Chương 7

Địa điểm do Cảnh Tâm quyết định, ngay bên cạnh nhà trọ của cô có một quán cơm, cô thường xuyên đến đó ăn, có giữ lại một bàn.

Chu Nghi Ninh được phục vụ dẫn đến bàn ăn, cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện Cảnh Tâm.

Cảnh Tâm đem thực đơn đến trước mặt Chu Nghi Ninh: “Tôi đã gọi trước một số món, cô muốn ăn thêm cái gì thì mau gọi, tôi chết đói rồi.”

Chu Nghi Ninh gọi thêm hai món, còn thêm hai bình rượu.

Cảnh Tâm nói: “Tôi không thể uống rượu.”

“Tại sao?” Vẻ mặt Chu Nghi Ninh đau khổ: “Tôi gần đầy phiền chết mất,

bên cạnh cũng không có bạn bè, thật vất vả mới có người cùng ăn cơm, cô

cùng tôi uống vài chén đi mà!”

“Ngày mai tôi phải quay phim, uống nhiều rượu ngày mai khuôn mặt sẽ xưng vù.” Cảnh Tâm thật sự không muốn uống rượu, không may ngày mai Tần Sâm

nhiệt huyết sôi trào lại đến giám thị, nếu mặt cô sưng lên sẽ có nhiều

lời nói không hay nha. Cảnh Tâm nhìn Chu Nghi Ninh tò mò hỏi: “Cô phiền

cái gì? Thất tình? Cô còn chưa nói cho tôi biết quan hệ giữa cô và Tần

Sâm đâu!”

Chu Nghi Ninh nhướng mày: “Cô cùng tôi uống rượu tôi sẽ nói cho cô biết.”

Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Cảnh Tâm cắn răng gật đầu: “Được, tuy nhiên

tôi thật sự không được uống nhiều, không thì ngày mai sẽ bị đạo diễn

mắng.”

Nếu Thẩm Gia biết cô trước khi quay phim mà uống nhiều rượu, sẽ đem cô xé xác.

Chu Nghi Ninh liếc mắt: “Cô thật sự rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp như vậy mà không nổi tiếng, thật sự là lãng phí sắc đẹp trời cho.”

Cảnh Tâm: “….”

Đây là khen cô hay vẫn là cười cô đây?!

Chu Nghi Ninh uống vài chén rượu sau đó bắt đầu kể khổ: “Ba mẹ tôi tìm

cho tôi một người họ cảm thấy không tệ làm vị hôn phu, bắt tôi đính hôn, nói là vì tốt cho tôi, nhưng tôi lại không thích anh ta, làm sao có thể cùng anh ta kết hôn, bệnh thần kinh! Cho nên tôi liền từ thành phố S

chạy đến thành phố B.”

Cảnh Tâm bị sặc, thành ra là đào hôn…

Chu Nghi Ninh bắt đầu huyên thuyên kể một loạt, Cảnh Tâm đã biết rất

nhiều chuyện về cô ấy, ví dụ như 23 tuổi, vừa mới từ nước ngoài về chưa

được bao lâu liền bị người trong nhà bắt đính hôn.

Cô ấy nói rất nhiều, nhưng cũng chưa nói đến trọng điểm, Cảnh Tâm nhịn

không được ngắt lời cô ấy: “Vậy sao cô lại chạy đến Hoa Thần thử vai?

Còn vào đoàn làm phim? Cô có quan hệ gì với Tần Sâm? Tại sao anh ta lại

muốn đạo diễn đem toàn bộ cảnh quay của cô cắt bỏ? Cô đắc tội với anh ta sao?”

Chu Nghi Ninh ợ một tiếng, gương mặt trẻ con đỏ hồng: “Tần Sâm a! Anh ấy là anh họ của tôi, tôi vốn muốn tìm anh ấy giúp, kết quả hôm đó anh ấy

phải họp bảo tôi ở phòng tiếp khách chờ, ở công ty quá nhàm chán, su đó

thấy có người đến thử vai, tôi liền đi theo vào, biết là thử nhân vật nữ sinh viên nông thôn, sau đó là cô tới …”

Thành ra là em họ nha, Cảnh Tâm âm thầm thở phào, may mắn may mắn, chân dài của Tần Sâm có thể suy nghĩ ôm một cái.

