Chương 1

Cảnh Tâm đã liên tục hơn nửa tháng không có bất kỳ quảng cáo nào, cũng

không có vai diễn nào mới, khoảng cách sau giai đoạn đóng máy đã qua hơn hai tháng, hơn nữa hơn nửa tháng nay người đại diện Thẩm Gia cũng không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, cô gọi điện qua cũng đều bị từ

chối.

Cảm giác rất không tốt!

Thẩm Gia mở cửa nhà Cảnh Tâm ra, bước vào liền thấy Cảnh Tâm đang nằm úp sấp trên tấm đệm yoga suy nghĩ về đời người, đôi chân trắng nõn thon

dài đang xếp thành chữ nhất, vô cùng chân thực.

Thật sự là một đôi chân rất đẹp!

Ngành giải trí này không thiếu những nữ minh tinh có đôi chân đẹp, nhưng mặt cũng giống như chân đều đẹp thì không nhiều, Cảnh Tâm hướng gương

mặt xinh đẹp về phía Thẩm Gia cười vui vẻ hỏi: “Chị Gia Gia, có quảng

cáo hay là vai diễn mới?”

Không có quảng cáo hay vai diễn mới thì Thẩm Gia cũng lười quan tâm đến cô.

Lúc trước Thẩm Gia cũng bị chính cái bộ dáng này của Cảnh Tâm lừa, liền

một mạch ký hợp đồng 8 năm. Lúc trước tràn đầy tin tưởng, nghĩ rằng Cảnh Tâm dù không có kỹ thuật diễn thì cũng có thể dựa vào chân, dựa vào mặt để kiếm cơm, cho dù không thể nổi tiếng thì cũng có thể lăn lộn với cái danh tiểu hoa đán.

Kết quả mấy năm trôi qua, Cảnh Tâm liền trở thành một cái bình hoa không hơn không kém.

Nghĩ vậy Thẩm Gia liền nổi giận, đi qua vỗ một cái lên bắp đùi Cảnh Tâm: “Mau thay quần áo! Xế chiều đi thử vai!”

Cảnh Tâm vừa định kêu đau, Nghe xong lời của Thẩm Gia thì lập tức quên đau, hai mắt sáng lên: “Nhân vật gì vậy?”

Thẩm Gia tức giận: “Hoa khôi nông thôn”

“…” Câu chuyện tình yêu nông thôn sao?

Cảnh Tâm từ nằm úp sấp biến thành ngồi xếp bằng, yếu ớt hỏi: “Em đã hết thời đến trình độ này rồi sao?”

Thẩm Gia vô cùng ghét bỏ liếc xéo cô một cái: “Em từng nổi tiếng sao?”

Cảnh Tâm: “… Không có...”

Thẩm Gia: “ Không nổi tiếng có tư cách gì nói đến chuyện hết thời”

Cuộc sống đã gian nan như vậy, hà cớ gì phải đâm lưỡi dao vào lòng người như thế!

Cảnh Tâm đổi một bộ quần áo, đang chuẩn bị trang điểm, Thẩm Gia liền vọt vào đến bàn: “ Được rồi, không cần trang điểm.”

“ Không cần trang điểm sao? Chẳng may đυ.ng phải chó săn hoặc là fan muốn chụp ảnh thì làm sao bây giờ?

“Em vừa không nổi tiếng lại không có scandal, lũ chó săn kia không rảnh

rỗi theo chụp em đâu! Một bình hoa đã tụt xuống hạng nữ phụ thứ ba thì

cũng đâu có Fan nào thèm đuổi theo em xin kí tên!”

“…”

Người đại diện của cô dạo này oán hận thâm hậu quá đi!

Thẩm Gia có tức giận, nhưng sau khi lên xe vẫn là làm hết phận sự cho Cảnh Tâm, nói một chút về việc thử vai lần này.

Chương Chính Khôn là đạọ diễn của kịch bản mới này, bộ phim được lấy từ

một vụ án mua bán phụ nữ có thật, đã được chỉnh sửa để thành kịch bản,

Cảnh Tâm lần này thử vai với nhân vật là một nữ sinh vừa thi lên đại học ở một thôn lạc hậu nào đó, cô chưa từng đi đến các thành phố lớn, đơn

thuần thiện lương không hiểu xã hội hiểm ác. Mặc dù thấy dáng vẻ rất quê mùa nhưng ngũ quan lại rất xinh đẹp, Vì vậy đã bị bọn buôn người để

mắt, không hiểu thế sự nên cô đã bị lừa lên một chiếc xe màu đen, trên

chiếc xe màu đen này tất cả đều là những cô gái bị lừa, bị bắt cóc giống cô.

