Chương 14-2: "Đề nghị của tôi chắc không quá nhiều đâu nhỉ?"

Edit + beta: Lười mèo

Ôn Trác Ngọc cụp mi xuống, cậu nhấp một ngụm trà ấm thơm, nhẹ nhàng đề nghị trong làn hơi nước: "Thật ra nhà họ Ứng các vị không cần phải phiền phức như vậy. Tuy tôi không thể nhận số tiền này, nhưng nếu Ứng Thiên Minh thành tâm xin lỗi tôi, tôi vẫn sẽ nhận lời xin lỗi chân thành từ anh ta."

"Không phải anh ta thuê người đánh tôi ở cổng trường và tung tin đồn thất thiệt về tôi sao? Sáng ngày mai ông bà Ứng kêu anh ta đến trước cổng trường xin lỗi tôi. Trước mặt toàn thể các thầy cô cùng sinh viên trường đại học A, nói lời xin lỗi tôi, nói rằng anh ta là người đứng sau dựng lên tất cả chuyện này."

Ôn Trác Ngọc nói đến đây thì dừng lại, cậu mỉm cười nhìn về phía vợ chồng nhà họ Ứng: "Đề nghị của tôi chắc không quá nhiều đâu nhỉ?"

Sắc mặt Ứng Thiên Minh vô cùng khó coi, nghe vậy liền buột miệng nói: "Hôm nay không phải tôi đã xin lỗi cậu ở cửa khách sạn sao? Cảnh đó cũng được quay lại phát trong phòng phát sóng trực tiếp, cậu còn muốn gì nữa?"

Ứng Thiên Minh không muốn xin lỗi một sinh viên nghèo như Ôn Trác Ngọc trước mặt bạn cùng lớp và thầy cô đại học A___ Nếu hắn ta thực sự xin lỗi Ôn Trác Ngọc trước con mắt của toàn thể sinh viên và thầy cô đại học A thì thể diện của hắn ta để đâu? Thể diện của nhà họ Ứng trước mặt thân thích, bạn bè cũng mất hết.

Ông Ứng im lặng, theo ông ta nghĩ yêu cầu của Ôn Trác Ngọc không là gì, nếu chuyện này có thể giải quyết dễ dàng như vậy ông ta cũng không ngại kêu Ứng Thiên Minh đến trước cổng trường xin lỗi Ôn Trác Ngọc. Nhưng ông ta lo lắng rằng Ôn Trác Ngọc không phải là một người có thể hài lòng chỉ bằng một lời xin lỗi.

Ông Ứng lo lắng đối thủ của nhà họ Ứng sẽ lợi dụng chuyện này để gây ồn ào, tung tin đồn vào thời điểm quan trọng của cuộc đàm phán kêu gọi vốn đầu tư. Ảnh hưởng tới kế hoạch tài chính của công ty Ứng thị. Ôn Trác Ngọc có thể trở thành con dao trong tay đối thủ của nhà họ Ứng, đâm vào nhà họ Ứng vào thời điểm quan trọng nhất.

Với tính cách thâm trầm nham hiểm của mình, sao ông ta có thể đem nhược điểm chí mạng như vậy cho Ôn Trác Ngọc nắm giữ. Nếu dư luận đinh sẵn là một con dao có thể hại người thì ai cũng muốn cầm con dao đó trong tay mình. Ôn Trác Ngọc từ chối nhận bồi thường từ nhà họ Ứng, mặc dù cậu có những lý do của riêng mình, nhưng nhà họ Ứng cũng sẽ không yên tâm nếu chuyện này không được giải quyết triệt để.

"Làm sai thì phải xin lỗi là chuyện đương nhiên, yêu cầu của bạn học Ôn cũng không quá đáng. Nhưng tình hình hiện tại của nhà họ Ứng chúng tôi___ Ôn Ứng lắc đầu cười khổ: "Nói thật với bạn học Ôn và luật sư Chung đây, công ty Ứng thị của nhà chúng tôi đang gặp khó khăn."

Ông Ứng thở dài kể về toàn bộ câu chuyện tại sao công ty Ứng thị lại đang trong giai đoạn tài chính quan trọng, ông ta tỏ vẻ chân thành và nói với vẻ mặt đầy xấu hổ: "Lúc này nhà họ Ứng chúng tôi thực sự không thể dám tạo ra những dư luận trái chiều nào thêm nữa."

