Chương 13-3: Đánh rắn không chết, tất gặp tai ương

Edit + beta: Lười mèo

Vào lúc đó, đúng thật là công ty Ứng thị đang ở thời điểm kêu gọi vốn đầu tư. Mặc dù phiền phức do Ứng Thiên Minh gây ra không lớn, nhưng nếu bị người có chủ ý lợi dụng, có thể ảnh hưởng đến khả năng gọi vốn của công ty Ứng Thị. Vì để phòng ngừa vạn nhất, cha của Ứng Thiên Minh chắc chắn không thể chịu đựng được việc Ôn Trác Ngọc lấy điểm yếu của nhà họ Ứng đi rêu rao khắp nơi.

Cách rõ ràng nhất để giải quyết vấn đề này chính là tiêu diệt kẻ đã tạo ra vấn đề. Tội của Ứng Thiên Minh là thuê côn đồ đánh Ôn Trác Ngọc và tung tin đồn vu khống Ôn Trác Ngọc, nhưng nếu bản thân Ôn Trác Ngọc không vô tội thì sao?

Làm sao một kẻ cặn bã, từng vướng vào kiện tụng và rất có thể phải đối mặt với án phạt mười năm tù lại có tư cách nhân danh nạn nhân yêu cầu nhà họ Ứng xin lỗi?

Chỉ cần danh tiếng của Ôn Trác Ngọc bị hủy hoại, cho dù cậu có tiếp tục tố cáo nhà họ Ứng vu oan hãm hại cậu, còn ai sẽ nghe cậu? còn ai sẽ tin cậu? Khi đó, Ôn Trác Ngọc sẽ không còn là một quân cờ có giá trị nữa. Những mối đe doạ tiềm tàng mà nhà họ Ứng có thể gặp phải sẽ tự nhiên biến mất.

Điều duy nhất ông Ứng không ngờ tới là Ôn Trác Ngọc vẫn còn cơ hội và khả năng đứng dậy trở lại. Nếu biết trước sẽ như vậy thì lúc trước ông ta nên đem mọi chuyện làm đến bước cuối cùng, để tên sinh viên nghèo này phải ngồi tù mười năm. Như vậy nhà họ Ứng sau này sẽ không gặp phải những tai họa này.

"Qủa nhiên! Đánh rắn không chết, tất gặp tai ương___"

Cho đến rất lâu về sau, Ôn Trác Ngọc vẫn nhớ rõ buổi chiều nhiều mây hôm đó. Khi lão già họ Ứng đeo mặt nạ dưỡng khí nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt tàn nhẫn và nói lên những lời này.

Sống lại một đời, cho dù món nợ máu năm đó chưa xảy ra, Ôn Trác Ngọc cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho nhà họ Ứng. Giống như một người nông dân sẽ không đặt một con rắn độc ngay bên gối của mình. Ôn Trác Ngọc sẽ không cho nhà họ Ứng bất kỳ cơ hội nào để làm tổn thương cậu nữa. Nghĩ đến đây, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài mặt đầy xúc động nhưng lại đem tấm chi phiếu trong tay vò nát rồi ném lại trước mặt bà Ứng.

"Quên đi! Nếu tôi nhận một trăm vạn thành ý này của nhà họ Ứng các vị, thì có nghĩa là bản thân tôi phải chịu sự chỉ trích và chửi rủa không ngừng từ những chuyện tôi bị con trai của hai ông bà Ứng đây vu khống. Tôi sẽ phải gánh cả cuộc đời ô nhục vì số tiền này. Vì một trăm vạn tệ mà bị bêu danh cả đời, tôi cảm thấy thực sự không đáng."

Nghe những lời này vẻ mặt của hai ông bà Ứng liền lập tức thay đổi. Ứng Thiên Minh buột miệng: "Mày đừng có mà được voi đòi tiên___"

"Câm miệng!" Sắc mặt của ông Ứng tái nhợt, ông ta hét lên đầy giận dữ cắt ngang lời của Ứng Thiên Minh.

Ôn Trác Ngọc khẽ mỉm cười: "Xem ra lời xin lỗi của cậu Ứng đây không hề có thành ý gì cả. Một khi đã như vậy thì một trăm vạn tệ này tôi càng không thể nhận. Tôi không phải là kẻ hèn có thể mua chuộc được bằng tiền, chỉ một trăm vạn tệ cũng không thể mua được nhân cách của tôi."

Ôn Trác Ngọc nói xong, cậu quay lại nhìn về phía luật sư Chung: "Luật sư Chung! Tôi không biết tội thuê côn đồ hành hung và bịa đặt phỉ bám người khác khi bị phán tội sẽ phải chịu tù bao nhiêu năm? Nếu tôi muốn kiện Ứng Thiên Minh, tôi có thể nhờ luật sư Chung làm luật sư đại diện cho tôi không?"

Luật sư Chung nghe vậy cười nói: "Tất nhiên là có thể!"

Ông tạm dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Hôm nay tôi đến đây theo sự ủy thác của Cố đại thiếu gia, giúp đỡ bạn học Ôn về vấn đề pháp lý. Nếu bạn học Ôn có bất kỳ nghi ngờ và yêu cầu nào liên quan đến những vấn đề pháp luật thì bạn học Ôn có thể hỏi tôi."

Sau khi nghe luật sư Chung nói, vẻ mặt của ba người nhà họ Ứng lại thay đổi. Dường như lúc này họ mới nhớ ra Cố Tây Hoài và tập đoàn Cố thị đứng đằng sau luật sư Chung.

