🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh Tâm nhớ Tần Sâm
nói
đợi ngày mai vết thương của Bố Duệ tốt hơn
một
chút,
sẽ
mang nó về.
Về nhà
cô
đúng
thật
là có chút xa, Cảnh Tâm nghe theo đề nghị của Chu Nghi Ninh, vừa đến nhà Tần Sâm,
cô
không
kịp chờ đợi lập tức vào bồn tắm ngâm nước nóng nửa giờ, quần áo có chút bẩn thỉu,
côkhông
muốn mặc, liền trực tiếp quấn khăn tắm
đi
ra.
cô
tuyệt đối
không
nghĩ tới
anh
về sớm như vậy.
Cảnh Tâm nhìn về phía khoé miệng nhếch lên cười xấu xa của Tần Sâm, bàn tay siết chặt nút buộc khăn tắm lại, khăn tắm bắt đầu quấn từ ngực, dài qua bắp đùi
một
chút, dưới xương quai xanh tinh xảo là
một
khe rãnh
thật
sâu, quan trọng nhất là, bên trong trống
không, bị
anh
nhìn chăm chú như vậy, dường như cả người đều nổi lên
một
tầng hồng nhạt.
Từ trước đến nay năng lực kiềm chế của Tần Sâm
không
tệ, tầm mắt dời khỏi ngực
cô, nhìn mái tóc dài xoã ra của
cô, đều
đang
nhỏ
nước, ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn
anh, ánh mắt so với nước còn mềm mại hơn.
Chút thời gian này
anh
vẫn chờ được, sải bước
đi
tới, lấy khăn mặt sạch
sẽ
từ ngăn tủ trong phòng tắm ra, đứng phía sau
cô, nhìn cặp chân thẳng tắp thon dài kia, giọng
nói
khàn khàn: “Lại đây.”
Cảnh Tâm mím môi, bất động.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, đem khăn mặt từ phía sau trùm lên đầu
cô, hơi thô lô lau mái tóc dài của
cô, Cảnh Tâm cứ đứng như vậy để cho
anh
lau, đầu theo động tác của
anh
mà chuyển động, người đàn ông phía sau càng ngày càng dán vào gần
cô, hơi thở ấm ấp phả bên tai
cô.
Tim Cảnh Tâm muốn nhảy ra ngoài.
Tần Sâm ném khăn mặt xuống, từ phía sau ôm lấy
cô, vùi đầu vào gáy
cô, từ từ nhắm hai mắt,
nhẹnhàng vuốt ve gáy
cô, dịu dàng hôn xuống.
anh
cúi đầu
nói: “Em
thật
sự
đã
cho
anh
một
kinh hỉ.”
không
nghĩ đến về nhà liền thấy
cô, vẫn là bộ dáng mê người như vậy.
Cảnh Tâm
không
chịu được nhất chính là cái loại khıêυ khí©h tuỳ ý này của
anh, bị
anh
trêu chọc cùng hôn đến nhũn cả người ra, hai má đỏ ửng,
cô
đây được coi là tự dâng đến cửa phải
không?
cô
nhỏ
giọng
nói: “Em
không
biết tối nay
anh
về….”
Tần Sâm cười
nhẹ, “Bây giờ
đã
biết.”
Cả người đột nhiên được bế bổng lên.
Tầm Sâm híp mắt nhìn
cô, cười càng ngày càng xấu xa hơn.
Tim Cảnh Tâm đập nhanh hơn, cuống quýt
một
tay túm khăn tắm,
một
tay ôm cổ
anh, đem mặt chôn ở ngực
anh.
Vào phòng ngủ, Tần Sâm áp
cô
lên cánh cửa dùng sức hôn
cô, nháy mắt Cảnh Tâm liền mềm nhũn, khẽ rên
một
tiếng, hai tay ôm cổ
anh, chân dài quấn lên thắt lưng
anh, khăn tắm tụt xuống
một
nửa.
Tần Sâm cúi đầu hôn lên xương quai xanh của
cô, cười
nhẹ
một
tiếng: “Tim em đập rất nhanh.”
Cảnh Tâm: “…..”
anh
ngẩng đầu, hôn môi
cô, “Nghĩ kỹ chưa?”
