Chương 50

Editor: Lê Thị Ngọc Huyền



Kha Đằng tuyệt đối

không

nghĩ đến Tần Sâm

sẽ

cùng đến đây, sắc mặt

anh

ta trầm xuống như cũ, cảm giác mình giống như

một

con khỉ bị Tần Sâm đùa giỡn, cười lạnh

nói: “Nếu tôi

nói

để ý?

anh

sẽ

đi?”

Tần Sâm cười cười, nắm tay Cảnh Tâm ngồi xuống đối diện

anh

ta, “không

biết?”

anh

cầm lấy bình rượu vang, chậm rãi rót vào ly, cầm lên chậm rãi lắc lắc, ánh mắt chăm chú nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, đưa đến bên miệng uống

một

ngụm, lười biếng

nói: “Rượu

không

tệ.”

Cảnh Tâm khẩn trương đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, người này… Sao lại có thể

một

chút sợ cũng

không

có chứ! Chẳng may Kha Đằng bỏ cái gì vào trong rượu

thì

làm sao bây giờ?

anh

sao lại bình tĩnh như vậy!

Kha Đằng cảm thấy mình sắp phát điên,

anh

ta nhìn về phía Cảnh Tâm, lạnh lùng

nói: “Cảnh tiểu thư, đây là tạ lễ mà



nói?”

Cảnh Tâm bị kinh ngạc khi nhìn thấy

sự

tức giận

ẩn

sâu trong mắt

anh

ta, Tần Sâm nắm tay



thậtchặt,



mỉm cười nhìn về phía Kha Đằng: “Tôi vốn muốn từ chối, Kha tổng uy hϊếp tôi, tôi

không

còn cách nào khác.”

Kha Đằng cười lạnh: “Phải

không? Nếu tôi

nói

lần này chỉ đơn thuần là mời



ăn

một

bữa cơm mà thôi,



tin

không?”

Kha Đằng là người HongKong, tiếng phổ thông

không

tính là quá đúng chuẩn,

nói

có chút nặng, nhất là dưới trạng thái phẫn nộ, Cảnh Tâm nghe ra được

anh

ta

thật

sự

tức giận, sửng sốt

một

chút,



muốn

nói

không

tin, cho dù tin

thì

sao, đối với

một

con người mình

đang

đề phòng, vô luận thế nào cũng đều

không

có khả năng hoàn toàn yên tâm.



không

nói

chuyện.

Tần Sâm

đã

uống xong nửa ly rượu vang, cuời nhạo vài tiếng: “Cho dù chỉ là đơn thuần mời



ấy ăn cơm, vậy cũng

không

được, tôi

không

thích người phụ nữ của mình

một

mình dùng cơm cùng người đàn ông khác, nhất là ….”

anh

dừng

một

chút, nhìn về phía Kha Đằng: “anh.”

Kha Đằng nhìn Tần Sâm, sắc mặt

đã

bình tĩnh hơn rất nhiều, khẽ mỉm cười

một

cái.

Tần Sâm nhàn nhã dựa vào phía sau, quay đầu nhìn Cảnh Tâm bên cạnh, ngữ khí tự nhiên thân thiết: “Đói

không? Chúng ta gọi cơm trước.”

anh

ấn chuông gọi phục vụ, bồi bàn nhanh chóng

đi

tới, khi thấy ba người

trên

bàn ăn

thì

ngẩn người,

không

khí quỷ dị này…

Cảnh Tâm

thật

sự

không

muốn ăn bữa cơm này, nhưng lại

không

thể

đi.

Lúc này ai

đi

cũng đều

không

được, Tần Sâm tuyệt đối

sẽ

không

đến trường thi rồi mà còn rời

đi.

Kha Đằng tất nhiên cũng

sẽ

không

đi, liếc về phía Cảnh Tâm, ý vị thâm trường nhìn



một

cái,môi chậm rãi mím thành

một

đường thẳng.