“Tôi nhờ một nhân viên cấp cao của công ty đánh tiếng với đoàn làm phim

một câu, cho tôi vào đoàn làm phim xem thử nó ra làm sao, phó đạo diễn

thấy tôi xinh, lại nhờ quan hệ nên mới có thể vào được đoàn làm phim,

nên cho tôi một vai có thể nói là được nhiều lời thoại nhất, vai nữ phụ

số năm.”

Kết quả chuyện này bị Tần Sâm biết.

Cảnh Tâm đột nhiên hoảng hốt, cho nên ngày ấy Tần Sâm đến đoàn làm phim là vì tìm Chu Nghi Ninh?

Ặc, cô còn tưởng Tần Sâm đặc biệt vì mình mà đến…

Xem ra cô và Thẩm Gia đều đã hiểu nhầm anh ta, cô giống như tự mình đa tình….

Chu Nghi Ninh nâng cốc uống xong, đem ba lô quăng lên bàn,gọi chủ quán

tính tiền, kéo khoá kéo ra, Cảnh Tâm bị xấp nhân dân tệ màu hồng trong

túi doạ sợ: “Buổi tối cô cầm theo một túi tiền lớn như vậy làm gì? Hấp

dẫn trộm!”

Chu Nghi Ninh dùng một vẻ mặt: “Vừa nhìn cô là biết chưa bỏ nhà đi bao

giờ!” nhìn cô: “Tôi là đi đào hôn, ba mẹ nhất định sẽ khoá hết thẻ của

tôi, tôi không chuẩn bị nhiều tiền mặt nhỡ may chết đói trên đường thì

làm sao bây giờ?”

“Cô không phải đến nhờ Tần Sâm giúp sao? Anh ta có tiền!” Cảnh Tâm không hiểu đầu của cô ấy có vấn đề gì, mang nhiều tiền mặt như vậy, không

thấy phiền sao?

Chu Nghi Ninh lấy ra một xấp tiền, chờ chủ quán đến: “Trước khi đào hôn

tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, nhỡ may tôi nhất thời tôi muốn đến nơi khác thì phải làm sao? Nhất định phải mang tiền theo, trên người không

có tiền tôi sẽ thiếu cảm giác an toàn.”

Trên người mang nhiều tiền mặt như vậy thì làm sao có cảm giác an toàn được chứ?!

Cảnh Tâm dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ấy: “…”

Rất xin lỗi, cô chưa bao giờ đào hôn nên không thể lý giải hành vi của cô ấy.

Chu Nghi Ninh lục lọi trong túi một hồi, Cảnh Tâm hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Chu Nghi Ninh lại tìm một lúc, sắc mặt chậm rãi trầm xuống: “Chuyện này, đêm nay cô có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm không?”

Cảnh Tâm: “…Sao lại thế?” Cô ấy có rất nhiều tiền có thể đến khách sạn ở nha! Còn có anh họ Tần Sâm mà!

Chu Nghi Ninh làm bộ mặt suy sụp cho cô thấy: “Tần Sâm đưa cho tôi một

căn hộ để ở, nhưng tôi quên mang chìa khoá, anh ấy gần đây bề bộn rất

nhiều việc, nhất định không có thời gian để ý tôi, nhưng cũng không thể ở khách sạn, nếu ở khách sạn ba mẹ có thể tìm được tôi ngay.”

Cảnh Tâm ăn của người ta một bữa cơm chiều, đem Chu Nghi Ninh trên lưng cõng một đống tiền về nhà.

Chu Nghi Ninh đi thăm một vòng nơi ở của cô, khen một câu: “Phòng của cô không tệ lắm, tôi rất thích phong cách trang trí này.”

Cảnh Tâm cười cười, khu trung cư này là Phó thị khai thác, trung bình

mỗi một tầng có hai căn hộ, quẹt thẻ để lên thang máy, mới có thể về

được nhà của mình, tính an toàn rất cao, căn hộ này là do anh trai đặc

biệt để lại cho cô.

Cảnh Tâm đưa cho Chu Nghi Ninh một bộ quần áo ngủ, chỉ chỉ phòng bên cạnh: “Cô ngủ ở phòng này đi, bên trong có phòng tắm.”

Chu Nghi Ninh chắc do uống rượu, tắm xong liền ngủ, Cảnh Tâm mai phải dậy sớm, cũng đi ngủ.

Hôm sau lúc Cảnh Tâm đi ra ngoài Chu Nghi Ninh còn chưa có dậy.