Cảnh Tâm cúi đầu dạ
một
tiếng, sau đó
nhỏ
giọng hỏi: “Có phải
sẽ
rất đau
không?”
Tần Sâm gật đầu, cắn
một
ngụm
trên
vai
cô, giọng
nói
rất thấp rất gợi cảm: “Em nghe lời phối hợp với
anh
sẽ
không
đau như vậy đâu.”
Cảnh Tâm
không
muốn bị đau,
cô
ôm cổ
anh, học cách
anh
hôn
cô
hôn lại
anh, cắn tai
anh.
Tần Sâm chửi
nhỏ
một
tiếng, mẹ nó đúng là rất đòi mạng!
Trong phòng
không
bật đèn, ngoà cửa sổ từng trận tiếng sấm, tia chớp ngẫu nhiên chiếu sáng căn phòng tối tăm, ánh sáng lập loè.
Tần Sâm ôm Cảnh Tâm
đi
vài bước, tiếp đến đè
cô
lên chiếc giường mềm mại, tháo khăn tắm ra, toàn thân loã lồ trước mặt
anh,
anh
vừa nhìn chằm chằm
cô
vừa cởϊ qυầи áo của mình, chậm rãi cởi đồng hồ ra, Cảnh Tâm xấu hổ đến mức nhắm chặt hai mắt, tiếng dây lưng được cởi bỏ, tiếp theo da thịt nóng bỏng của người đàn ông dán vào người
cô, hai người trần trụi dán sát vào nhau.
anh
hôn lên môi
cô,
nhỏ
giọng hỏi: “không
muốn xem hình xăm?”
anh
cười
nhẹ, thanh
âm
lười biếng mãn nguyện: “Được rồi,
không
làm em.”
Cảnh Tâm ở trong ngực
anh
cọ cọ tìm
một
tư thế thoải mái nhất, rất nhanh liền ngủ say.
Tần Sâm cúi đầu nhìn
cô, khoé miệng cong lên.
Ngón tay quấn
một
lọn tóc dài của
cô, nếu 4 năm trước
anh
không
lựa chọn hợp tác cùng Phó Cảnh Sâm, có lẽ rất nhiều chuyện
sẽ
không
như vậy,
anh
không
tin số mệnh, nhưng lúc này lại cảm thấy may mắn, lúc trước
đã
lựa chọn vô cùng chính xác, đại khái đây chính là cái gọi ở giới u minh,
đã
định sẵn rồi.
Lúc ấy
cô
vẫn là
một
học sinh, quay
một
ít quảng cáo cùng lên trang bìa
một
số tạp chí, hai người
không
quen biết,
không
có quan hệ.
Biết
cô
là em
gái
của Phó Cảnh Sâm
anh
mới chú ý đến
cô
bé này, mấy hôm nay các trang mạng và trang nhất của các trang tạp chí đều ko ngừng trầm trồ thán phục
cô
gái
này, bộ dáng xinh đẹp, đôi chân vừa dài vừa thẳng, cho dù bên trong giới giải trí mỹ nữ như mây này, cũng vô cùng xinh đẹp, nguyên nhân
không
được làm nữ chính,
anh
thấy cũng rất vớ vẩn.
cô
đến Hoa Thần thử vai trong, đó là lần đầu tiên
anh
thấy
cô
ở khoảng cách gần như vậy,
cô
ra sức
nói
giọng địa phương, vì
một
vai diễn
nhỏ
mà cố gắng,
không
giống thiên kim tiểu thư của Phó gia chút nào,
không
có chỗ dựa, lại còn bị đủ loại làm khó.
Cũng là lần đó,
anh
mới biết vai diễn của
cô
ở Hoa Thần
đã
bị thay đổi rất nhiều lần,
không
phải
khôngthích hợp hay
không
đủ tư cách.
Vốn chỉ muốn giúp
cô
một
chút, lúc ban đầu cũng
không
có ý đồ gì, chỉ là tính
anh
nhìn
không
quen cách làm của ba mẹ
cô
.
không
nghĩ đến ba mẹ
cô
cố chấp như vậy,
anh
phí
không
ít tâm tư, tâm huyết dâng trào
đi
thăm đoàn làm phim, nhìn
cô, càng ngày càng cảm thấy
cô
bé này
thật
đáng
yêu, đột nhiên trong đầu có ý đồ tiếp cận
cô, đem Bố Duệ đến cho đoàn làm phim mượn.
