Chương 8-1: "Tôi không phải là diễn viên, làm sao tôi có thể biết diễn xuất được?"

Edit + beta: Lười mèo

Ôn Trác Ngọc nghe thấy câu hỏi này liền mỉm cười, cậu không bác bỏ câu hỏi của Cố Tây Hoài. Ôn Trác Ngọc không thể nói cho Cố Tây Hoài biết rằng kỹ năng diễn xuất tốt của cậu không phải vì cậu biết nhiều thứ mà là vì kiếp trước cậu đã nhìn thấy quá nhiều cảnh "ngươi lừa ta gạt", trải qua nhiều âm mưu, mưu mô nên cậu đã rút ra được nhờ kinh nghiệm.

"Tôi không phải là diễn viên, làm sao tôi có thể biết diễn xuất được?" Ôn Trác Ngọc lắc đầu: "Anh Cố muốn tôi dạy anh diễn xuất. Tôi sợ là không giúp được anh."

"Cậu có thể giúp tôi!" Cố Tây Hoài cười nói: "Biểu hiện của cậu ở phim trường đã giúp tôi ngộ ra được nhiều điều."

"Thật sao?" Ôn Trác Ngọc kinh ngạc mỉm cười, xấu hổ cúi đầu nói: "Tôi cũng không biết mình diễn xuất tốt chỗ nào? Lúc đối diễn với nam diễn viên kia tôi cũng vì bị làm cho kinh hãi nên mới thể hiện được như vậy. Lá gan của tôi có chút nhỏ!"

Cố Tây Hoài cũng cười, giọng điệu ôn hòa đến chính anh cũng không nhận ra: "Diễn viên giỏi đều là như vậy, có thể trợ giúp diễn viên đối diễn với mình nhập vai."

Cố Tây Hoài bình tĩnh nói tiếp: "Bản thân cậu đối với nghề diễn viên và kỹ thuật diễn có lĩnh ngộ gì không?"

"Tôi?" Ôn Trác Ngọc suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Tôi nghĩ một diễn viên giỏi nhất định phải rất giỏi quan sát người và sự vật xung quanh, cho nên khi biểu diễn mới có thể sống động như thật. Hơn nữa khi biểu diễn cần phải có thêm cảm giác bức thiết...."

Cố Tây Hoài nghe được lời này hơi giật minh: "Cảm giác bức thiết?"

Ôn Trác Ngọc cười nói: "Đây chỉ là suy nghĩ ngẫu nhiên của tôi thôi. Theo tôi, có hai loại diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt. Một là những diễn viên có tính cách đặc biệt sẽ gặp đúng vai và nhập tâm vào diễn xuất trong suốt quá trình diễn. Tạo ra một phản ứng hóa học khuếch đại một đặc điểm nhất định trong nhân vật, từ đó đắp nặn lên một hình tượng kinh điển của màn ảnh."

Nói chung có rất nhiều ví dụ như vậy. Đó là lý do vì sao nhiều diễn viên thường nói rằng có những vai diễn phù hợp đến với diễn viên là một điều rất may mắn vì đó là điều "chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu".

Nhiều diễn viên có vai diễn được khán giả công nhận nhưng họ cũng không quá xuất sắc về diễn xuất so với đồng nghiệp, đó là do họ vô cùng may mắn khi gặp được vai diễn phù hợp với bản thân ở đúng độ tuổi phù hợp.

Khi khán giả xem những diễn viên này diễn xuất, họ sẽ cảm thấy diễn xuất của các diễn viên này thực sự đặc biệt, làm họ cảm thấy đồng cảm. Những diễn viên này có thể tìm thấy những điểm tương đồng giữa họ và nhân vật của họ, đồng thời khuếch đại những đặc điểm riêng của diễn viên để khán giả có thể cảm nhận rõ về người diễn viên đó.

Đây chính là trường hợp của Cố Tây Hoài. Anh ấy ra mắt lần đầu ở tuổi mười tám, đã đóng ba bộ phim trong năm năm kể từ khi ra mắt, số lượng phim của anh ấy so ra thì không nhiều lắm nếu không muốn nói là rất ít.

Nhưng Cố Tây Hoài vô cùng may mắn khi những nhân vật anh gặp đều phù hợp với những đặc điểm nhất định trong tính cách của anh. Dưới sự hướng dẫn của đạo diễn, Cố Tây Hoài đã khuếch đại những đặc điểm này và lần lượt tạo ra những nhân vật kinh điển.

Nhưng kỹ năng diễn xuất của Cố Tây Hoài chỉ tiến xa đến vậy. Nếu được yêu cầu diễn giải một nhân vật hoàn toàn khác với tính cách của mình, Cố Tây Hoài sẽ cảm thấy khó khăn.

Ví dụ, trong bộ phim Cố Tây Hoài hiện tại đang tham gia, anh vào vai một cảnh sát có tính cách ngỗ ngược và tính tình có vẻ nóng nảy. Nhưng thực ra người cảnh sát này lại là người trầm tính và có một số khiếm khuyết về tính cách do trải nghiệm thời thơ ấu.

Bởi vì những chuyện trả trải qua khi còn nhỏ nên tính cách của nhân vật có thể nói là rất phức tạp, người cảnh sát này sẽ làm mọi cách để tìm ra sự thật nhưng vẫn luôn kiên quyết tuân thủ các nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình.

Theo lời đạo diễn Trần Húc Sinh, đây là nhân vật có tính cách xảo quyệt như cáo nhưng nôị tâm lại ngây thơ và trong sáng. Nó không thể được định nghĩa đơn giản bằng thuật ngữ đen trắng. Khi biểu diễn, diễn viên nên tập trung làm nổi bật sự phức tạp nhiều mặt và nhiều tầng lớp trong nhân vật của mình.

Cố Tây Hoài cảm thấy đặc biệt vất vả trong quá trình quay phim. Anh có thể hiểu được phân tích của đạo diễn Trần, đồng thời cũng có thể hiểu được ý đồ của biên kịch khi tạo hình nhân vật này, cũng hiểu được cốt truyện nội dung nhất định của bộ phim.

Nhưng anh ấy không thể trình bày sự hiểu biết của mình một cách hoàn hảo. Anh cố diễn tả nhưng chúng đều mang cảm giác "diễn". Trong nhiều cảnh, dưới góc nhìn của khán giả anh có thể vận dụng khả năng diễn xuất xuất sắc của mình để tạo ra những cảnh quay "bùng nổ" nhưng cũng chỉ đến như vậy thôi. Hoàn toàn không thể hiện được những điều mà anh muốn thể hiện.