*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe đến dưới lầu, Cảnh Tâm nhanh chóng cởi dây an toàn, mơ cửa ra xuống xe.
Tần Sâm níu
cô
lại: “Làm gì vậy?”
Cảnh Tâm cảm thấy nếu mình chậm
một
phút nữa thôi có lẽ
sẽ
bị lộ, dùng sức đẩy
anh: “anh
đừng giữ em, em phải lên lầu gấp.”
Chạy nhanh ra khỏi xe, cầm túi che mông chạy
đi.
Tần Sâm ở phía sau thấy vậy,
đã
hiểu.
Nắm tóc
một
cái, khoé miệng bất đắc dĩ cong lên, bước nhanh đuổi theo.
Cảnh Tâm bị
anh
giữ chặt, quay đầu trừng
anh, Tần sâm ôm vai
cô,
nhỏ
giọng
nói: “anh
đưa em lên.”
Mặt Cảnh Tâm có chút đỏ,
không
quá tình nguyện
nói: “không
cần đâu,
anh
về ngủ sớm
đi.”
Thân hình cao lớn của Tần Sâm đứng đó, cúi đầu cười xấu xa: “Yên tâm
đi, đếm nay
anh
không
xé em.”
Cảnh Tâm: “…..”
Cảm tạ dì cả.
Sau khi lên lầu, Cảnh Tâm mặc kệ
anh, chạy vào phòng cầm quần áo cùng
một
số thứ
đi
vào phòng tắm.
Tần Sâm ngồi tựa
trên
ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi.
Mấy ngày gần đây đều tăng ca, có lúc cả ngày lẫn đêm đều
không
được nghỉ ngơi, đúng là mệt chết
điđược, dựa vào ghế
một
lúc, người bên trong còn chưa có
đi
ra.
Cảnh Tâm thu thập chính mình xong ra khỏi phòng, thân hình cao lớn của Tần Sâm
đang
lười biếng ngả ra
trên
sô pha của
cô, hình như
đang
ngủ?
cô
đi
đến, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng
không
phòng bị như vậy của
anh.
cô
ngồi
một
bên nhìn
anh.
Cái mũi rất thẳng.
Môi mỏng.
Ánh mắt có chút hẹp dài.
Lông mi cũng rất dài…
cô
đưa tay lên nghịch lông mi của
anh, mí mắt
anh
giật giật, nhíu mày quay đầu sang chỗ khác,
cô
cảm thấy chơi
thật
vui, nhịn
không
được lại vuốt tiếp vài cái.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, người đàn ông hơi mở mắt, nhìn
cô.
Cảnh Tâm cười với
anh: “anh
tỉnh rồi sao?”
Tần sâm xoa xoa tóc, lười biếng dựa vào ghế sô pha lắc lắc cổ, tiếp theo đem
cô
ôm vào trong lòng, cằm tì vào đầu
cô, giọng khàn khàn: “không
muốn lái xe.”
Ý tứ này là
không
muốn trở về?
Cảnh Tâm bị
anh
đè nặng,
không
ngẩng đầu lên được.
cô
biết gần đây
anh
bận việc đến hỏng luôn rồi,
cô
cũng đau lòng
anh, thân mình cọ cọ trong ngực
anh,
nhỏ
giọng
nói: “Vậy
anh
ở lại đây
đi, vẫn cong phòng trống.”
Tần Sâm nhìn quần áo ở nhà
trên
người
cô,
cô
vừa tắm xong,
trên
người rất thơm, mềm mại cọ trong lòng
anh,
một
chút buồn ngủ cũng
không
còn.
Xoay người đem
cô
đặt dưới sô pha, cúi đầu xuống hôn
cô.
Cảnh Tâm uốn éo người đẩy
anh
ra: “Ai ai, hôm nay
không
thể xằng bậy….”
Tần Sâm trực tiếp khoá trụ môi của
cô, chặn lời của
cô
lại.
Cảnh Tâm bị hôn
một
lúc, thân mình mềm nhũn dưới thân
anh, nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của
anh, hai tay ôm lấy hông
anh
đáp lại.
Cửa phòng tắm mở ra, ở đây Tần Sâm
không
có quần áo sạch để thay, tắm xong trực tiếp quấn khăn tắm ngang hông
đi
ra, Cảnh Tâm ngây ngốc nhìn
anh, dáng người
anh
vô cùng tốt, cơ ngực, cơ bụng, cánh tay, hai chân thon dài, cả người nhìn vô cùng mạnh mẽ, vị trí mê người nhất chính là thắt lưng, hình xăm kéo dài từ sườn eo đến bụng,
một
phần hình xăm biến mất dưới khăn tắm màu trắng ….
