Chương 15-2: Gϊếŧ gà dọa khỉ

Edit + beta: Lười mèo

Cùng lúc đó, Ôn Trác Ngọc cũng đang ngồi chung xe cùng luật sư Chung. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tây Hoài: "___Nhà họ Ứng đưa cho tôi năm trăm vạn, tôi không muốn nhận số tiền đó nhưng tôi lo là nếu không nhận thì nhà họ Ứng sẽ lại tìm tôi gây rắc rối. Cảm ơn anh đã giới thiệu luật sư Chung cho tôi. Nếu không có lời đề nghị của luật sư Chung,để ông Ứng ký giấy thỏa thuận giữa hai bên thì tôi thực sự không dám nhận tiền."

"Cậu nhận của nhà họ Ứng năm trăm vạn?" Cố Tây Hoài ở đầu dây bên kia có chút kinh ngạc: "Sao nhà họ Ứng lại bồi thường nhiều tiền đến như vậy?"

Theo quan điểm của Cố Tây Hoài, cho dù nhà họ Ứng có muốn giảng hòa để không làm lớn chuyện thì họ nhiều nhất cũng chỉ đưa ra một trăm vạn. Số tiền năm trăm vạn thực sự là ngoài dự liệu của anh.

"Ai mà biết được chứ!" Ôn Trác Ngọc thản nhiên nói: "Nếu bọn họ bằng lòng cho thì tôi cũng sẵn sàng nhận lấy. Tiền có bao nhiêu cũng không thừa mà. Có lẽ ông Ứng cảm thấy thà rằng bịt miệng tôi bằng năm trăm vạn, còn hơn là để con trai yêu quý của ông ta vào tù."

Cố Tây Hoài muốn nói gì đó, anh cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu: "Tốt nhất là cậu vẫn nên cẩn thận một chút!"

Sau khi cúp điện thoại Ôn Trác Ngọc tâm tình vui vẻ cất điện thoại đi. Luật sư Chung quan sát vẻ mặt của Ôn Trác Ngọc qua gương chiếu hậu: "Bạn học Ôn có vẻ rất vui?"

Ôn Trác Ngọc mỉm cười ôn hòa: "Tất nhiên là tôi rất vui, tôi đã giải quyết được một rắc rối lớn mà."

Luật sư Chung liếc nhìn Ôn Trác Ngọc lần nữa và nói lời đầy ẩn ý: "Bạn học Ôn, cậu có bao giờ nghĩ rằng sở dĩ chủ tịch Ứng sẵn sàng bồi thường nhiều tiền như vậy hoàn toàn là vì nể mặt Cố thiếu gia hay không?"

Ôn Trác Ngọc cười khúc khích: "Nếu chỉ cần năm trăm vạn để con trai mình thoát án tù và khiến nhà họ Ứng hoàn toàn vô sự trong vòng xoáy dư luận, đồng thời lấy lòng người thừa kế của tập đoàn Cố thị. Sự suy tính của ông Ứng đúng là quá siêu phàm."

"Bỏ ra một số tiền cũng chẳng thể nói là quá lớn mà lại thu được nhiều lợi ích như vậy. Ông ta đưa tôi số tiền này cũng lợi dụng tôi triệt để đấy chứ." Ôn Trác Ngọc lại cười nói.

Xe từ từ dừng lại ở cổng trường đại học A. Trước khi Ôn Trác Ngọc xuống xe, cậu nhìn luật sư Chung lịch sự nói: "Hôm nay thực sự vất vả cho luật sư Chung nhiều. Nếu hôm khác luật sư Chung có thời gian, nhất định tôi sẽ mời luật sư Chung ăn tối để hậu tạ."

Ôn Trác Ngọc biết mình xui xẻo, luôn có đủ loại kiện tụng xẩy đến với cậu. Nếu cậu có thể kết bạn với một cố vấn pháp lý đắc lực như luật sư Chung thì nhiều rắc rối có thể được giải quyết dễ dàng.

