Chương 13: Chấm dứt hợp đồng

Trong các cơ sở y tế tư nhân hàng đầu, bác sĩ tâm lý Thẩm Dụ thuộc top những người giỏi nhất nhì. Mười giờ sáng, anh ta tiếp đón những vị khách quen.

Là một minh tinh nổi tiếng, tuy không phải tuyến một, nhưng lúc nào cũng ở trên hot search. Cũng từng xem qua phim của anh ở rạp, thật sự vụng về và khó hiểu. Kể tới đây, anh đơn giản là một cái bình hoa.

“Kha tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”

Kha Dữ thoải mái ngồi lên chiếc sô pha màu xanh ôliu quen thuộc, Thẩm Dụ cầm sổ khám bệnh ngồi ở phía đối diện, “Đêm qua tôi lại thấy anh trên hot search rồi.”

Là chương trình giải trí đã cắt đoạn anh nói mấy lần yêu đương làm khúc dạo đầu. Kha Dữ mặc dù không phải là thần tượng, nhưng Mạch An Ngôn cũng biết rõ gương mặt anh có giá trị như thế nào, từ lâu đã sớm thiết kế bộ dạng chưa từng yêu đương, “Lúc đang còn là sinh viên không tính!”

Kha Dữ nghiêm túc nói: “Hai mươi chín tuổi mà chưa từng hẹn hò, nghe đúng là thảm hại.”

Mạch An Ngôn: “...”

Hôm qua cậu không đến hiện trường vì có việc, buổi tối chưa có chuẩn bị gì đã bị bê lên hot search. Lúc nghe thấy Kha Dữ nhẹ nhàng nói “Sáu lần”, cậu lập tức trợn tròn mắt giống như bị tăng huyết áp, trợ lý Nancy nhanh chóng đẩy chiếc ghế văn phòng ra sau lưng cậu, chuẩn xác đỡ lấy cơ thể thiếu sức sống ấy.

“Ông chủ, anh thiếu oxy à?”

“...Cút!” Mạch An Ngôn ôm ngực thở hổn hển, “Quay lại, hướng dư luận hiện tại như thế nào?”

Nancy đưa máy tính bảng cho cậu, “Muốn yêu đương với Kha Dữ quá à.”

Mạch An Ngôn trượt xuống phần bình luận, tìm kiếm xem quảng trường từ đầu, mang vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, “Mình già rồi à?”

Tất cả bình luận đều khen Kha Dữ dễ thương, hoặc là...

“Nhất định là anh ấy giấu! Tổ tiết mục moi hết ra cho ông đây!”

“Yêu đương với Tiểu Đảo hẳn là rất thoải mái ê hê hê, còn có thể trêu xong rồi dỗ nữa.”

“Nam nghệ sĩ nhà người ta: Tôi còn độc thân, chưa từng yêu đương, rất ngây thơ. Kha Dữ nhà chúng ta: Sáu lần, kinh nghiệm phong phú, thật đáng tự hào.”

Nancy bình tĩnh thuyết phục: “Nếu đã không giúp được gì, sao anh không hát thử bài Let It Go một cách thâm tình xem?”

Mạch An Ngôn phất phất tay, “Quên đi, chào hỏi bên thủy quân một chút, đừng để chuyện này hot lên rồi lan truyền nữa. Gần đây trên hot search nhiều quá, hết người này đến người khác, khán giả cũng muốn phát phiền rồi.”

“Được rồi.” Nancy cất máy tính bảng, trước khi đi quay đầu nhìn Mạch An Ngôn một cái, “Ông chủ, anh đối với Tiểu Đảo thật tốt.”

Mạch An Ngôn đỡ trán tự giễu một tiếng, không kiên nhẫn xua tay, “Cút cút cút.”

Kha Dữ nhận lấy nước nóng do trợ lý đưa cho, nghe cậu nhắc đến hot search, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Chỉ là tăng nhiệt một chút mà thôi.”

Thẩm Dụ rất nhạy bén, từ trong ánh mắt của anh đã phát hiện ra sự buồn chán và chán ghét.

“Nếu như vậy, không bằng chia sẻ một chút niềm vui đi. Trong một tháng qua, có điều gì vui vẻ đáng để kể không?”

Đầu ngón tay xoa chậm rãi dọc theo miệng cốc, Kha Dữ chìm vào hồi ức. Lịch trình của anh rất dày, luôn ở trên đường làm việc, tháng trước là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của anh trong năm nay. Anh nhếch môi nói: “Quen biết một người, cũng không tệ lắm.”

“Không tệ?”

“Một chàng trai trẻ cặp với một người phụ nữ giàu có nhưng không đánh mất lý tưởng nghệ thuật của mình. Cậu ấy rất tài năng, đó là thứ cả đời này tôi không bao giờ có được.”