Bà Ứng cũng đồng tình nói: "Đúng vậy đó là khoản đầu tư lớn 45 triệu đô la Mỹ, mong bạn học Ôn hãy hiểu cho chúng tôi."

Ôn Trác Ngọc cau mày không nói lời nào. Cậu suy nghĩ một lúc rồi khó khăn nói: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng không phải là người không thấu tình đạt lý. Dù sao thì Ứng Thiên Minh cùng hai ông bà Ứng đây cũng đã dâng trà xin lỗi tôi, vậy thì chuyện này coi như cho qua đi."

Thái độ của Ôn Trác Ngọc thoải mái hơn và cậu đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, ông Ứng vẫn nhất quyết yêu cầu Ôn Trác Ngọc chấp nhận bồi thường: "___ Năm trăm vạn tệ! Chỉ cần bạn học Ôn chịu đứng ra bảo vệ Thiên Minh trước truyền thông và nói vài lời tử tế để giúp nhà họ Ứng chúng tôi vượt qua khó khăn này, thì nhà họ Ứng chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn cậu."

Ôn Ứng đã xem các buổi phát sóng trực tiếp chương trình "trò chơi phú quý" của Ôn Trác Ngọc và biết rằng Ôn Trác Ngọc không cao thượng như vẻ bề ngoài. Ông ta nghĩ lý do mà cậu từ chối nhận tiền bồi thường từ nhà họ Ứng là vì số tiền đó quá thấp. Nếu hai trăm vạn không mua được Ôn Trác Ngọc thì chỉ cần tăng lên gấp đôi là được.

Ôn Ứng trầm giọng nói: "Đây là tấm lòng chân thành lớn nhất mà nhà họ Ứng chúng tôi có thể lấy ra trong giai đoạn này. Mong bạn học Ôn hãy nhận lấy."

Trước khi ông ta kịp nói xong thì trên mặt Ôn Trác Ngọc đã hiện một nụ cười đầy ẩn ý: "Như thế nào là nói lời "tử tế"?"

"Rất đơn giản!" Bà Ứng lập tức nói: "Từ xưa anh hùng đã khó qua ải mỹ nhân. Chỉ cần bạn học Ôn ở trước mặt truyền thông nói tất cả chỉ là hiểu lần___ Bạn học Ôn cùng coi trai tôi không đánh không quen nhau, giờ đã trở thành bạn tốt của nhau."

Ôn Trác Ngọc cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi không đáp ứng thì sao?"

Ông Ứng mỉm cười nói: "Bạn học Ôn xin đừng hiểu nhầm ý của chúng tôi. Chúng tôi không làm điều này để chèn ép bạn học Ôn làm bất cứ điều gì cả. Chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy, bạn học Ôn không đáp ứng cũng được. Nhưng số tiền này bạn học Ôn nhất định phải nhận lấy."

Ôn Trác Ngọc cảm thấy trong lòng trầm xuống khi quan sát lời nói và biểu cảm của chủ tịch Ứng. Trong thâm tâm cậu biết rằng với âm mưu và thủ đoạn của ông ta, thì nếu cậu không chịu làm theo ý của nhà họ Ứng. Không chịu để lại bất kỳ điểm yếu nào cho nhà họ Ứng nắm giữ, có thể con cáo già này sẽ nghĩ ra một âm mưu thâm độc nào khác để nhắm vào cậu.

Ôn Trác Ngọc biết mình có chỉ số IQ có hạn và không thể qua mặt con cáo già này. Tức là cậu nên dựa vào việc trọng sinh để biết trước con cáo già này sẽ làm gì, mới có thể dễ dàng vạch ra được những kế hoạch tiếp theo ứng phó với những thủ đoạn của con cáo già này. Nhưng nếu cậu nhất quyết không chịu nhận "thiện chí" từ nhà họ Ứng, thì nhà họ Ứng nhất định sẽ nghĩ ra những thủ đoạn quỷ quyệt hơn, khó ngăn cản hơn để hãm hại cậu.

Khi đó, Ôn Trác Ngọc không chắc mình có thể thoát thân an toàn hay không.

Tục ngữ có câu, kẻ xấu lòng dạ tiểu nhân thì khó phòng. Cậu đã hết lần này đến lần khác cho nhà họ Ứng cơ hội, nhưng nhà họ Ứng lại quyết không chịu buông tha cho cậu. Vậy thì, cũng đừng trách cậu tàn nhẫn.