng là chủ quản cửa phủ của Lưu Biểu, kiến thức đương nhiên rộng rãi, bản thân hắn không cần quan tâm tới thiệp cẩm, nhưng thái độ của Khoái Việt với công tử Cảnh khiến hắn rất kinh ngạc, chỉ có một trận đấu kiếm mà danh tiếng công tử Cảnh đã cao tới mức này rồi sao?

"Khoái công tử xin đợi một lát!"

Quản sự gác cổng chạy như bay về phía đông viện, không lâu sau, Lưu Cảnh ăn mặc chỉnh tề vội vã từ bên trong phủ đi ra, hắn đã đợi một lúc lâu.

Khoái Kỳ cũng đi xem trận đấu kiếm hôm nay nên nhận ra Lưu Cảnh, vội vàng hành lễ:

"Để cho công tử Cảnh đợi lâu, tại hạ Khoái Kỳ, phụng mệnh của bá phụ đặc biệt tới đón tiếp công tử Cảnh."

Lưu Cảnh vốn định tự mình tới Khoái phủ, không ngờ Khoái Việt lại vô cùng trịnh trọng, không chỉ đưa thiệp cẩm mà còn đích thân phái cháu tới đón, lễ nghi quá cao khiến hắn có chút được yêu mà sợ, nên nhớ đây là Khoái thị, thế gia đứng thứ hai ở Kinh - Tương.

Chỉ có tiệc mời những đại nhân vật như Lưu Biểu, Thái Mạo mới có thể dùng trọng lễ thế này, hắn chỉ là một đứa cháu họ nho nhỏ của Lưu Biểu, vậy mà đối phương dùng lễ long trọng như vậy khiến cho Lưu Cảnh có chút cảm động.

"Để cho quý phủ hao tâm như vậy, Lưu Cảnh thẹn không dám nhận."

Khoái Kỳ khẽ mỉm cười:

"Công tử Cảnh hôm nay đánh bại Thái Tiến đã trở thành sự kiện được vạn người bàn tán, Khoái gia có thể là người đầu tiên mời công tử tới dự tiệc đã là vinh hạnh rồi, công tử Cảnh mời lên xe ngựa."

Hắn làm thế mời, tư thái ưu nhã ung dung khiến Lưu Cảnh sinh lòng kính ý, không hổ là công tử thế gia, rất tao nhã lịch sự, phong độ ung dung, chỉ một hành động cũng khiến hắn nghĩ Khoái gia khác với Thái gia.

Hai người ngồi xe ngựa, xe ngựa chuyển bánh chạy về phía Khoái phủ ở phía nam Tương Dương.