Mấy năm nay scandal của
anh
không
ít, đều là phóng viên viết loạn, phụ nữ? Đó là chuyện rất lâu lúc trước, tình cảm cũng là.
cô
có diện mạo xuất chúng gia thế tốt, lại vì
một
vai diễn
nhỏ
mà lo lắng, lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy rồi mà
một
vai nữ chính cũng chưa lấy được,
anh
biết
cô
rất thích đóng phim, nhìn ánh mắt
côcó thể thấy được loại khát vọng này.
Phó Cảnh Sâm
nói
về sau Cảnh Tâm lập gia đình, sau khi lập gia đình người nắm quyền trong tay
sẽkhông
còn là ba mẹ nữa, mà là người đàn ông kia.
không
do dự,
anh
muốn lấy được quyền khống chế Cảnh Tâm,
anh
sẽ
không
khống chế
cô,
anh
chỉ muốn mang đến cho
cô
thật
nhiều thứ.
Nhưng hình như
cô
bé kia chỉ coi
anh
là chỗ dựa vững chắc, muốn cự tuyệt vậy mà vẫn còn săn đón,
anh
nhìn ra tâm tư này của
cô, kỳ
thật
có chút khó chịu.
May mà,
cô
nói
nói
chuyện tình cảm, được, liền
nói
chuyện tình cảm.
Sau đó
thì
sao?
cô
từ từ nhìn
anh
bằng ánh mắt chờ mong hơn, vui mừng hơn,
anh
hỏi
cô
nếu
không
có vai nữ chính
cô
còn cùng
anh
không?
cô
nói
cùng…
Tần Sâm nghĩ đến chuyện lúc trước, nghĩ đến đêm nay, khoé miệng cong lên.
Hơn 7 giờ sáng hôm sau,Tần Sâm theo đồng hồ sinh học ngày thường tỉnh lại, người trong lòng vẫn còn ngủ say, cửa
không
đóng kín, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông di động kêu ở dưới lầu.
anh
vén chăn lên, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, lấy áo choàng tắm từ tủ quần áo ra khoác vào, xuống lầu.
Là điện thoại di động của Cảnh Tâm kêu.
Tần Sâm cầm di động của
cô
từ ghế sô pha lên, đem chuông báo thức tắt
đi, 6 giờ 50 phút, xem ra
đãkêu mấy lần rồi.
Sớm như vậy
đã
phải
đi
quay phim?
anh
xoa tóc ngồi xuống, gọi điện thoại cho trợ lý, điện thoại vừa kết nối, di động Cảnh Tâm liền vanng lên.
anh
nói
với trợ lý: “Chờ
một
chút.”
Nghe điện thoại của Cảnh Tâm, phó đạo diễn
nói: “Cảnh Tâm, bên này khắp nơi đều là nước, người vệ sinh còn
đang
quét dọn, buổi sáng
không
quay phim được, buổi chiều
cô
hãy đến
đi.”
Tần Sâm nghe xong, lãnh đạm trả lời: “Tôi
đã
biết, tôi
sẽ
chuyển lời cho
cô
ấy.”
Phó đạo diễn: “….”
Giọng
nói
kia là…..
Tần tổng?
Cúp điện thoại, phó đạo diễn trừng mắt nhìn di động
một
lúc, người biên kịch nhìn
cô
ta
một
cái: “Làm sao vậy?”
Phó đạo diễn khụ khụ
một
tiếng: “không
có gì, chỉ là vùa rồi gọi điện thoại cho Cảnh Tâm, hình như là Tần tổng nhận,
không
phải hình như, chính là giọng
nói
của Tần tổng.”
Nhân viên công tác bên cạnh vừa nghe thấy, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên.
Sáng sớm tinh mơ như vậy, Tần tổng nghe điện thoại….
Tần Sâm cúp điện thoại, đem điện thoại di động của mình áp lên tai, lười biếng
nói: “không
có chuyện gì.”
