Chương 15

Tần Sâm đi đến trước mặt Cảnh Tâm, cô mặc một bộ váy ngắn màu trắng,

xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen sẫm tuỳ ý để xoã sau lưng, hai chân thanh tú cân xứng lộ ra kết hợp đôi giày cao

gót, đôi chân như càng trở lên thẳng tắp thon dài.

Đeo đồ trang sức trang nhã, xinh đẹp như một búp bê sứ.

Cảnh Tâm bị anh nhìn chằm chằm nhịn không được đỏ mặt, mím môi cúi đầu cười: “Chúng ta đi đâu ăn cơm?”

Tần Sâm mở cửa ghế lái phụ ra, cười cười: “Lên xe trước rồi nói sau.”

Cảnh Tâm cúi người ngồi vào trong xe,khi ngồi xuống váy ngắn bây giờ càng ngắn hơn, cô đem túi xách để trên đùi che đi.

Rất nhanh xe đã ra khỏi tiểu khu, sau đó Tần Sâm từ từ bại lộ bản tính,

cũng sẽ không mang khuôn mẫu của một tổng giám đốc nữa, nghiêng đầu nhìn cô một cái, lười biếng mở miệng: “Muốn ăn cái gì?”

Rõ ràng là cô mời cơm, nhưng cô lại chưa nghĩ ra là ăn cái gì, Cảnh Tâm có điểm lúng túng: “Lần này anh quyết định đi.”

Tần Sâm cười nhẹ, dứt khoát đảo tay lái, quẹo qua.

Cảnh Tâm tuyệt đối không nghĩ đến anh sẽ mang cô ra khỏi nội thành, nhìn ra ngoài cửa sổ là những cánh đồng bát ngát, ánh nắng chiều dần dần

biến mất, sắc trời bắt đầu tối. Cô tò mò quay đầu nhìn anh, vô cùng tò

mò không biết anh dẫn mình đi đâu.

Tần Sâm không chút để ý cong khoé miệng: “Biết nấu ăn không?”

Cảnh Tâm có chút chột dạ: “Biết một chút.”

Đáp án trong dự liệu, Tần Sâm không nói gì, chỉ là gọi một cuộc điện

thoại, Cảnh Tâm nghe được anh nói cái gì mà 40 phút nữa sẽ đến.

Anh kết thúc cuộc gọi, quay đầu nhìn cô một cái, “Em khẩn trương?”

“…Không, không có mà.”

Đây là cánh đồng bát ngát ở ngoại ô, tiếng cười trầm thấp của người đàn

ông phá lệ trêu ghẹo, “Yên tâm đi, tôi sẽ không mang em đi bán.”

Cảnh tâm đỏ mặt, quay đầu ra hướng ngoài cửa sổ: “Mới không lo lắng loại sự tình này.”

Rất nhanh, Cảnh Tâm biết anh muốn dẫn cô đi đâu, đi trên đường rất khó thấy tấm biển viết: Khu nghỉ dưỡng XX

Hai chữ XX đều nhìn không rõ.

Sau hơn 2 giờ đi xe, 8 giờ tối, hai người đã tới nơi.

Khu nghỉ dưỡng này nhìn qua có chút phong cách cổ xưa, không lớn, cũng

không có nhiều người, cũng không biết có phải do hôm nay không phải cuối tuần hay không, nhìn qua có vẻ giống kiểu kinh doanh không tốt sắp đóng cửa.

Tuy nhiên không khí vô cùng trong lành, vừa mới xuống xe Cảnh Tâm nhịn

không được đi về phía trước vài bước, hít sâu một hơi không khí trong

lành, nhìn khu nghỉ dưỡng yên tĩnh này, khoé miệng nhịn không được nhếch lên.

Tần Sâm người này…Thật sự là cùng người đàn ông cô biết trước kia không giống nhau.

Nếu là người đàn ông khác, thấy cô ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ đưa cô đến một nhà hàng sang trọng đi.

Tần Sâm đứng phía sau cô, lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu ngậm

trong miệng. Cảnh Tâm nghe thấy âm thanh của bật lửa, quay đầu lại vừa

vặn thấy ánh lửa kia chiếu sáng đêm tối, chiếu khuôn mặt anh vô cùng rõ

ràng, đôi con ngươi đen sẫm thâm trầm nhìn cô một cái, ánh lửa tắt.