Luật sư Chung đứng ngoài theo dõi cuộc đối đầu giữa Ôn Trác Ngọc và nhà họ Ứng từ đầu đến cuối. Vốn tưởng rằng sinh viên chiếm được sự ưu ái của Cố đại thiếu là người không chỉ có vẻ bề ngoài, không ngờ rằng Ôn Trác Ngọc trừ bỏ vẻ bề ngoài lóa mắt thì hoàn toàn thiển cận và tham lam. Ông ta đối với Ôn Trác Ngọc có chút thất vọng.

Tuy nhiên, xét thấy Cố đại thiếu gia có vẻ có thiện cảm rất tốt đối với Ôn Trác Ngọc nên luật sư Chung cũng không làm ra vẻ tự cao tự đại. Ông ta mỉm cười nói: "Không sao đâu, khi nào có thời gian tôi sẽ thường xuyên liên lạc với cậu."

Ôn Trác Ngọc nghe vậy nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Tạm biệt luật sư Chung, lái xe chú ý an toàn."

Chiếc ô tô phát ra tiếng nổ máy và nhanh chóng biến mất trên đường phố. Ôn Trác Ngọc bước qua cổng trường một cách vô cảm. Một cơn gió đêm thổi qua mang theo chút lạnh lẽo khiến cậu khẽ run, cậu đứng lặng trên sân trường trống rỗng suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại.

Lúc này đã là mười giờ tối nhưng điện thoại chỉ reo một lần trước khi có người bắt máy. Giọng nói già nua và lo lắng của bà nội Ôn Trác Ngọc vang lên qua ống nghe: "Trác Ngọc à! Cháu ở trường học có quen không? Có xẩy ra chuyện gì không?"

Tin tức Ôn Trác Ngọc tham gia chương trình "trò chơi phú quý" đã lan truyền trong gia đình cậu từ lâu. Những người lớn tuổi của hai bên nội ngoại sẽ ngồi trước máy tính xem trực tiếp chương trình khi không có việc gì làm, đương nhiên họ đều biết chuyện gì xẩy ra mấy ngày nay. Ôn Trác Ngọc sợ mọi người trong gia đình lo lắng lên lập tức giải thích rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Bà nội cậu nghe xong vỗ ngực vui vẻ nói: "Không xẩy ra chuyện gì là tốt rồi! Không sao đâu! Cháu đang đi học ở ngoài, đừng chủ động gây sự là được. Nếu có người dám ức hϊếp cháu thì cháu đừng sợ, mọi người trong nhà sẽ bảo vệ cháu. Chị họ cháu đã gọi điện về nhà để kể rõ mọi chuyện. Chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của cháu, là do tên kia nham hiểm làm bậy___"

Sau khi nghe Ôn Trác Ngọc đồng ý nhận năm trăm vạn tiền bồi thường của nhà họ Ứng, bà nội cậu bất an nói: "Việc này bà thấy không tốt đâu! Đánh người và bôi nhọ người khác là lỗi của bọn họ. Nhưng cháu nhận số tiền này rồi thì mọi người trên mạng sẽ nói sao đây? Cẩn thận không họ lợi dụng điểm này để gây bất lợi cho cháu đó."

Ôn Trác Ngọc hai mắt đỏ lên, những người lớn tuổi trong gia đình cậu luôn coi trọng thể diện. Cả đời sống thận trọng, thậm chí chưa bao giờ mọi người phải mất mặt với hàng xóm. Nhưng ở kiếp trước Ôn Trác Ngọc không chỉ mang đến nỗi xấu hổ cho gia đình mà còn khiến chị họ của mình chết một cách vô tội và bi thảm.

Ôn Trác Ngọc ho nhẹ một tiếng, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng. Cậu dùng giọng nói ấm áp dặn dò bà nội: "Bà nội yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ. Cháu nhất định sẽ rất cẩn thận, giờ cũng không còn sớm nữa, bà nghỉ ngơi sớm nha."