Lấy điện thoại di động đem lên lầu, trở lại giường đem người ôm vào trong lòng, tiếp theo ngủ bù.
Hơn
một
giờ sau, Tần Sâm tỉnh, Cảnh Tâm vẫn
đang
ngủ.
Lúc Cảnh Tâm tỉnh lại
đã
là 10 rưỡi, vừa mở mắt
đã
thấy Tần Sâm ngồi dựa vào đầu giường, duỗi
mộtchân ra, chăn trượt đến bụng, lộ ra cơ bụng hợi cảm cùng hơn nửa hình xăm, tối hôm qua
cô
vẫn bị bắt buộc nhìn cái hình xăm kia, hình săm từ sườn eo
đi
xuống dưới, cho đến địa phương gợi cảm nhất mới ngừng lại, cái hình săm kia dính sát bụng của
cô, tách ra, dán vào, mạnh mẽ lặp
đi
lặp lại, cảm thấy vừa thẹn vừa kí©h thí©ɧ,
anh
xấu xa bắt
cô
cúi đầu nhìn
một
màn kia.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Cảnh Tâm mặt đỏ tim đập, cuối cùng nhịn
không
được che mặt lại chui vào trong chăn.
Tần Sâm cầm điện thoại di động trả lời email, cảm thấy bên người có động tĩnh, quay đầu qua nhìn,
côbé kia đem cả người mình vùi vào trong chăn.
Cười
nhẹ
một
tiếng, để để điện thoại di động xuống, đem người từ trong chăn kéo ra, thanh
âm
lười biếng khàn khàn: “Tỉnh?”
Cảnh Tâm
nhỏ
giọng
nói: “Ừ….”
Đột nhiên nhớ tới sáng nay còn phải quay phim, vội vàng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“10 giờ 40 phút.”
“!!!!”
Thấy
cô
muốn bò xuống giường, Tần Sâm xoay người chặn
cô
lại, giữ chặt eo
cô
lại, cười xấu xa: “Gấp cái gì?”
Cảnh Tâm gấp đến độ ngay cả thẹn thùng cũng
không
thèm để ý đến nữa, đẩy
anh: “Em
đã
muộn
không
chỉ hai tiếng! Từ đạo diễn cùng chị Duy Duy
sẽ
mắng người.”
Tần Sâm cúi đầu khẽ hôn
một
cái lên cổ
cô, “Phó đạo diễn gọi điện cho em,
nói
sáng nay
không
quay.”
Cảnh Tâm run rẩy: “anh
gạt người….”
Đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó,
cô
uốn éo người trốn
anh, “Có phải
anh
đã
nói
gì đó với đạo diễn đúng
không?”
Tần Sâm lại chống người lên nhìn
cô, khoé miệng cong lên: “không
có.”
Vốn cũng định làm vậy.
Cảnh Tâm bất động, nhìn chằm chằm
anh: “thật
sự?”
Tần Sâm cúi đầu ừ
một
tiếng, ở trong chăn cọ
một
cái, trải qua chuyện tối qua, Cảnh Tâm đối với vật kia
đã
rất quen thuộc, đỏ mặt xoay người cầu xin tha thứ: “Đừng mà, còn đau….”
Là rất đau,
anh
quá mạnh mẽ.
không
được xoay loạn giống cái bình hoa
yêu
tinh nữa.
Tần Sâm nghiêng người qua
một
bên, thở ra
một
hơi.
Cảnh Tâm dịch người đến mép giường nhặt khăn tắm lên, quấn lên người.
Tần Sâm ở đằng sau lười biếng mở miệng: “đi
đâu đấy?”
Cảnh Tâm lết xuống giường, “Em xuống dưới lầu lấy quần áo….”
không
đợi
anh
đáp lời,
đã
xoay người rời
đi.
Trở lại gian phòng tắm dưới lầu
một
hôm qua, Cảnh Tâm lấy quần áo của mình từ trong rổ ra.
Bộ quần áo này có chút bẩn, nhưng ở đây
cô
cũng
không
có quần áo để thay, chỉ có thể chấp nhận mặc lại.
Chờ
cô
thay quần áo xong
đi
ra ngoài, Tần Sâm
đã
thay xong
một
bộ quần áo thể thao nhàn nhã đứng ngoài cửa, cầm
trên
tay điện thoại của
cô.
