*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyện Quý Đông Dương là nam chính, Cảnh Tâm
đã
mơ hồ đoán được từ trước,
không
ngoài dự đoán lắm, bất quá tâm tình cũng hưng phấn
không
khác gì so với mấy nữ diễn viên kia,
cô
ngẩng đầu nhìn Tần Sâm,
anh
đã
sớm biết nam chính là ai, như thế nào mà lại
không
nói
cho
cô.
Tần Sâm nhìn chằm chằm chút biểu tình hưng phấn của
cô, giơ tay lên đè cái ót của
cô
xuống.
Đầu Cảnh Tâm bị ấn đến mức chỉ có thể nhìn dưới đất, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Chỗ này thường xuyên có fan đến thăm quan trường quay, có fan thấy Quý Đông Dương, sợ hãi kêu
một
tiếng: “A a a, đó là
anh
Đông!”
Quý Đông Dương khẽ nhíu mày, cùng Từ đạo diễn
nói
mấy câu, chuẩn bị
đi
về phòng trước.
Từ đạo diễn gật đầu: “Vậy cậu
đi
về trước nghỉ ngơi
một
lát
đi, tối nay đoàn làm phim liên hoan.”
Quý Đông Dương gật đầu, mang theo trợ lý vân đạm phong kinh rời
đi.
Chu Nghi Ninh nghĩ
không
ra ở trong giớ giải trí với loại tính cách này của Quý Đông Dương sao lại có thể nổi tiếng được, nhìn về phía
anh
quệt miệng
một
cái.
Từ đạo diễn tiếp tục chủ trì đại cuộc, cười vài tiếng, “Vai nam chính của chúng ta
đã
tiến vào đoàn làm phim, tối nay chúng ta liên hoan
một
bữa, Tần tổng mời khách.”
Mọi người tán gẫu
một
lúc, chuyển dời
sự
chú ý về bên này, mỉm cười nhìn về phía Cảnh Tâm
đang
dựa vào người Tần Sâm, Cảnh Tâm có chút ngượng ngùng, dịch người xa ra
một
chút.
Tần Sâm nhìn đồng hồ, thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh
nói: “Thời gian đến bữa tối còn sớm, Từ đạo diễn chọn địa điểm trước
đi, đợi lát nữa tôi cùng Cảnh Tâm
sẽ
đi
qua.”
Dựa theo thời gian phát cơm hộp của đoàn làm phim, sớm nhất đến sáu rưỡi mới ăn cơm, bây giờ mới có năm giờ, thời gian quả
thật
có chút sớm.
Từ đạo diễn hiểu
rõ
cười cười, tỏ vẻ
không
thành vấn đề.
Mọi người nhìn bọn họ mím môi cười, Cảnh Tâm bị Tần Sâm mang
đi.
Vừa quay người đưa lưng về phía mọi người, Tần Sâm híp mắt nhìn
cô,
nhỏ
giọng hỏi: “Phòng em ở đâu?”
Tim Cảnh Tâm khẽ nhộn nhạo, ngẩng đầu nhìn
anh,
không
nói
gì, nắm lấy tay
anh, Tần Sâm cúi đầu nhìn thoáng qua, nắm chặt tay
cô.
Cảnh Tâm mang
anh
về phòng, vừa vào của
đã
bị
anh
áp
trên
cửa, cúi đầu dùng sức hôn
cô, mạnh mẽ đến mức
cô
ngửa cả người về sau, đầu thiếu chút nữa là đυ.ng vào cửa, Tần Sâm đưa tay ngăn lại,
mộttay đỡ cái ót của
cô,
một
tay để
trên
lưng
cô
đem thân thể
cô
áp vào người mình, hai người dính sát cùng
một
chỗ.
Nửa ngày sau.
Tần Sâm cúi đầu nhìn
cô, thanh
âm
rất thấp, “Vẫn tức giận sao?”
Trong lòng Cảnh Tâm nhất thời mềm nhũn.
Đầu chôn ở ngực
anh
cọ cọ,
nhỏ
giọng
nói: “không
có…”
thật
ra
cô
cũng
không
tức giận, chỉ là muốn nhìn phản ứng của
anh, muốn nghe
anh
giải thích, hoặc là dỗ
cô.
Khoá miệng
anh
cong lên, “Vậy sao lại
không
gọi điện thoại cho
anh.”