Bà nội cậu nghe vậy cũng tạm gác lại nỗi lo trong lòng, chuyển điện thoại cho chú của cậu rồi đi nghỉ ngơi. Ôn Trác Ngọc nhìn một vòng xung quanh mình, cậu chắc chắn gần mình không có ai rồi thì thầm với chú mình đang ở đầu dây bên kia: "Chú ơi, chú có thể giúp cháu một việc được không?"

Những gì Ôn Trác Ngọc cần nhờ rất đơn giản, đó là nhờ chú của cậu giúp cậu xác minh danh xách đại lý cùng doanh số thực tế của công ty Ứng thị, lần lượt dựa trên thông tin kinh doanh được công bố công khai trên mạng. Sau đó thuê một số người đáng tin cậy đi đến các cửa hàng đại lý ở nhiều nơi, để dò hỏi về các nhà xưởng chế tạo đồ nội thất của nhà họ Ứng___"

Sau khi cúp điện thoai, Ôn Trác Ngọc ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm. Cậu không biết ông Ứng có để ý đến cuộc gọi này của cậu hay không. Trong phòng phát sóng trực tiếp trước đó, Ôn Trác Ngọc đã tết lộ rằng cậu hay gọi điện cho người thân vào buổi tối khi nhớ gia đình. Cho dù ông Ứng vẫn nghi ngờ cậu và thậm chí lấy được nhật ký cuộc gọi của cậu bằng những thủ đoạn bất chính thì cũng không đến mức nghi ngờ cuộc điện thoại này của cậu có âm mưu gì.

Ôn Trác Ngọc không muốn rút giây động rừng. Cậu ở kiếp trước đã đối đầu với nhà họ Ứng cho đến khi nhà họ Ứng sụp đổ nên cậu rất rõ phong cách ứng xử của ông Ứng. Cậu kết luận rằng, lão cáo già kia cho dù đã bắt cậu ký bản thỏa thuận nhưng chắc chắn vẫn sẽ không tin tưởng cậu. Ông ta sẽ phái người theo dõi từng hành động của cậu, nhưng người nhà cậu ở cách đây rất xa, ông ta cũng khó lòng điều tra được.

Vì vậy, trong thời gian này Ôn Trác Ngọc sẽ không liên lạc lại với gia đình nếu không cần thiết.

Trong làn gió đêm hiu quạnh, Ôn Trác Ngọc đứng ở sân trường trống trải thở ra một hơi dài. Thực tế, khi nhận số tiền này, cậu cũng đã suy nghĩ xem có nên quyên góp toàn bộ số tiền này để giữ hình ảnh thanh bạch của mình hay không. Ôn Trác Ngọc không muốn mình bị mang tiếng xấu như ở kiếp trước, thậm chí khi cậu ra ngoài mua đồ cũng bị người khác chỉ trỏ nói xấu sau lưng.

Nếu làm như vậy thì lần này cậu sẽ may mắn thoát thân, nhưng còn những lần tiếp theo? Sau này sẽ có nhiều thủ đoạn quỷ quyệt hơn chờ đợi cậu, cũng sẽ có càng nhiều kẻ ghê tởm muốn kéo cậu xuống địa ngục. Chỉ cần Ôn Trác Ngọc không có thực lực, cậu sẽ là một miếng mồi chờ bị làm thịt. Cậu không thể thoát khỏi mọi âm mưu bằng cách giả vờ vô tội và đáng thương.

Nếu nhà họ Ứng đã có lòng đưa năm trăm vạn cho cậu, thay vì đem đi quyên góp năm trăm vạn nóng bỏng tay này để đổi lấy sự yên ổn tạm thời, Ôn Trác Ngọc tình nguyện gánh lấy vết nhơ này. Cậu sẽ dùng năm trăm vạn này mài thành một lưỡi dao sắc bén để gϊếŧ gà dọa khỉ.