Cảnh Tâm vươn tay về phía
anh, lấy điện thoại di động của mình.
trên
webchat có
không
ít tin nhắn, trong đó nhiều nhất là Chu Nghi Ninh.
“Bình hoa
cô
có khoẻ
không? Tàn phế
không?”
“Tối hôm qua
thật
sự
tôi
không
cố ý rời
đi,
anh
họ đuổi tôi,
cô
muốn trách tôi
thì
phải trách
anh
ấy.”
Cảnh Tâm: “….”
cô
trả lời
một
cái mỉm cười
đi
qua.
Cảnh Tâm gọi điện thoại cho tiểu Thất, bảo
cô
ấy mang
một
bộ quần áo đến đây.
Tần Sâm vuốt tóc
cô: “Đói
không?”
Cảnh Tâm gật đầu, vận động quá nhiều, đói
không
chịu được.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: “đi
rửa mặt, đến đây ăn chút gì đó
đi.”
Cảnh Tâm a
một
tiếng, ngoan ngoãn
đi
rửa mặt.
Bữa ăn này là
anh
đặt bên ngoài, Cảnh Tâm ăn khá nhiều, dựa lưng vào ghế thở ra
một
hơi, cảm thấy
đã
khôi phục chút nguyên khí.
Lúc này, tiểu Thất mang quần áo đến.
Tiểu Thất đứng ở ngoài cửa, mặt đỏ ửng nhìn Cảnh Tâm, đem quần áo đưa cho
cô: “Tôi ở
trên
xe chờ
cô
nhé?”
Cảnh Tâm nghĩ
một
chút: “Ừ, tôi thay quần áo xong
sẽ
đi
ra.”
Tần Sâm nhìn
cô: “không
cần
anh
đưa em
đi
sao?”
Cảnh Tâm mím môi lắc đầu: “không
cần,
anh
cũng phải đến công ty, bây giờ em có trợ lý,
cô
ấy đưa em
đi
cho tiện.”
Tần Sâm châm điếu thuốc, hút thuốc cười xấu xa
một
tiếng: “anh
thấy em rất mệt mỏi, buổi chiều còn có sức mà quay phim sao?”
Mặt Cảnh Tâm đỏ lên,
nhỏ
giọng
nói: “Vậy cũng muốn quay phim.”
Tần Sâm
không
nói
gì, kéo
cô
vào trong lòng.
Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn
anh, hỏi
một
vấn đề
cô
vẫn để bụng: “Nhà
anh
lúc nào
thì
đã
có cái kia rồi?”
Tần Sâm cố ý hỏi: “Cái gì?”
Cảnh Tâm dậm chân: “Áo mưa.”
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, “Sau lần
anh
ở nhà em về vài ngày
thì
phải.”
Cảnh Tâm: “….”
Người đàn ông xấu xa,
nói
muốn chuẩn bị liền
thật
sự
chuẩn bị, cũng nghiêm túc quá
đi
mà.
Cảnh Tâm
đi
đến phim trường, Tần Sâm về Hoa Thần, hai người
đã
hẹn tối nay đên bệnh viện thăm Bố Duệ.
Tần Sâm vừa đến công ty, trợ lý lập tức đến báo cáo với
anh: “Tần tổng, hai diễn viên của bị Tinh Vũ cướp
đi
rồi.”
Tần Sâm dừng bước chân lại, híp mắt lại, lãnh đạm
nói: “Cướp ai?”
Trợ lý
nói: “Viên Dĩnh cùng Khương Hạo, lúc trước bọn họ muốn kéo Quý Đông Dương qua,
khôngthành, sau đó thử từng người
một, cuối cùng lôi kéo được hai người này
đi, tiền vi phạm hợp đồng cũng do Tinh Vũ bồi thường, nghe
nói
bên kia trả thù lao gấp ba, bây giờ phải làm sao?”
Tần Sâm cười lạnh
một
tiếng: “Thích cướp người
thì
cứ để bọn họ cướp
đi, có thể bị lôi kéo
đi
người như vậy Hoa Thần cũng
không
cần giữ lại làm gì, đem hai người kia xếp vào sổ đen.”