Tất nhiên, hai ông bà nhà họ Ứng không thể đứng nhìn Ôn Trác Ngọc kiện Ứng Thiên Minh với sự trợ giúp của luật sư Chung, luật sư đại diện cho tập đoàn Cố thị. Chưa kể những chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho nhà họ Ứng trong cuộc đàm phán kêu gọi vốn đầu tư đang diễn ra của công ty Ứng thị. Nhà họ Ứng tuyệt đối không muốn vì chuyện này mà sinh ra nhiều rắc rối khác nữa.

Hai ông bà nhà họ Ứng trao đổi ánh mắt với nhau, bà Ứng lập tức mỉm cười nói lời xin lỗi: "Bạn học Ôn xin hãy bình tĩnh, có gì chúng ta từ từ nói. Chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà, Thiên Minh là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Dì là mẹ của nó xin được bưng trà tạ tội với bạn học Ôn."

Bà Ứng một bên nói lời nhẹ nhàng trấn an Ôn Trác Ngọc, một bên đứng dậy nâng ly rót trà nhận lỗi. Giọng điệu bà ta khiêm tốn nhún nhường: "Bạn học Ôn! Xin bớt giận!"

Ông Ứng trừng mắt nhìn Ứng Thiên Minh một cách hung dữ. Ứng Thiên Minh cũng nhận ra rằng Ôn Trác Ngọc không dễ đối phó như những gì mẹ hắn đã nói___Mặc dù trong mắt người nhà họ Ứng, Ôn Trác Ngọc chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo ngu dốt, nhưng với sự giúp đỡ của luật sư đại diện pháp lý cho nhà họ Cố, ít nhất điều đó chứng tỏ rằng, Ôn Trác Ngọc nhận được sự che chở của đại thiếu gia tập đoàn Cố thị.

Nhà họ Ứng có thể không coi Ôn Trác Ngọc ra gì, nhưng họ không thể xem thường tập đoàn Cố thị. Cũng giống như việc bọn họ coi Ôn Trác Ngọc như một con kiến dưới chân họ, so với tập đoàn Cố thị khổng lồ thì công ty Ứng thị vừa được niêm yết trên sàn chứng khoán có lẽ chỉ là con kiến cạnh chân con voi khổng lồ. Chỉ cần thổi một hơi cũng có thể khiến công ty Ứng thị rơi vào vực thẳm___ Một đi không trở lại.

"Nhà họ Ứng chúng tôi sẵn sàng chi hai trăm vạn nhân dân tệ để bồi thường cho những tổn thất của bạn học Ôn." Dưới áp lực tinh vi của luật sư Chung, bà Ứng đã tăng gấp đôi số tiền bồi thường ban đầu. Bà ta nhìn Ôn Trác Ngọc với một nụ cười nhân hậu, hy vọng rằng màn diễn trò giả dối này có thể đánh lừa được cậu.

Tuy nhiên, Ôn Trác Ngọc nghe vậy cũng chỉ do dự một lúc rồi lại lắc đầu: "Khi tôi tham gia chương trình "bước chậm trên đường quê" và trò chuyện với những vị khách mời khác. Tôi nghe được những vị khách mời khác trong chương trình than thở rằng một nửa số tiền mà minh tinh kiếm được đều là nhận để chịu bị mắng."

"Tôi cảm thấy mọi người nói cũng rất có lý. Nếu tôi nhận số tiền bồi thường hai trăm vạn từ nhà họ Ứng, chẳng phải là lấy một trăm vạn để bồi thường cho mình còn một trăm vạn còn lại là để chịu người khác mắng sao? Chỉ với một trăm vạn này tôi liền bị người khác chỉ thẳng tay vào mặt mắng là không có cốt khí, thậm chí còn buộc tội tôi lòng tham không đáy. Tôi cảm thấy mình không thể nhận số tiền này."

Dừng một chút, Ôn Trác Ngọc phân tích tình hình hiện tại của mình với hai ông bà nhà họ Ứng: "Tôi có thể kiếm được hai mươi vạn nhân dân tệ trong vòng ba tháng ghi hình các chương trình truyền hình. Con số này không bao gồm những cuộc phỏng vấn và thù lao đóng phim nếu tôi nhận lời tham gia, trong thời gian ghi hình chương trình truyền hình."

" Tất cả những điều này cộng lại thì chưa đến nửa năm là tôi có thể kiếm được thù lao một trăm vạn. Tôi nghĩ số tiền này đối với tôi cũng rất dễ kiếm và tôi cũng có ý định gia nhập làn giải trí để phát triển công việc kinh doanh bán thời gian. Nhưng nếu tôi chấp nhận số tiền bồi thường từ nhà họ Ứng các vị và để lại ấn tượng xấu trong mắt mọi người rằng tôi là một kẻ lòng tham không đáy, tống tiền và không có cốt khí thì sao tôi có thể tiếp tục quay chương trình và thực hiện những dự định tiếp theo của mình được nữa. Chẳng phải như vậy tôi sẽ rất thiệt thòi hay sao?"

Nói đến đây Ôn Trác Ngọc nhìn về phía cha mẹ Ứng Thiên Minh mỉm cười áy náy nói: "Tôi không có ý làm xấu mặt nhà họ Ứng các vị. Thật sự là kẻ tiểu nhân thì khó chơi lại, tôi nghĩ mọi người cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp chương trình ngày hôm nay rồi đúng không?"

"Tôi biết chủ tịch Ứng cùng bà Ứng thành thật ăn năn và muốn xin lỗi tôi thay cho Ứng Thiên Minh. Nhưng tôi không thể hủy hoại tương lai của mình sau khi suýt bị Ứng Thiên Minh hủy hoại, chỉ để khiến hai người cảm thấy thoải mái phải không?"