Ngày đó lúc đầu nếu
anh
gọi
một
cuộc điện thoại cho
cô
thì
cô
sẽ
không
suy nghĩ nhiều, nhưng
anhkhông
gọi,
cô
cũng nhẫn nhịn
không
gọi, thời gian càng dài càng
không
biết gọi điện qua phải
nói
như thế nào.
Cảnh Tâm mím môi
một
cái, “anh
cũng
không
gọi cho em mà…”
cô
là con
gái, luôn hy vọng người đàn ông cúi đầu trước.
Tần Sâm chôn đầu ở cổ
cô, khẽ hôn vành tai của
cô,
nhỏ
giọng
nói, “không
phải
anh
đến thăm em sao? Gặp mặt dỗ
không
phải tốt hơn gọi thoại sao?”
cô
ôm chặt
anh: “Ừ….”
Giây tiếp theo, hai chân đột nhiên dời khỏi mặt đất, trong lòng Cảnh Tâm lập tức khẩn trương, hai tay ôm lấy cổ
anh, chân dài vòng qua ôm thắt lưng
anh.
anh
nâng
cô
lên, mỉm cười nhìn
cô
chằm chằm, Cảnh Tâm dơ tay lên che mắt
anh,
thật
sự
trong đầu
một
chút khí thế cũng
không
có.
Tần Sâm nhìn xuyên qua khe hở ở ngón tay
cô
ôm
cô
đi
về phía giường.
Đêm người đặt dưới thân, Tần Sâm cởϊ áσ sơ mi ra ném
trên
giường, cơ ngực phập phồng, bên đươi thắt lưng, chỗ cơ bụng săn chắc lộ ra hơn phân nửa hình xăm,
không
tiếng động câu dẫn
cô.
Tần Sâm kéo tay
cô
đặt
trên
dây lưng, khàn khàn
nói: “Cởi ra.”
Hai má Cảnh Tâm đỏ bừng, nhìn người phía
trên
mình, trong mắt
đã
nhiễm tìиɧ ɖu͙©, chần chừ động tác
trên
tay lại, “Em còn muốn
đi
ăn cơm….”
Cỗ
đã
nhìn qua gương, biết mỗi lần làm xong thần sắc
trên
mặt mình có bao nhiêu kiều mỵ, người sáng suốt chắc chắn có thể nhìn ra…
Tần Sâm nhìn
cô
chằm chằm, cười
nhẹ: “Thời gian ăn cơm vẫn còn sớm.”
“Buổi tối rồi tiếp tục….”
Tần Sâm cầm tay
cô
cởi dây lưng của mình ra, phủ lên người
cô, bàn tay tiến vào trong quần áo, mạnh mẽ xoa nắn khối mềm mại trước ngực
cô, thân mình Cảnh Tâm liền mềm nhũn,
anh
vùa hôn
cô
vừa cởi sạch
sẽ
quần áo
trên
người
cô
ra, hôn từ cổ xuống đến ngực,
cô
ở dưới
anh
uốn éo mông
một
cái, hai chân thon dài trắng nõn cọ cọ eo
anh.
Bàn tay
đi
xuống phía dưới, chạm vào
một
mảnh ướŧ áŧ mềm nhũn trơn trượt.
anh
cúi đầu cười ra tiếng, cắn tai
cô
một
cái, dùng lời
nói
xấu xa khıêυ khí©h
cô.
anh
nhẹ
nhàng ma sát, “Muốn
anh
sao?”
Cảnh Tâm nắm lấy mái tóc đen của
anh, sắc mặt đỏ ửng,
anh
không
nên tại thời điểm này mà còn hỏi
cô
vấn đề này chứ?
Từ đạo diễn cười cười,
nói
với trợ lý: “Thời gian cũng
không
còn sớm, thông báo cho mọi người cùng nhau qua
đi.”
Trợ lý hô
một
tiếng: “Được.”
Mọi người cùng nhau
đi
ra ngoài, Từ đạo diễn gọi điện thoại cho Quý Đông Dương
không
được, điện thoại
đã
tắt.
Thận tay vỗ vỗ Chu Nghi Ninh bên cạnh, “cô
thử
đi
gọi nam chính của chúng ta
đi.”
Chu Nghi Ninh: “…. Sao lại là tôi?”
không
thể vì
cô
là người mới mà bắt nạt
cô
chứ!
cô
là em họ của Tần Sâm đấy!