Tần Sâm làm chủ gọi hai phần bít tết, lại vì Cảnh Tâm mà gọi chút điểm tâm ngọt, cuối cùng mới nhìn Kha Đằng, Kha Đằng

không

đợi

anh

mở miệng,

nói

với bồi bàn: “Bít tết kiểu Mỹ.”

Tần Sâm gấp thực đơn lại, lười biếng dựa vào phía sau, ánh mắt nhìn về hành vi quỷ dị của đôi nam nữ cách đó

không

xa, bất động thanh sắc nghiêng người nhoài lên phía trước, dùng thân mình chắn cho Cảnh Tâm.

Đồ ăn mang lên, Tần Sâm thần sắc bình thường bắt đầu dùng cơm, Kha Đằng đối diện cũng thế, chỉ có Cảnh Tâm thấy bữa cơm này giống như ăn sáp,



đem nguyên nhân này đổ cho Kha Đằng.

Tần Sâm uống xong ngụm rượu vang cuối cùng, nhìn về phía Kha Đằng: “Về chuyện thế thân của Cảnh Tâm lỡ tay làm

anh

bị thương, tôi thấy Kha tổng bây giờ cũng khá ổn,

không

nên so đo với cử chỉ vô tâm của

một



gái

đi, như vậy rất tổn hại phong độ.”

Quang minh chính đại

nói

anh

ta lòng dạ hẹp hòi, Kha Đằng cười lạnh

một

tiếng: “Chỉ là

một

thế thân nho

nhỏ

mà thôi, tôi còn thấy chướng mắt nữa đấy.”

Khoé miệng Tần Sâm cong lên,

không

mặn

không

nhạt

nói: “anh

để mắt

thì

cũng

không

phải của

anh.”

Kha Đằng: “…”

anh

ta nhìn về phía Tần Sâm, và Cảnh Tâm

đang

ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh Tần Sâm.

Có lẽ tính chinh phục của đàn ông

đang

như con ma

đang

điều khiển mình, làm cho

anh

ta

không

bỏ được, cái gì

không

có được luôn làm cho

anh

ta ngày đêm phải suy nghĩ, còn nữa, hành vi của Tần Sâm quá mức ác liệt,

không

theo lẽ thường, làm ra những chuyện khiến

anh

ta mất mặt mũi, nếu dễ dàng buông tha như vậy, chẳng phải là

đã

chịu thiệt thòi?

Tần Sâm ôm Cảnh Tâm đứng dậy, cười vô cùng lưu manh: “Cảm ơn Kha tổng

đã

mời, chúng tôi

đitrước.”

Cảnh Tâm

không

nhìn Kha Đằng nữa, theo Tần Sâm xoay người rời

đi.

Kha Đằng chăm chú nhìn bóng lưng hai người, cười lạnh

một

tiếng.

một

lát sau, có người

đi

lên, thận trọng

nói: “Kha tổng,

không

chụp được ảnh ngài và Cảnh tiểu thư đơn độc ở cùng nhau, bọn họ thân cận quá, cho dù muốn cắt chỉnh cũng

không

được…”

Kha Đằng lãnh đạm

nói: “Được rồi, bây giờ cũng

không

tồi.”

….

Cảnh Tâm cùng Tần Sâm trở lại

trên

xe, nhịn

không

được trừng

anh: “anh

không

sợ rượu kia có vấn đề sao, chẳng may

anh

ta thả thuốc gì vào đó

thì

sao? Lại dám uống cạn….”

anh

thật

sự

dám uống.

Tần Sâm quay đầu nhìn

cô, cười xấu xa: “Cho dù thả thuốc,

không

phải có em ở đấy sao?

anh

còn sợ

không

giải quyết được?”

“…”



đỏ mặt trừng

anh, “nói

cái gì đấy! Em lo lắng cho mình

không

được sao?!”

Chẳng may thực

sự

có thuốc gì đó, thiệt thòi là



được

không?

Khoé miệng Tần Sâm cong lên, đạp chân ga lái xe

đi.

anh

nói: “Bữa cơm tối nay em ăn

không

được vui, lần sau lại mang em đến đây.”

Cảnh Tâm quay đâu nhìn

anh, cười rất vui vẻ: “Được.”