Trên đường vận chuyển, chiếc xe của bọn buôn người lại lừa được một cô

gái, cô bé này chính là nhân vật chính, cũng là cảnh sát nằm vùng.

Nữ chính một bên giải cứu người trên chuyến xe tội phạm, một bên cung

cấp manh mối cho cảnh sát bên ngoại, nội ứng ngoại hợp đem bọn buôn

người một lưới bắt gọn, giải cứu rất nhiều cô gái trong cảnh nước sôi

nửa bỏng.

Cảnh Tâm nghe thế không nhịn được cảm than: “ Nữ cảnh sát đó, nhân vật uy phong như vậy sao lại không tới lượt mình chứ!”

Thẩm Gia cười ha hả: “ Nữ cảnh sát là nữ chính, bạn diễn của cô ấy là

ảnh đế Quý Đông Dương, cô thử vai nữ phụ số bốn.” Cô đem nữ chính cùng

nữ phụ số bốn ấn rất mạnh, ý định muốn kí©h thí©ɧ Cảnh Tâm.

Cảnh Tâm hoàn toàn không cảm giác được âm thanh cao lên của Thẩm Gia,

nghe được tên Quý Đông Dương trong mắt hiện lên kinh hỉ, nam thần đó!

Cảnh Tâm chờ đợi không kịp hỏi: “ Em và ảnh đế có cảnh đối diễn không? Có không, có không?”

Đang lái xe Thẩm Gia thật sự muốn vung chân nhấn mạnh vô chân ga đυ.ng

vào cây cho rồi, Thẩm Gia liền ngừng xe ở bên cạnh, quay đầu thở hổn hển mắng: “ Cảnh Tâm, em có còn muốn sống ở giới giải trí nữa không? Em có

còn nhớ khi em mới vào nghề em nhận là nhân vật nữ số 2? Tôi vốn nghĩ

đến năm thứ hai thì em nhất định có thể diễn nữ chính. Kết quả thế nào?

Năm thứ hai chỉ nhận được vai nữ số ba! Còn toàn bộ đều là những nhân

vật bình hoa, năm nay thì lại càng tệ hơn, tổ phim chỉ cần em diễn vai

nhân vật quần chúng”

“Sang năm thì sao đây? Nữ phụ số năm, hay là diễn viên phụ?”

Ký hợp đồng khi Cảnh Tâm năm 17 tuổi, đáp lại yêu cầu của cha mẹ Cảnh

Tâm, trong lúc học đại học không thể nhận vai diễn, Thẩm Gia cảm thấy

điều này không có vấn đề gì, Cảnh Tâm rất xinh đẹp vóc người lại đẹp,

gia thế bối cảnh không còn gì để nói, đúng là con cưng của trời. Cảnh

Tâm đi học sớm, tốt nghiệp đại học cũng mới có 20 tuổi, hao phí thời

gian bắt đầu bốn năm, cho nên trong lúc học đại học Thẩm Gia chỉ cho cô

đóng chút quảng cáo cùng chụp tạp chí, hơn nữa đều là phẩm chất cao

nhất.Mấy năm đó Cảnh Tâm được xem như "người mới" được săn đón trong

giới giải trí, cũng có chút tên tuổi.

Thẳng đến khi Cảnh Tâm tốt nghiệp Thẩm Gia mới biết mình nhảy vào hố

lửa, bối cản của Cảnh Tâm không những không làm hậu thuẫn cũng không thể mang đếnthuận lợi cho cô ấy, ngược lại còn cản trở rất lớn đến con

đường diễ xuất của cô ấy.

Cha mẹ Cảnh Tâm cũng không thực sự muốn cho con gái mình bước vào cái vòng luẩn quẩn này.

Lúc trước cho rằng có bối cảnh gia đình làm hậu thuẫn, Thẩm Gia có thể

làm cho Cảnh Tâm nổi tiếng một cách dễ dàng, mình là người đại diện cũng có thể nâng cao giá trị con người lên, kết quả đều là tưởng tượng.