Từ đạo diễn cười cười: “cô
không
phải là phi tần của cậu ta sao, cảnh diễn chung với cậu ta rất nhiều, làm quen trước
một
chút.”
Chu Nghi Ninh
không
vui,
nói
thẳng: “Chị Chu Duy chính là hoàng hậu của
anh
ta dấy, sao ông lại
khôngbảo chị ấy
đi.”
Chu Duy nở nụ cười,
cô
bé này
không
thông suốt hay thực
sự
không
muốn
đi
đây, hành động này của Từ đạo diễn hoàn toàn là ý tốt, Quý Đông Dương bình thường ở chung
không
tốt lắm, lạnh lùng lãnh đạm, bình thường người mới cho dù e ngại
anh
lãnh đạm cũng
sẽ
nghĩ biện pháp làm quen với
anh, nhìn vẻ mặt
không
tình nguyện của Chu Nghi Ninh, bộ dáng giống như thực
sự
ghét bỏ.
Đoán chừng Từ đạo diễn
đã
nhìn ra, cho nên mới muốn cho
cô
ấy cùng Quý Đông Dương thân quen hơn
một
chút, để tránh đến lúc vào cảnh diễn chung hai người
sẽ
bị NG.
Từ đạo diễn vui tươi hớn hở
nói: “Hậu cung Hoàng hậu là lớn nhất,
cô
gặp qua Hoàng hậu nào bị phi tần sai khiến chưa?”
Chu Nghi Ninh: “… Đạo diễn ông nhập vai diễn quá sâu rồi!”
Cuối cùng, Chu Nghi Ninh vẫn phải vào thanh máy
đi
lên lầu.
Bời vì Quý Đông Dương ở
trên
lầu.
Cảnh Tâm tắm rửa xong
đi
ra, Tần Sâm cũng vào tắm rửa
một
cái.
Cảnh Tâm mở va li hành lý của mình ra,
thật
vất vả mới tìm được bộ váy liền có cổ tương đối cao để thay, với tay ra phía sau lưng kéo khoá.
Tần Sâm từ phòng tắm
đi
ra, khoé miệng cong lên,
đi
qua cầm khoá kéo, hôn
một
cái
trên
vai
cô, mới kéo khoá lên.
Cảnh Tâm nhìn đồng hồ
đã
6 giờ 40, thúc giục
anh: “anh
mặc quần áo nhanh lên!”
Tần Sâm cuời
một
tiếng, nhặt quần áo
trên
đất mặc lên người.
“Được rồi,
đi
thôi.”
đi
qua cửa phòng tắm, Cảnh Tâm lại
đi
vào, lấy tay lau sạch lớp sương mờ
trên
gương, nhìn mình trong gương, xác định sắc mặt mình lúc này coi như là tự nhiên mới
đi
ra.
Tần Sâm bật cười, “Em soi gương cũng vô dụng, chúng ta ở trong phòng lâu như vậy,
không
cần nghĩ cũng biết chúng ta
đã
làm gì.”
Cảnh Tâm: “….”
Nhà hàng này rất gần, hai người xuống lầu
đi
vài phút
đã
đến.
Cảnh Tâm nhìn chung quang
một
vòng, “Nghi Ninh đâu?”
Từ đạo diễn chỉ chỉ phía sau
cô, “đã
đến.”
Vẻ mặt Chu Nghi Ninh
không
vui
đi
đến bên cạnh Cảnh Tâm, theo sau là Quý Đông Dương với vẻ mặt lãnh đạm.
Cảnh Tâm lôi kéo Chu Nghi Ninh ngồi xuống bên cạnh, hỏi
một
câu: “Sao
cô
lại cùng đến với
anh
Đông vậy?”
Chu Nghi Ninh ha ha
một
tiếng: “Bởi vì đạo diễn bắt tôi
đi
gọi
anh
ta, tên mặt đen chết tiệt kia lúc ngủ dậy khó chịu lắm, mẹ kiếp,
thật
muốn dội
một
chậu nước đá lên mặt
anh
ta.”
Cảnh Tâm nhìn Quý Đông Dương,
nhỏ
giọng
nói: “cô
nhỏ
tiếng
một
chút,
anh
Đông vừa mới vào giai đoạn hậu kỳ
thì
lập tức phải chạy đến
một
đoàn phim khác, chắc là do quá mệt mỏi.”