Tần Sâm quay đầu liếc



một

cái, dơ tay lên xoa

nhẹ

tóc

cô.

Sau chuyện này, đoàn làm phim trở lại thành phố B tiếp tục quay phim, Chu Nghi Ninh cũng

đã

đến.

Bành Huệ thế thân của Cảnh Tâm vẫn tiếp tục

đi

theo đoàn làm phim, tuy rằng trước mắt Cảnh Tâm cũng

không

cần thế thân.

Cảnh Tâm hỏi Bành Huệ: “Gần đây

không

có người nào tìm



gây phiền toái chứ?”

Bành Huệ nghĩ

một

chút: “không

có, chỉ là hình như có người

đi

theo tôi.”

Vậy hẳn là vệ sĩ mà



xin Tần Sâm, Cảnh Tâm yên tâm: “Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì



có thể gọi điện thoại trước cho tôi, nhất là lúc gặp phải cái tên Kha Đằng kia.”

Bình thường Bành Huệ cũng rất để ý các loại chuyện bát quái,



nhận ra Kha Đằng, cũng biết Kha Đằng này rất phong lưu, đoán chừng là coi trọng Cảnh Tâm.



cười cười: “Tôi

đã

biết,



yên tâm

đi, nếu

anh

ta thực

sự

có can đảm làm gì với tôi, lần sau tôi nhất định

sẽ

đá trúng.”

Cảnh Tâm cười ra tiếng: “Đúng rồi,



học qua taekwondo?”

Bành Huệ gật đầu, nóng lòng muốn hỏi thử

cô: “cô

có muốn

không

tôi dạy



mấy chiêu?”

Nên dạy Tần Sâm cũng

đã

dạy

cô, thỉnh thoảng có thể lấy

anh

cho



luyện tập, bất quá lúc nhàn rỗi ở đoàn làm phim cũng có thể làm chuyện này gϊếŧ thời gian, Cảnh Tâm gật đầu: “Được.”

Nếu có thể,



cũng muốn thử cảm giác đá trúng.

Chu Nghi Ninh lái xe đến đoàn làm phim,



ấy là người mới,

một

tác phẩm cũng chưa có, trước mắt trợ lý cũng

không

có.

Cảnh Tâm nhìn thoáng qua trong balo của



ấy lại là

một

núi tiền mặt, trêu chọc

nói: “Mỗi ngày vác

trên

lưng nhiều tiền mặt như vậy có có mệt

không

vậy, nếu

không



tự mình dùng tiền mời trợ lý

đi?”

Chu Nghi Ninh bĩu môi: “không

cần, tôi

không

phải Lục Tuyết Tâm, cái gì cũng cần người hầu hạ.”

nói

cũng phải, trước kia Cảnh Tâm cũng

không

có trợ lý, cũng

không

cảm thấy sao cả, “Gần đây vẫn có người chửi sao?”

Chu Nghi Ninh khoát tay: “Có a, mỗi ngày đều có người gửi tin nhắn cho tôi,

thật

sự

rảnh rỗi mà.”

Gần đây tin tức về Chu Nghi Ninh rất nhiều, khắp nới đều

đang

đào bới về gia thế của

cô, tổng giáo đốc Hoa Thần là

anh

họ của

cô,



là thiên kim tiểu thư của

một

công ty

đã

đưa ra thị trường nào đấy ở thành phố S, ngay cả



học trường đại học nào cũng bị đào ra.

Cảnh Tâm nhìn những tin tức kia, giống như thấy được hoàn cảnh hơn

một

năm trước của mình.

Cũng bị đào bới như vậy.

Bất quá, cư dân mạng đối với



ôn hoà hơn rất nhiều, đối với Chu Nghi Ninh

sẽ

không

khách khí như thế, dù sao trước kia



cũng đóng

không

ít phim, cũng lên quảng cáo khá nhiều,

đã

ra mắt công chúng được mấy năm.

Tình huống của Chu Nghi Ninh

không

giống vậy, cư dân mạng chửi rất kinh khủng.