Có lẽ do lần trước Tần Sâm đưa cô về nhà, Thẩm Gia thấy cô biểu hiện không tệ, sáng sớm hôm nay cố ý đến đưa cô đi phim trường.

Thẩm Gia hỏi: “Mấy ngày hôm nay Tần Sâm không có hẹn em?”

Cảnh Tâm do dự một chút, không biết có nên đem chuyện em họ của Tần Sâm

nói cho Thẩm Gia hay không, tuy nhiên đợi đến khi cô quay phim trở về,

chắc Chu Nghi Ninh cũng không còn ở đó.

Nghĩ nghĩ một chút vẫn là không nên nói cho Thẩm Gia, “Không có.”

Bọn họ ngay cả phương thức liên hệ còn không trao đổi, tuy nhiên nghĩ

lại cũng thấy có chút buồn bực, cô ở nhà nhàn nhã ba ngày, nếu Tần Sâm

thật sự muốn dùng quy tắc ngầm với cô, tại sao lại không chủ động một

chút?

Thẩm Gia: “Em chủ động một chút thì sẽ chết à!”

Cảnh Tâm: “….”

Sẽ không chết, nhưng khó chịu!

Cảnh Tâm nhàn nhã ba ngày, nhưng lại không biết Tần Sâm đang phải vội

vàng ứng phó ba mẹ cô, chính mình trải nghiệm vì sao lại không có ai dám ra mặt giúp Cảnh Tâm, ba mẹ Cảnh Tâm phản đối cô ấy trở thành diễn viên việc này vô cùng cố chấp, sẽ không trực tiếp nói với Cảnh Tâm, lần này

trực tiếp tới tìm anh.

Bởi vì chuyện này, về phần cha mẹ của Cảnh Tâm, hắn cũng đã bị thua thiệt không ít.

Giữa trưa Tần Sâm nhận được điện thoại của Chu Nghi Ninh, cô ấy nói mình quên mang chìa khoá theo, bảo hắn kêu người mang chìa khoá đến cho cô

ấy.

Tần Sâm ấn mi tâm, có chút mệt mỏi: “Bây giờ em ở đâu?”

Chu Nghi Ninh cười hắc hắc: “Em đang ở nhà của bình hoa, nghe những

người ở đoàn làm phim nói mấy hôm trước anh đưa cô ấy về nhà, địa chỉ

anh chắc là biết đi, mau bảo người mang chìa khoá đến cho em đi.”

Tần Sâm ngây người: “Sao em lại ở nhà của Cảnh Tâm?”

“Tối hôm qua em cùng cô ấy ăn cơm, quên mang chìa khoá, sau đó cô ấy liền chứa chấp em.”

“Vậy trước hết em cứ ở lại đấy đi.”

Điện thoại bị cúp, Chu Nghi Ninh trừng mắt nhìn di động, trước tiên ở

lại đây…Cô đã ngây ngốc một mình ở căn nhà lớn này cả một ngày?!

Tần Sâm nhấn xuống điện thoại nội bộ gọi trợ lý: “Hỏi một chút đoàn làm phim bên kia, Cảnh Tâm quay phim đến khi nào thì xong.”

Rất nhanh, trợ lý lại đây báo cáo: “Cảnh tiểu thư quay phim khoảng 6h là kết thúc.”

Buổi chiều, Tần Sâm rời khỏi công ty trước một tiếng, đến đoàn làm phim

vừa đúng 6h, Bố Duệ ở đằng xa chạy như bay lại nghênh đón anh.

Nhân viên công tác thường chăm sóc Bố Duệ vừa thấy Bố Duệ đột nhiên

chạy, lập tức khẩn trương chạy theo, thấy Bố Duệ đi nghênh đón chủ nhân

mới yên tâm, cô cung kính nói: “Tần tổng.”

Lúc này mọi người đều biết Tần tổng đến đây, tư thế ngay ngắn nhao nhao chào hỏi.

Tần Sâm gật đầu, nhìn về phía Cảnh Tâm vừa mới quay phim xong.

Cô ấy vẫn mặc bộ quần áo quê mùa, tóc có chút lộn xộn, nhìn qua thật sự …. Nhìn đúng chất quê mùa.

Tần Sâm bị cái bộ dáng này của Cảnh Tâm chọc cười, mang theo Bố Duệ đi

về phía cô, Cảnh Tâm chống lại ánh mắt của anh, ngực cứng lại, tim đập

càng ngày càng nhanh.

Tần Sâm đứng trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Quay xong rồi sao?”