Cảm giác cấm dục cùng dụ hoặc kết hợp với nhau cùng tồn tại, vô cùng câu dẫn người khác.
Cảnh Tâm biết
anh
có hình xăm, vốn tưởng rằng ở cánh tay hoặc trước ngực hay sau lưng,
không
nghĩ tới ở vị trí gợi cảm mê người như vậy, làm trong đầu người ta chỉ có suy nghĩ đến vị trí….
cô
nhịn
không
được nuốt nước miếng.
Có chút muốn nhào tới.
Tần Sâm vừa lau tóc vừa nhìn
cô, thấy
cô
nhìn
không
dời mắt chỗ bụng
anh, khoé miệng cong lên, ngồi xuống bên cạnh
cô.
Cảnh Tâm thu lại ánh mắt, giấu đầu hở đuôi đỏ mặt giải thích: “Em chỉ
đang
nhìn hình xăm của
anh.”
Tần Sâm cúi đầu nhìn
cô, cười xấu xa
nói: “Có muốn xem toàn bộ
không?”
….Toàn bộ
không
phải là xuống tới phía dưới sao?
Cảnh Tâm cảm thấy mình lại bị
anh
trêu ghẹo, tim đập rất nhanh, hai má đều đỏ, cứ như vậy cùng
anhngây ngốc ở
một
chỗ, rất kí©h thí©ɧ.
“Thôi, lần sau
đi…..”
cô
ôm túi chườm nóng đứng lên: “anh
ngủ phòng bên cạnh
đi, em mệt, có chút
không
thoải mái,
đi
ngủ trước…”
Tần Sâm kéo
cô
ngồi lên đùi, đưa tay xoa
nhẹ
bụng
cô,
nhẹ
giọng hỏi: “Nơi này đau sao?”
Cảnh Tâm gật đầu: “Có chút.”
Tần Sâm
nhẹ
nhàng xoa cho
cô
một
lúc, Cảnh Tâm cảm thấy cơ thể
anh
càng ngày càng nóng, vội vàng giãy ra, nhảy xa vài bước, “anh
cũng mau ngủ
đi, ngủ ngon.”
Tần Sâm nhìn bóng dáng chạy trối chết của
cô, khoé miệng
nhẹ
nhàng cong lên.
cô
chạy làm cái gì, tình huống như bây giờ,
anh
có thể làm gì
cô
được?
Buổi sáng hôm sau, Cảnh Tâm ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, chạy ra khỏi phòng
đi
đến phòng cách vách xem xét, Tần sâm
đã
đi
mất.
Điện thoại di động của
cô
có tin nhắn-
“anh
đi
làm.”
Cảnh Tâm nhịn
không
được cười cười.
Hôm nay
cô
vẫn như cũ ở nhà học thuộc kịch bản, buổi tối lái xe đến đón
cô
về Phó gia ăn cơm, Cảnh Tâm có chút khó chịu co lại
trên
ghế sô pha, chắc là do uống nước lạnh quá nhiều rồi, lần này kinh nguyệt đến vô cùng khó chịu, Cảnh Lam Chi thấy sắc mặt
cô
không
tốt lắm, bảo dì giúp việc nấu súp trứng gà cho
cô.
Cảnh Tâm uống xong cảm thấy tốt lên rất nhiều, nhưng
cô
vẫn tiếp tục giả vờ cho giống lúc trước, sắp khởi quay, ba mẹ
cô
cũng
không
vô duyên vô cớ gọi
cô
về, chắc chắn vẫn còn muốn thuyết phục
cô.
Cảnh Lam Chi cùng Phó Khải Minh vô cùng
yêu
thương con
gái, nhìn
cô
thành cái dạng này, cũng
khôngnói
quá nhiều.
Phó Khải Minh
nói: “Bảo bối, con
đã
gặp qua Kha Đằng?”
Cảnh Tâm có chút kinh ngạc, nhìn ông
một
cái, “Làm sao vậy?”
không
phải
đã
nghe ai
nói
gì đó chứ? Chẳng lẽ, ba mẹ
cô
lại ra lệnh áp chế
cô
nữa?
Phó Khải Minh nhìn
cô: “Bảo bối, tâm tư của Kha Đằng đối với con là gì, con hẳn
đã
biết
đi? Con xem giới giải trí này rất hỗn loạn, nếu
không
ở trong cái giới này,
sẽ
không
có người như vậy nhớ thương con.”
Cảnh Tâm mím môi, cười cười: “Ba, ba cũng đừng lo lắng,
không
phải có mọi người sao? Kha Đằng có thể làm gì con được đây?”
cô
trong lòng bổ xung
một
câu, còn có Tần Sâm đó.