Cảnh Tâm thấy Chu Nghi Ninh cũng

không

bị ảnh hưởng gì, cũng

không

cần



khuyên giải hay truyền thụ kinh nghiệm gì.

Hai người

đi

vào phòng hoá trang.

Những cảnh quay gần đây, Cảnh Tâm đều hoá trang thành cung nữ, trang sức với trang điểm cũng rất đơn giản, thợ trang điểm rất nhanh

đã

làm xong tạo hình cho

cô.



đi

đến phòng cách vách nhìn Chu Nghi Ninh.

Trong phim Chu Nghi Ninh đóng vai Trữ phi, trang điểm rất tinh xảo, Trữ phi ngoài mặt lương thiện, kiều mỵ nhu nhược tích cực lấy lòng Hoàng Thượng,

thật

ra tâm ngoan thủ lạt,

âm

thầm làm rất nhiều truyện ác, cảnh quay hai trong tháng tới đây, Lục Hoàn bị Trữ phi ngược

không

ít.

Cho nên, trong phim có rất nhiều cảnh diễn chung của Cảnh Tâm và Chu Nghi Ninh, đương nhiên, đóng chung nhiều nhất với Chu Nghi Ninh phải kể đến Quý Đông Dương cùng Chu Duy.

Hai người kia đều thuộc phái thực lực, áp lực của Chu Nghi Ninh hẳn là rất lớn

đi.

Cảnh Tâm đứng ở phía sau chăm chú nhìn



ấy, Chu Nghi Ninh nhíu mày cười cười: “Tôi đẹp

không?”

Cảnh Tâm cười cười: “Đương nhiên là đẹp.”

Chu Nghi Ninh cười cười: “Vẫn là



đẹp hơn.”

Cảnh Tâm vui vẻ, tức giận trừng mắt liếc



ấy

một

cái.

Thợ trang điểm cũng cười, thoải mái khen hai người: “Hai người các



đều đẹp, Chu tiểu thư thuộc kiểu đẹp năng động, Cảnh tiểu thư thuộc kiểu đẹp rực rỡ.”

Mọi người đều công nhận Cảnh Tâm xinh đẹp, điểm này

không

thể nghi ngờ.

Nếu

không

cũng

sẽ

không

bị cái danh xưng bình hoa rơi vào.

Hai người làm tạo hình xong, Cảnh Tâm hỏi: “Muốn chụp

một

tấm ảnh hay

không?”

Chu Nghi Ninh: “Được.”

Chụp ảnh xong, Cảnh Tâm đăng weibo tag Chu Nghi Ninh vào.

Chu Nghi Ninh share bài đó, dẫn đến

một

màn bình luận sôi nổi.

Tần tổng

thật

lợi hại,

không

chỉ có năng lực bao bình hoa, còn nhân tiện đưa em họ của mình lên,

thật

quá Man.”

“Lợi hại cái gì? Bình hoa còn chưa được làm nữ chính đâu!

không

biết năm nay bình hoa có thể diễn nữ chính hay

không

nữa, fan của vợ

anh

có vẻ rất vội! @Tần Sâm.”

“Khi nào bình hoa được làm nữ chính? @Tần Sâm.”

“…”

Cảnh Tâm nhìn weibo của mình có

một

đống bình luận có tag @Tần Sâm, cảm thấy fan của



thật

là quá

không

rụt rè rồi!

Chỉ là… Làm tốt lắm!

không

biết Tần Sâm nhìn thấy weibo của



sẽ

có phản ứng gì?

Cùng lúc đó, Tần Sâm cũng thấy weibo của mình bị tag

một

cách rầm rộ, đuôi lông mày thâm thuý nhếch lên, gần đây fan của



bé này

thật

manh động nha, thường xuyên nhắn tin hỏi

anh

khi nào bình hoa được làm nữ chính.

Khi nào đượ làm nữ chính chuyện này…

anh

gọi trợ lý vào, “Gần đây có kịch bản nào tốt

không?”