“Nghe có vẻ rất thú vị.”

“Ừm. Cậu ấy nghĩ là tôi đi bán thân, nhưng vẫn nguyện ý để tôi làm nhân vật chính, còn để tôi trồng hoa.”

Thẩm Dụ nhìn khoé môi Kha Dữ bất giác nhếch lên, cười nói: “Đã kết bạn chưa?”

“Vẫn chưa, cậu ấy viết một đoạn thư cho tôi rồi biến mất. Duyên phận giữa con người chính là vậy, không thể cưỡng cầu.”

“Có lẽ cậu có thể chủ động viết cho cậu ấy một đoạn thư.”

“Anh biết tôi mà, bác sĩ Thẩm, nếu ai đó tiến một bước tôi sẽ tiến một bước, nếu ai đó lùi một bước, tôi sẽ quay đầu bỏ chạy.” Kha Dữ đùa nói: “Tuy rằng kỹ thuật diễn xuất của tôi chẳng ra gì, cho đến khi nghỉ việc có lẽ cũng chỉ là một bình hoa mà thôi.”

Thẩm Dụ bất đắc dĩ đẩy kính, “Cậu tự bảo vệ mình ở mặt này, giống như người trầm cảm còn cố chấp vậy.”

Kha Dữ ngả người ra sau, “Quá khen.”

Thịnh Quả Nhi vẫn luôn đợi anh ở hành lang, người vừa xuất hiện, cô ấy lập tức đi tới trước mặt, “Vẫn như cũ sao?”

Kha Dữ nhìn xuống viên citalopram hydrobromide trong tay,“Ừm” một tiếng.

Viên nén citalopram hydrobromide gây nghiện nhẹ, là thuốc dành cho bệnh nhân trầm cảm nhẹ. Anh bắt đầu dùng nó từ ba năm trước, đã dừng được nửa năm, phản ứng khi cai nghiện thật ra cũng không mạnh, anh có thể kiểm soát nó rất tốt. Nhưng nửa năm sau, anh lại vào phòng khám của Thẩm Dụ. Hắn chẩn đoán cho anh y như cũ, luôn là chứng trầm cảm nhẹ, không có chuyển biến xấu, nhưng dường như vẫn chưa khỏi hẳn.

Thẩm Dụ đôi khi cảm thấy rằng anh ấy đang giả vờ, nhưng câu nói của Kha Dữ lại rất có lý.

Thịnh Quả Nhi không hiểu. Theo cô ấy, Kha Dữ trông rất tự do tự tại, cũng không bi quan, lại không lười biếng. Nhưng cô ấy không dám hỏi, trong thế giới bệnh trầm cảm người bình thường không thể hiểu được, cô ấy sợ dù có cẩn thận dò hỏi thế nào cũng có thể phá vỡ sự bình tĩnh mà anh cố ý duy trì.

Phim của Đường Trác có kinh phí thấp, hầu hết các địa điểm quay phim đều ở thành phố Ninh. Kha Dữ không muốn trở nên khác biệt, nên không sống ở nhà, mà đến khách sạn ở đã được thống nhất. Sau cùng là chỗ ngồi uống cà phê, bố trí phòng điều hành. Thịnh Quả Nhi cùng tổ, năm con mèo ở nhà đều được giao cho Mạch An Ngôn.

Mạch An Ngôn hầu hạ tới cửa cũng không phải lần đầu tiên, lần này cũng không có gì khó khăn, nhưng vừa bước vào đã bị thân ảnh một trắng một đen bay tới dọa sợ đứng ngay tại chỗ.

Năm con mèo này đều có tên, tên của từng đứa là... quên đi, Mạch An Ngôn kêu lên: “Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Quất, Tiểu Hoa, Tiểu Búp Bê —— ngoan ——”

Loảng xoảng, giàn hoa cao ngã đổ, đồng chí Tiểu Búp Bê xinh đẹp như hoa quét nhẹ đuôi, để lại một đống hỗn độn rồi rời đi không chớp mắt.

Cùng lúc đó cuốn [Hướng dẫn nuôi mèo] cũng bị rớt tọt xuống đất.

Bìa màu bên ngoài in hoa văn, bản in được đóng dấu bằng giấy màu đồng, ghi lại hết các quy tắc ăn uống và sở thích của năm vị tổ tông... Con mẹ nó ba mươi trang! Bản [Kiệt tác] này ở Thần Dã cũng chỉ trợ lý mới có, người điều hành môi giới và cậu luôn thay phiên chuyển đổi cho giám đốc, cảnh tượng chấn động lòng người này không khác gì chơi đánh trống thuyền hoa [1]. Mạch An Ngôn ngồi xổm xuống cầm sách hướng dẫn lên lật xem... Đệt, mình gần như đã thuộc nó rồi!