Tim Cảnh Tâm đập mạnh vài cái, giống xe qua núi đột nhiên tăng tốc, nhanh mà cấp bách.

“Đói bụng sao?”

“Bình thường.”

Anh ngậm điếu thuốc đi đến bên cạnh cô, hít một hơi vào bên trong, lười

biếng thở ra, sương khói lượn lờ, đi đến phía trước cô, “Đi thôi, đồ ăn

chắc là đã chuẩn bị xong.”

Cảnh Tâm nhìn bóng dáng cao lớn của anh, xuất thần vài giây, vội vàng đi theo.

Nhìn điếu thuốc ở đầu ngón tay anh, rõ ràng đã tắt.

Tần Sâm dẫn cô đến một gian phòng, ở ngoài đã nghe thấy âm thanh náo

nhiệt bên trong, anh đẩy của ra, Cảnh Tâm nhìn thấy bên trong có một đám người, có nam có nữ, tất cả đều mặc trang phục rằn ri, trên mặt cũng là đủ loại màu sắc, đang chơi bài.

Nhìn thấy bọn họ đến sau, đang náo nhiệt đều ngừng lại, liếc về phía sau Tần Sâm một cái, toàn bộ người đồng loạt nhìn về Cảnh Tâm phía sau anh, lập tức có người đứng lên kêu: “F*ck, đây không phải là bình hoa sao?

Trách không được gọi cậu ta đến cậu ta không thèm để ý, thì ra cậu câu

được em gái xinh tươi này rồi.”

Một người đàn ông bên cạnh nói tiếp: “Tuy nhiên, bối cảnh cô gái này

không đơn giản, chỉ có đại ca chúng ta vừa háo sắc vừa dũng cảm, mới dám chơi thôi.”

Tần sâm nhấc chân đá cây súng bên cạnh đi, vừa vặn đυ.ng phải chân người kia: “Miệng sạch sẽ một chút.”

Người nọ hô F*ck, ôm cẳng chân nhe rang trợn mắt.

Cảnh Tâm có chút đỏ mặt, những người này mở miệng ra vui đùa đúng là

không có chừng mực, lúc này có một cô gái chỉ chỉ phòng trong: “Đồ ăn

của hai người đã chuẩn bị xong, ở bên trong đó.”

Tần sâm ném tàn thuốc, quay đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Cảnh Tâm gật đầu, đi theo phía sau anh vào gian phòng nhỏ bên trong.

Tần Sâm ngòi xuống, thân mình lười biếng dựa vào phía sau, nhìn về Cảnh Tâm trước mặt mình, cong khoé miệng: “Sợ?”

Có lẽ với những người bên ngoài, anh là con em nhà giàu, nhưng anh đã có vài năm không kiềm chế được phản nghịch, giao thiệp với một số người

nhìn qua trông giống như hư hỏng, nhưng thật ra tâm địa của những người

này không hề xấu, chỉ là cuộc sống so với người khác quá tuỳ tiện.

Theo người nhà anh thì anh không đủ đứng đắn, tính tình thì hư hỏng, trừ bộ dáng đẹp trai biết kiếm tiền, thì là tay ăn chơi số một, con gái

nhà ai đi theo anh dường như đều bị anh vấy bẩn.

Cô bé trước mặt anh, được cha mẹ nâng niu trong bàn tay chiều như công

chúa, anh đã nghe qua chuyện của cô, lúc đầu cũng không hề có ý nghĩ

trêu chọc cô.

Bây giờ, nếu đã trêu chọc cô rồi, phải cho cô rõ anh là người thế nào.

Cảnh Tâm chớp mắt vài cái, sau đó lắc đầu: “Không có.”

Nếu như vài năm trước, có thể sẽ.

Tần Sâm nhướng mày, chậm rãi nở nụ cười: “Ăn cơm trước đi.”

Cảnh Tâm thật ra cũng đói bụng, cầm đũa gắp một miếng thịt nướng, bỏ vào trong miệng mắt liền sáng lên: “Ăn rất ngon.”

Không chút nào khoa trương, hương vị tuyệt đối không kém nhà hàng năm sao.

Tần Sâm cũng cầm đũa lên, nở nụ cười: “Đi xa như vậy ăn bữa cơm này, đáng giá sao?”

Cảnh Tâm liên tục gật đầu: “Đáng giá!”

Cho dù không thể ăn, cô cũng nguyện ý đến.