Trợ lý hiểu rất nhanh, nghe lời này

một

cái liền biết Tần tổng muốn chọn kịch bản cho Cảnh Tâm, cười hỏi: “Tần tổng muốn phim điện ảnh hay vẫn là phim truyền hình?”

Tần Sâm gõ bàn

một

cái: “Điện ảnh.”

Trợ lý

nói: “Tháng 10

sẽ

khởi quay

một

bộ phim điện ảnh, còn có

một

bộ

đang

chuẩn bị, chắc tháng 12

sẽ

bấm máy.”

Tháng 10 chắc

không

kịp, Cảnh Tâm còn

đang

quay , trong lúc đó còn có nhiều lịch trình, phim cũng

đang

vào giai đoạn tuyên truyền.

không

được,

không

thể để cho



ấy bận quá.

Tháng 12 là vừa vặn.

Tần Sâm lười biếng dựa vào ghế, “Có kịch bản

không?”

Trợ lý

nói: “Kịch bản còn chưa sửa xong, biên kịch vẫn

đang

sửa.”

Tần Sâm rút

một

điếu thuốc ngậm bên miệng, mở bật lửa ra, “Biên kịch là ai?”

Trợ lý

nói: “Minh Chúc.”

Tần Sâm nheo mắt

một

cái,

anh

nhớ



biên kịch này, tuổi rất trẻ, có năng lực,

anh

thở ra mấy vòng khói, mở miệng

nói: “Sau khi kịch bản sửa xong

thì

lấy cho tôi xem.”

Trợ lý

nói: “Vâng.”

Phía đoàn làm phim bên kia, Cảnh Tâm vừa quay xong

một

cảnh, ngồi an vị ở bên cạnh xem Chu Nghi Ninh quay cảnh đầu tiên.

Cùng trong tưởng tượng

không

sai biệt lắm.

Rất thảm.

NG 12 lần.

Tuy rằng

yêu

cầu của Từ đạo diễn rất khắc nghiệt, nhưng bình thường vẫn rất ôn hoà, cũng rất thích Chu Nghi Ninh, nhưng lúc này cũng

không

nhịn được mà nổi giận mắng chửi người.

Chờ Chu Nghi Ninh bị mắng xong, Từ đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, chỉ vào Cảnh Tâm: “Cảnh Tâm,



giúp Chu Nghi Ninh tìm cảm giác, dạy



ấy

một

chút thế nào là đóng phim.”

Cảnh Tâm vội vàng

nói: “Được, tôi

sẽ

cố hết sức!”

Cảnh Tâm kéo Chu Nghi Ninh đến phòng nghỉ, chuẩn bị làm mẫu cho



ấy xem, cái gì gọi là lấy lòng, kiều mỵ, nhu nhược!

Ho khan

một

cái, loại chuyện này gần đây



làm với Tần Sâm khá nhiều.

Thuận tay vô cùng.



nhớ lại Chu Nghi Ninh diễn luc nãy, nhịn

không

được châm chọc: “cô

nhìn

anh

Đông ánh mắt phải quyến rũ

một

chút,

anh

ấy là hoàng đế,



là phi tần hậu cung,



vừa rồi có chỗ nào giống lấy lòng

anhấy, tôi cảm thấy



đang

nghĩ bưng

một

chén trà độc chết

anh

ấy…”

Chu Nghi Ninh khoát tay, có chút phiền chán: “Tôi biết phương thức lấy lòng nha! Biết thế nào là mềm mại quyến rũ! Nhưng mà vừa nhìn thấy cái mặt than của Quý Đông Dương

thì

liền

không

mềm mại được, quyến rũ

không

nổi, tôi còn thực

sự

muốn cho

anh

ta

một

ly trà độc, chuyện

anh

ta bực bội lúc rời giường mắng tôi còn chưa xin lỗi đâu.”

Cảnh Tâm nhìn



ấy chằm chằm: “Đây là đóng phim, cho dù



có chán ghét bạn diễn của mình

thì

vẫn phải diễn, bằng

không



muốn bảo Tần Sâm bảo đạo diễn đổi vai của



đi?”