Cảnh Tâm nhìn Thẩm Gia tức giận đến mức ngực cũng phập phồng, vội vỗ sau lưng Thẩm Gia cho cô ấy hạ hoả: “Chị Gia Gia đừng lo lắng, tức giận dễ già! Em sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ, tuyệt đối không thể để cho mình

luân lạc thành kẻ đóng vai phụ. Chị xem lần này mặc dù đóng vai nữ phụ

số bốn, nhưng có ảnh đế a, phòng bán vé có người bảo đảm, nói không

chừng đây là cơ hội của em.”

Khoé miệng Thẩm Gia run rẩy: “ Chỉ là thử vai, ai nói em nhất định có thể được chọn?”

Ách, cũng đúng nga, cho dù sau khi thử vai được thông qua bị thay cũng là chuyện bình thường như cơm bữa.

Tuy nhiên Cảnh Tâm luôn lạc quan, cô cười híp mắt rất tự tin: “Không

phải nói chọn hoa khôi trong thôn sao, em không tin những người thử vai

có thể đẹp hơn em.”

Thẩm Gia nhìn mặt của cô, không còn lời gì để nói.

So sánh ở mặt này, Cảnh Tâm rất ít khi thất bại.

Cảnh Tâm cùng Thẩm Giaăn cơm trưa ở Hoa Viên Nam Thành, cùng ăn còn có

một cô gái trạc tuổi Cảnh Tâm, Thẩm Gia nói: “ Thử vai bắt đầu lúc ba

giờ chiều, cô theo tiểu Thất học một ít tiếng địa phương”

“A?” Cảnh Tâm mở to hai mắt, “Sao lại phải học tiếng địa phương”

“ Đừng quên cô muốn thử vai chính là một nữ sinh viên ở thôn trang lạc hậu”

“ Vâng ạ.”

Cô Gái kêu tiểu Thất kia rất quê mùa, vừa mở miệng thì chính là tiếng

địa phương: “ Tên của tôi là Trương Kỳ, mọi người đều gọi là Tiểu Thất.”

Tiểu Thất còn đặc biệt nhấn mạnh một câu: “Nhưng tôi ở trên trấn nì, chứ không phải trong thôn nì.”

Cảnh Tâm chớp đôi mắt to: “ Tôi tên Cảnh Tâm, tôi ở trong thôn nì.”

Cố ý đổi giọng, Cảnh Tâm học thật là có điểm giống, nói một hơi giọng

nói địa phương cùng vẻ bề ngoài của cô rất không phù hợp. Thẩm Gia không nhịn được bật cười.

Cảnh Tâm cùng Tiểu Thất dùng tiếng giọng địa phương nói chuyện hơn hai giờ, căn bản là không dừng được.

Thẩm Gia chạy xe đến bãi đỗ xe ngầm của Công ty Điện ảnh Hoa Thần, nói với Cảnh Tâm: “ Được rồi, tiết kiệm chút sức lực đi.”

Cảnh Tâm phất tay ra hiệu OK, uống liền mấy ngụm nước rồi cùng Thẩm Gia xuống xe.

Công ty điện ảnh Hoa Thần đối với Cảnh Tâm thật sự không xa lạ, cô đến

đây thử vai không dưới mười lần, thành công ba lần, ba lần đều trước khi bấm máy thì bị người khác cướp mất, hai lần nữ chính, một lần nữ hai.

Lần này là lần thứ 11, nếu bị thay, cô quyết định sẽ đi nhờ anh trai hỗ trợ.

Mặc dù chỉ là nữ phụ số 4, nhưng vai nam chính lại là Quý Đông Dương, có thể cùng anh ta xuất hiện ở cùng một bộ phim cho dù chỉ có thể ở cùng

vài cảnh thì đều đáng giá, hiển nhiên mọi người đều nghĩ như vậy, nhân

vật đến thử vai đúng là không ít! Ngay cả Viên Dĩnh cũng đến đây.

Cảnh Tâm không có ý định cùng cô ta nói chuyện, Cũng không có ý định

hướng tới tiếp cận những người đang đứng bên kia, dựa trên khung cửa

chờ.

Cô bĩu môi: “ Đông người quá.”