Cách một bức tường, bên ngoài đang ồn ào, lúc Cảnh Tâm buông đũa xuống, nhận ra đã gần 9 giờ.

Cũng không biết thanh toán như thế nào, ngay cả nhân viên phục vụ cô cũng chưa nhìn thấy.

Tần Sâm nhìn thấu ý nghĩ của cô, nâng cằm về phía cô: “Không cần trả

tiền, khu nghỉ dưỡng này là bạn tôi mở, bữa cơm này bọn họ mời.”

Cảnh tâm: “…Bữa cơm này tôi còn phải nợ bao lâu đây.”

Tần Sâm cười một tiếng, đứng lên: “Nợ đi.”

Hai người đi ra ngoài, có người hét to: “Đến uống một chén.”

Trước mặt Tần Sâm liền có hai người, anh liếc liếc mắt một cái, biết bọn họ hôm nay không định về, nếu như anh chỉ có một mình anh, tối nay mang theo Cảnh Tâm, không được.

Nhưng anh vẫn bảo Cảnh tâm ngồi xuống, Cảnh Tâm ngồi xuống bên cạch anh, nghe anh giới thiệu những người này, có chừng mười người, căn bản không nhớ được.

Có người lại muốn nói giỡn, bị ánh mắt của Tần Sâm nhìn sang, hậm hực ngậm miệng.

Tần Sâm chơi bài một lát, cứ như vậy một chén rượu cũng không bị thua.

Cảnh Tâm không chơi, ngồi bên cạnh xem vô cùng chăm chú, Phương Nguyệt

nói anh chơi mạt chược rất lợi hại, không nghĩ đến chơi bài mà cũng lợi

hại như vậy.

Tần Sâm nhìn đồng hồ, 10 giờ.

Anh nghiêng đầu nhìn Cảnh Tâm đang hứng trí bừng bừng, đưa tay lấy một

lọn tóc đen bên hông, quấn vào ngón tay khẽ kéo một cái: “Đi thôi, tôi

đưa em về nhà.”

Cảnh Tâm cảm giác được da đầu bị giật một cái, không đau, có chút ngứa, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Hả đi về sao?”

Tần Sâm dựa vào phía sau, nở nụ cười: “Bọn họ đêm nay ở lại đây, em nếu muốn ở lại, cũng được.”

Có người không có ý tốt nói: “Chỉ còn một phòng, muốn ở lại, hai người một gian.”

Mọi người đều cười, sắc mặt Cảnh Tâm có chút đỏ, nhưng cô vẫn cứng rắn

chống đỡ: “Vậy không được, tôi phải trở về, mai còn có việc.”

Tần Sâm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: “Nếu không muốn ở lại, vậy thì đi thôi.”

Cảnh Tâm vội vàng đứng lên, đùa gì thế, cái gì cũng chưa xác định đâu, làm sao có khả năng ở cùng một phòng.

Trên đường trở về, hai người nói cũng không nhiều, gió đêm thổi vào, cảm giác vô cùng thoải mái.

Tần Sâm chạy xe nhanh hơn lúc tới, cùng một đường đi, nhanh hơn nửa giờ một chút, lúc 12:12 phút, xe đậu dưới lầu nhà Cảnh Tâm.

Cảnh tâm cởi dây an toàn ra, quay đầu nhìn anh, ánh mắt cười cong lên:

“Tôi về trước, hôm nay rất cảm ơn anh đã dẫn tôi đi chơi.”

Ánh mắt cô bé này sáng ngời trong suốt, cười đến mức mẹ nó rất đẹp, anh nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Tần Sâm lấy ra hộp thuốc lá rút một điếu, ngậm vào miệng châm lửa, ngửa

đầu thở ra một ngụm khói, bây giờ mới nghiêng đầu nhìn cô: “Mau trở về

đi.”

Cảnh tâm thấy bộ dạng người đàn ông này hút thuốc, lưu manh lười nhác,

cả người đều là hơi thở nam tính, trái tim cô đập mạnh, vội vàng gật

đầu: “Vâng.”

Cảnh tâm đứng ở ngoài cửa sổ xe, vẫy vẫy tay lại nghiêng đầu cười, mới xoay người đi.

Tần Sâm nhìn bóng dáng của cô đã đi vào toà nhà, hít thật mạnh vài hơi

thuốc, lập tức dập tắt, khởi động xe quay đầu, đem tàn thuốc ném vào

thùng rác, rời đi rất nhanh.