Cảnh Lam Chi nhíu mày
nói: “Nhưng con vẫn
không
vâng lời, nếu nghe chúng ta, bây giờ con còn
đangở nước ngoài học đại học đó.”
Cảnh Tâm chu miệng: “Mẹ, đừng
nói
những chuyện này nữa, con như bây giờ rất tốt, rất vui vẻ.”
cô
khổ sở kêu
một
tiếng, ôm bụng xoa xoa, “Con
đi
lên phòng nằm đây….”
Vào trong phòng, Cảnh Tâm mới
nhẹ
nhàng thở ra.
Ba mẹ
cô
rốt cuộc muốn thế nào, mới có thể hoàn toàn yên tâm đây!
Hai ngày sau, Cảnh Tâm nhận được điện thoại của Chu Nghi Ninh: “Bình hoa,
anh
họ lớn và chị dâu tôi
đã
về, mang quà về cho
cô, tôi nhận giúp
cô
rồi, hai ngày nữa nghi lễ bấm máy tôi
sẽ
mang qua cho
cô.”
Cảnh Tâm có chút thụ sủng nhược kinh: “Còn có quà sao?”
Chu Nghi Ninh cười cười: “Đúng vậy, mọi người đều có.”
Cảnh Tâm cười cười: “Vậy cảm ơn bọn họ.”
Nếu bọn họ
đã
đi
tuần trăng mật về, có phải Tần Sâm
đã
được giải thoát rồi
không?
Cảnh Tâm gọi điện thoại cho tần sâm,
cô
vui vẻ hỏi: “anh
trai chị dâu
anh
đã
về,
anh
sẽ
không
phải tăng ca nữa đúng
không?”
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: “Ừ.”
Cảnh Tâm cười cười: “Tối nay chúng ta ta cùng nhau
đi
ăn cơm
đi.”
Tần Sâm
nói: “Được, buổi tối
anh
đi
đón em.”
Bất quá bữa cơm tối
không
thành, chiều nay trợ lý của đạo diễn Từ Bình gọi điện thoại cho
cô,
nói
đạo diễn muốn mời mấy diễn viên chủ chốt ăn cơm, có việc thương lượng.
Tần Sâm vốn muốn theo ô
đi, Cảnh Tâm nghĩ đến chuyện lần trước ở đoàn làm phim, cự tuyệt
nói: “Tự em
đi
là được rồi, có đạo diễn biên kịch và mấy diễn viên,
anh
ở đấy mọi người
sẽ
rất câu nệ.”
Chu Nghi Ninh cũng bị đạo diễn gọi
đi.
trên
bàn cơm, Chu Nghi Ninh
không
kiên nhẫn hỏi: “Đạo diễn, nam chính là ai vậy?”
đến bây giờ còn chưa công bố nam chính, mọi người vô cùng tò mò, trong mấy diễn viên chính, hình như chỉ có Chu Duy
đã
biết.
Từ đạo diễn cười cười: “Chuyện này, trước tiên
không
thể tiết lộ, phần diễn của
anh
ta đến tháng tám mới bắt đầu quay, gọi mọi người đến là muốn
nói
trước
một
tiếng, quay trước
một
phần.”
Người thông minh nghe đến đây đều hiểu, ý tứ của Từ đạo diễn là muốn điều chỉnh thứ tự các cảnh quay, chẳng lẽ là vì thay đổi để phù hợp với thời gian của nam chính?
Tháng Tám……
Cảnh Tâm bỗng nhiên nhớ đến, tháng Tám
sẽ
tiến vào giai đoạn hậu kỳ, chẳng lẽ nam chính là Quý Đông Dương?
Kết thúc bữa ăn, Chu Nghi Ninh kéo Cảnh Tâm ra ngoài,
nói
nhỏ
bên tai
cô: “Lúc trước tôi nghe Chương đạo diễn
nói
tháng Tám
sẽ
tiến vào giai đoạn hậu kỳ, vừa đúng lúc Quý Đông Dương
không
có lịch trình gì, nam chính kia
không
phải là Quý Đông Dương chứ?”
Cảnh Tâm cười cười: “cô
cũng nghĩ vậy sao? Tôi cũng nghĩ như vậy, bất quá đạo diễn
không
tiết lộ,
không
phải vì chưa đàm phán xong chứ.”
Chu Nghi Ninh hừ
một
tiếng: “Tốt nhất
không
phải là
anh
ta, mỗi ngày phải đối mặt với gương mặt than của
anh
ta, chắc tôi
không
diễn nổi mất.”