Rất nhiều người, Thẩm Gia nhìn lướt qua đơn giản giản lược, cảm thấy

trận đấu tranh đoạt “ Hoa khôi nông thôn” này Cảnh Tâm thắng hẳn là

không có vấn đề gì, Thẩm Gia nhắc nhở: “Đừng quên vai diễn này coi trọng giọng địa phương”

Vì thế, Cảnh Tâm lập tức đổi thành cô gái nói giọng địa phương: “ Em biệt rồi ạ.”

Thẩm Gia vỗ vỗ vai Cảnh Tâm, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.

Có một cô gái tiến đến gần Cảnh Tâm nói chuyện phiếm: “Bình hoa, không

thể tin được là cô cũng đến thử sức, nhưng nhân vật này không phải bình

hoa chứ? Là cô sinh viên nông thôn mà. Từ khi sau Cảnh Tâm ra mắt chỉ

diễn hợp vai bình hoa, cho nên trong giới cô có một biệt hiệu rất chính

xác đó là: Nữ diễn viên chuyên trị vai bình hoa.

Mà ngay cả các fan thân thiết của Cảnh Tâm cũng đều gọi cô là Bình hoa,

nếu fan đều gọi như vậy, cô còn cảm thấy rất đắc ý, làm một người đủ tư

cách một cái bình hoa.

Ít nhất mọi người đều cảm thấy bộ dáng cô xinh đẹp, cũng không tính là

một chuyện xấu Cảnh Tâm quay đầu hướng cô gái kia cười cười: “ Là hoa

khôi trong thôn nì.”

Cô gái kia có vẻ bất ngờ: “ Cô nói giọng địa phương?”

Cảnh Tâm cảm thấy cô gái này hoặc là một sinh viên ở học viện nào đấy,

không có người đại diện, hoặc chính là người đại diện không có thực lực, ngay cả thử vai nhân vật cô sinh viên dùng giọng địa phương cũng không

biết, tuy rằng đều là đối thủ cạnh tranh bất quá Cẩm Tâm vẫn hào phóng

đem nguyên nhân nói cho cô ta.

Cô gái kia nghe xong giải thích về việc nói giọng đỉa phương của Cảnh Tâm, há miệng thở dốc “ Thật sao”

Cảnh Tâm tưởng cô ta nghe không hiểu, dựa vào kinh nghiệm đi trước, liền chia sẻ kinh nghiệm thử vai trước kia của mình.

Đương nhiên thời điểm này Cảnh Tâm nói là dùng giọng địa phương.

Ngoài cửa Tần Sâm ngẫu nhiên đi ngang qua,ánh mắt bị hấp dẫn bởi cặp

chân trắng nõn thẳng tắp, cặp chân kia đúng là rất đẹp, ánh mắt của anh

dừng lại lâu một chút, kết quả khi nghe chủ nhân của cặp chân nói chuyện với một giọng nồng đậm giọng địa phương.

Sắc mặt Tần Sâm cứng đờ, nghiêng người nhìn thoáng qua chủ nhân của cặp

chân dài kia, sau đó hắn thấy được gương mặt ngiêng xinh đẹp của Cảnh

Tâm

Tần Sâm đứng yên lặng tại chỗ 3 giây,tầm mắt phức tạp lập tức dời đi, đi về phía thang máy.

Cửa thang máy mở ra, vừa vặn gặp lại Phó Cảnh Sâm trong hội nghị vừa đi ra, Phó Cảnh Sâm liền hướng Tần Sâm chào hỏi.

Tần Sâm biết Cảnh Tâm là em gái Phó Cảnh Sâm năm trước, anh cùng Cảnh

Tâm cũng không quen biết, cũng chưa từng nói chuyện, cũng chỉ ngẫu nhiên thấy qua trên ti vi hoặc là tin tức giải trí.

Vừa rồi Cảnh Tâm dùng một giọng nói đặc giọng địa phương đã doạ đến Tần

Sâm, anh nhìn về phía Phó Cảnh Sâm: “ Em gái của anh luôn nói chuyệnnhư vậy sao?”

Phó Cảnh Sâm: “Như thế nào?”

Tần Sâm nói: “Nói một hơi đều là giọng địa phương”

Quay đầu nhìn về phía trợ lý: “Cậu vừa rồi cũng nghe thấy phải không? Bắt chước thử xem.”

Trợ lý. “…”

Ông chủ đã yêu cầu trợ lý không dám không làm, vẻ mặt trợ lý kháng nghị bắt chước vài câu.