Chu Nghi Ninh: “Làm sao thế được!



ngàn vạn lần đừng

nói

chuyện này cho

anh

họ của tôi biết.”

Cảnh Tâm: “Tôi

không

nói

cho

anh

ấy, Từ đạo diễn

sẽ

nói, đoàn làm phim

sẽ

nghị luận.”

Cảnh Tâm tiếp tục

nói: “cô

đừng nửa đường mà buông tay, Tần Sâm vì nhân vật này của



cũng gặp

không

ít chuyện, chuyện

trên

mạng của



lúc trước cũng là

anh

ấy giải quyết, nếu



nửa đường

nóikhông

đóng phim nữa, tin hay

không

anh

ấy

sẽ

đập chết

cô.”

Chu Nghi Ninh: “…”

Cảnh Tâm tiếp tục

nói: “anh

Đông là diễn viên thuộc phái thực lực,



dùng loại diễn xuất thối nát này trước mặt

anh

ấy, đoán chừng

anh

ấy đem



thành

một

tên hề

đang

nhảy nhót.”

Chu Nghi Ninh: “…”

Cảnh Tâm cùng Tần Sâm ở chung

một

chỗ

đã

lâu, khả năng độc mồm cũng rất kinh người: “Hoặc là cảm thấy



bị ngốc/dễ ăn hϊếp,



không

muốn bị xem

nhẹ

như vậy chứ?”

Chu Nghi Ninh đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng lên hung hăng liếc mắt trừng



một

cái, “Ai ngốc/ ăn hϊếp! Nhìn xem

một

lát nữa tôi câu dẫn chết

anh

ta, câu

không

được tôi cũng ghê tởm chết

anh

ta!”

Cảnh Tâm: “…”



nói

có phải có chút quá rồi hay

không?

Đợi chút,



không

phải có ý đó mà!

Chu Nghi Ninh

đã

chạy ra ngoài.

không

ngoài dự liệu, cảnh này hôm nay

không

có cách nào quay tiếp.

Từ đạo diễn hoàn toàn nổi giận: “Chu Nghi Ninh



là phi tần!

không

phải là nữ tử thanh lâu!

không

cần lẳиɠ ɭơ như vậy!”

Chu Nghi Ninh: “…”

Quý Đông dương mặt

không

chút thay đổi, nhàn nhạt hừ

một

tiếng.

Cảnh Tâm ở bên cạnh im lặng nhìn,

trên

vai đột nhiên trùng xuống, nhìn lại, có chút kinh hỉ*: “Sao

anhlại tới đây?”

(*Kinh hỉ: Kinh ngạc vui mừng)

Tần Sâm cúi đầu nhìn



khoé miệng chậm rãi cong lên, ôm lấy vai



hướng vào trong ngực mình, “Đến thăm đoàn làm phim.”

Cảnh Tâm cười cười: “Em

đã

quay xong,

đang

xem Chu Nghi Ninh diễn.”

Tần Sâm thản nhiên nhìn về hướng bên kia: “Chu Nghi Ninh hôm nay NG bao nhiêu lần?”

Cảnh Tâm: "...

không

nhớ

rõ."

Rất nhiều lần, hơn nữa còn là cảnh đầu tiên, quay từ trưa đến chiều tối mà còn chưa qua.

Từ đạo diễn

đã

sắp bị ép điên.



nhịn

không

được cười

một

tiếng: “anh

cùng Chu Nghi Ninh chính là khắc tinh của đạo diễn phải

không?”

Khoé miệng Tần Sâm cong lên, từ chối cho ý kiến, “Phải

không?”

Cảnh Tâm gật đầu, tiếp tục cười: “anh

đã

quên, chuyện lần trước ở đoàn làm phim …”

Bên kia Từ đạo diễn còn

đang

mắng người: “Chu Nghi Ninh



nghiêm túc cho tôi

một

chút được

không? Hôm nay

không

quay nữa, tối nay



về nghĩ lại

một

chút, ngày mai



diễn

không

được,

côliền… Đừng tưởng



là em họ của Tần tổng

thì

tôi

không

có biện pháp đem



đổi!”