[1] Trò chơi trong đó người chơi ngồi thành vòng tròn chuyền hoa xung quanh khi trống được đánh - khi tiếng trống dừng lại, người chơi cầm hoa bị phạt. (ý ở đây là quyển sách được truyền qua truyền lại giữa nhiều người).

Khi Kha Dữ gọi video xong, Mạch An Ngôn đang hết sức cẩn trọng như đi trên băng mỏng dùng xẻng xúc cây xương rồng nhỏ trở lại chậu đất sét.

“Tiến tổ thuận lợi không?”

“Vẫn ổn.” Kha Dữ đáp lại, đột nhiên ghét bỏ nói: “Soái ca, cậu rất đẹp trai, nhưng làm ơn đưa máy ảnh cho Dylan đi.”

Mạch An Ngôn: “...”

Khuôn mặt của Dylan vụt qua camera, Kha Dữ ngựa quen đường cũ mà trêu chọc, bên tai còn nghe được Mạch An Ngôn nói: “Hôm nay tổng giám đốc Thang hỏi em về việc anh chấm dứt hợp đồng.”

Kha Dữ “Ừm” một tiếng, cười nói: “Khiến cậu phải lo lắng rồi.”

“Tiền bồi thường vì vi phạm hợp đồng gần 2800 vạn —— em biết Thần Dã đã làm rất nhiều chuyện khiến anh khó chịu, nhưng 2800 vạn, có đáng không? Anh là anh lớn của Thần Dã, tất cả tài nguyên tốt đều sẽ nghiêng về phía anh! Ký hợp đồng năm năm, có năm nào anh phải lo nghĩ đến hợp đồng phim không? Nếu anh không thích chương trình nào, trong vòng nửa năm anh có thể không cần tham gia, anh không thích lộ diện quá nhiều, cũng không cần tổ chức bất kỳ hoạt động nào cho các fan, ok, không thành vấn đề, Tiểu Đảo.” Mạch An Ngôn im lặng, gần như đào tim đào phổi, “Anh nghĩ cho kỹ, nếu rời Thần Dã, anh có thể vĩnh viễn không được tham gia hạng mục cấp S trở lên.”

“Tôi hiểu rồi.” Kha Dữ tặc lưỡi hai lần với Dylan, trên tay cầm cây gậy chọc mèo khua qua khua lại chọc camera, để mặc cho đôi mắt của Dylan hết sức bối rối, “Tiểu Ngôn, được làm đồng nghiệp với cậu, tôi rất vui. Xin hãy chuyển lời tới tổng giám đốc Thang, nói rằng tôi đã bán căn nhà này, 2800 vạn, tôi sẽ trả đủ.”

“Anh điên rồi!” Mạch An Ngôn ôm thật chặt Tiểu Búp Bê, chọc cho mèo con trợn tròn mắt kêu meo meo, “Đây là tài sản duy nhất của anh ở thành phố Ninh!”

Giá giao dịch của căn hộ ở đảo nhỏ này là 3500 vạn, là nhà riêng có view sống tiên cảnh, diện tích 460m2 vừa vặn cho anh và năm con mèo.

Nhưng anh lại lười, lười bổ sung vào, như thể anh biết tất cả những thứ này sẽ không thuộc về mình trong một thời gian nữa, cả căn nhà thoạt nhìn mộc mạc đơn sơ, từ phòng khách đến cửa anh thậm chí không biết nên bắt đầu dọn từ nơi nào. Xe Land Rover mua về cũng vậy, cũng là phiên bản dài, cái anh thích, là sự thoải mái của hàng ghế sau. Anh đã không lái nó trong một thời gian, nên đã ném chìa khóa cho Thịnh Quả Nhi, may mắn cô ấy cao 1m7, nếu không một cô gái nhỏ cầm vô lăng sẽ giống như chiếc ô tô không người lái.

Kha Dữ nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần kiếm lại là được.”

“Rời Thần Dã anh định kiếm tiền ở đâu? Quan hệ của tổng giám đốc Thang rất rộng, dễ dàng phong sát anh, còn ai dám thuê anh nữa?”

Mạch An Ngôn thật sự lo lắng. Kha Dữ là một tay cậu nâng đỡ, cho dù không nói đến chuyện chia lợi nhuận hay là bị tổn thương tình cảm, cậu cũng không muốn nhìn thấy anh bị dồn vào đường cùng trong giới giải trí.

“Không sao.” Kha Dữ nhẹ nhàng chậm rãi nói, cuối cùng chuyển ánh mắt từ Dylan sang Mạch An Ngôn, dịu dàng liếc nhìn cậu một cái, cong môi, “Chuyện này để sau rồi nói.”