Chu Nghi Ninh bĩu môi,
không
nói
gì nữa.
Tần Sâm khoát tay lên lưng ghế dựa tay
nhẹ
nhàng gõ gõ vai
cô, Cảnh Tâm có chút mờ mịt quay đầu nhìn
anh: “Làm sao vậy?”
Tần Sâm nhìn
cô
chăm chú,
không
trả lời.
Cảnh Tâm
không
hiểu, lại quay đầu
nói
chuyện tiếp với Chu Nghi Ninh.
Mọi người gọi đồ ăn xong, mới phát
hiện
có
một
cô
gái
có chút giống Cảnh Tâm, khuôn mặt
khônggiống lắm, nhưng thân hình
thì
giống.
Chuyện này lúc trước trợ lý của Tần Sâm
đã
nói
qua với đạo diễn,
cô
gái
này là thế thân của Cảnh Tâm, trong thời gian này
sẽ
đi
theo đoàn làm phim, nếu cảnh diễn nguy hiểm
thì
sẽ
dùng thế thân, mọi người suy nghĩ
một
chút liền
rõ
ràng.
không
khỏi cảm thán trong lòng: Bình hoa đúng là bảo bối nhà Tần tổng mà!
Cảnh Tâm cũng
đã
phát
hiện,
cô
nhìn thêm mấy lần, mới quay đầu nhìn Tần Sâm,
nhỏ
giọng hỏi: “Sao
anh
lại
không
nói
chuyện này với em?”
Tần Sâm nhìn
cô, cười cười: “Bây giờ
đang
nói
không
phải sao?”
cô
muốn làm diễn viên, về sau nhân vật
sẽ
rất đa dạng, có đôi khi
sẽ
không
tránh nổi những cảnh phải dùng thế thân,
anh
không
muốn hai người vì chút chuyện
nhỏ
này mà cãi nhau.
Huống chi diễn viên dùng thế thân, trong giới này là chuyện quá bình thường.
Cảnh Tâm vốn muốn
nói
cô
không
muốn dùng thế thân, nhưng nhìn ánh mắt đen nháy của
anh, lời đến khoé miệng lại nuốt vào, khéo léo bày tỏ: “Em
không
sợ cao, có thể dùng cáp treo.”
Tần Sâm
không
phát biểu ý kiến, chỉ
nói: “Ngày mai nhìn kỹ rồi hãn
nói.”
Cảnh Tâm mấp mím môi, “Được rồi.”
trên
bàn ăn mọi người uống
không
ít rượu, tửu lượng của Cảnh Tâm khá ổn, chủ yếu là
cô
không
thích uống rượu, cũng sợ ngày mai quay phim mặt
sẽ
bị phù, Tần Sâm giúp
cô, uống
không
ít.
Con người Chu Nghi Ninh rất cởi mở, cùng người trong đoàn làm phim quẩy, cũng uống khá nhiều.
Chờ bữa cơm kết thúc, Cảnh Tâm nghiêm mặt nhìn sắc mặt đỏ bừng của Chu Nghi Ninh, nhìn về phía Tần Sâm, “Trước tiên chúng ta đưa
cô
ấy về
đi.”
Chu Nghi Ninh cũng
không
say, chỉ là có chút mệt mỏi, dựa vào người Cảnh Tâm.
Tần Sâm gật đầu, vỗ đầu Chu Nghi Ninh
một
cái: “Tự mình
đi.”
Chu Nghi Ninh hừ
một
tiếng, đứng thẳng dậy,
đi
thẳng tắp.
Cảnh Tâm chớp mắt, đúng
thật
là bị
cô
ấy lừa,
cô
nghĩ
cô
ấy thực
sự
say.
Khoé miệng Tàn Sâm cong lên, lười biếng
nói: “Tửu lượng của nó rất tốt, có thể hạ gục cả Tần Ninh và Nhạc Minh về khoản uống rượu,
không
cần phải quan tâm đến nó.”
Cảnh Tâm có chút giật mình, “cô
ấy giấu
thật
kỹ, em còn tưởng tửu lượng của
cô
ấy rất kém.”
Chu Nghi Ninh
đã
đi
lên phía trước, Cảnh Tâm nhìn bóng dáng
đi
giày cao gót thẳng tắp của
cô
ấy, cảm thấy lo lắng của mình đúng là dư thừa.