Giữa trưa hôm nay Thâm Gia đi khỏi đoàn làm phim, đặc biệt dặn dò cô một phen, Cảnh Tâm đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý, lại không nghĩ Tần Sâm

xuất hiện nhanh như vậy. Cô có chút khẩn trương cúi đầu kéo kéo hai bím

tóc ở trước ngực, hình như mỗi lần Tần Sâm đến đây nhìn cô đều là một

bộ dáng đang cười, “Đúng vậy, anh tới đón Bố Duệ?”

Hôm nay Bố Duệ cũng có cảnh diễn, sáng nay đạo diễn đã cho người đến đón nó.

Tần Sâm cười cười: “Buổi tối Bố Duệ cũng có cảnh diễn, đến lúc đó sẽ có người đưa nó về.”

Cảnh Tâm chớp chớp mắt: “A.”

“Tôi tới đón cô.”

Cái tiếng nói trầm thấp mê người này làm Cảnh Tâm ngây ngẩn cả người,

lòng của cô vì một câu nói của Tần Sâm, nhanh chóng đứng lên, đầu óc có

chút trống rỗng, không biết phải nói gì

Tần Sâm nhìn chằm chằm vẻ mặt như lâm đại dịch của cô, con ngươi khẽ

chyển động, cười khẽ một tiếng: “Chu Nghi Ninh còn đang ở nhà cô, tôi

đưa cô về, thuận tiện đem chìa khoá cho cô ấy.”

“A a.” Trong lòng Cảnh Tâm bỗng dưng buông lỏng, ngẩng đầu nhìn về phía

anh: “Vậy, anh ở đây chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”

Cảnh Tâm vừa đi thay quần áo không lâu, Lục Tuyết Tâm đi đến trước mặt

Tần Sâm, khoé miệng có ý cười: “Tần tổng, cảm ơn anh đã cho đoàn làm

phim mượn Bố Duệ, trước kia tôi rất sợ chó, nhìn thấy chó liền không dám tiếp cận, vốn dĩ còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm

phim, nhưng Bố Duệ rất nghe lời, làm cho tôi vượt qua được chướng ngại

tâm lý sợ chó.”

Tần Sâm thấy cô ta xoay người sờ sờ Bố Duệ, lãnh đạm nói: “Không có gì, chỉ là giúp công ty tiết kiệm chút tiền thôi.”

Lục Tuyết Tâm không nghĩ Tần Sâm sẽ trả lời như vậy, nụ cười có chút cứng đờ: “….Ân, đúng là có thể tiết kiệm một chút tiền.”

Tần Sâm không nói gì nữa, Cảnh Tâm đã thay xong quần áo đi về phía anh.

Cô hôm nay ăn mặc rất đơn giản áo T-shirt cùng quần bò, chẳng qua

T-shirt rất ngắn, lộ ra một nửa thắt lưng trắng nõn tinh tế, Tần Sâm nhớ tới tấm hình hôm qua cô đăng lên weibo, eo nhỏ trong suốt, da thịt

trắng nõn gần như có thể bóp ra nước.

Đôi mắt sắc bén của Tần Sâm chuyển sang thâm trầm, đúng là cảm xúc khi xem ảnh và người thật khác nhau.

Cảnh Tâm sờ sờ thắt lưng của mình, cảm thấy nhiệt độ làn da có chút tăng lên …

Tần Sâm bước về phía trước vài bước, khoé miệng cong lên: “Đi thôi.”

Cảnh Tâm nhận được ánh mắt bát quái từ bốn phương tám hướng quét đến, mặt đỏ ửng gật đầu: “Được.”

Bố Duệ phe phẩy cái đuôi đi theo Tần Sâm và Cảnh Tâm đến bên cạnh chiếc xe, Tần sâm ngồi xổm xuống sờ đầu nó, “Trở về đi.”

Bố Duệ nghe lời đi về.

Sau khi xe Tần Sâm biến mất trước mắt mọi người, đạo diễn nói với trợ lý: “Sắp xếp người đưa Bố Duệ về đi.”

Trợ lý sửng sốt: “Vừa rồi không phải Tần Tổng nói buổi tối Bố Duệ còn có cảnh diễn hay sao?”

Đạo diễn: “Tôi là đạo diễn hay anh ta là đạo diễn.”

Trợ lý: “….Đương nhiên là ông!”

Đạo diễn ông có dám ở trước mặt Tần tổng nói những lời này?!