"Thầy Tống, sao thế?" Lâm Lâm quay đầu, nhìn hắn bằng dáng vẻ hơi kinh ngạc.
Nhưng Tống Ôn Thư lại nhìn chằm chằm vào Lâm Lâm và không nói gì trong một lúc lâu.
Bởi vì Lâm Lâm đóng vai là một hoa khôi giả gái, cho nên quần áo cậu mặc vô cùng trong suốt, giống như cậu chỉ khoác nhẹ vài lớp lụa mỏng màu đỏ. Trước đây khi quay phim, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào màn trình diễn, hơn nữa có rất nhiều lớp áo lụa, cho nên cũng không lộ ra điều gì. Mà bây giờ sau khi quay phim xong, Tống Ôn Thư mới nhận ra Lâm Lâm đã đổ mồ hôi khắp người, mấy lớp áo lụa trong suốt lập tức dán vào trên người Lâm Lâm, phác họa đường cong vóc người tuyệt đẹp của cậu, thậm chí hắn còn có thể thấy trước ngực của cậu hơi nhô ra, cùng với hai đầṳ ѵú nhỏ nhắn dần dần đứng lên do sự ma sát của lớp vải.
Mà cổ và cánh tay lộ ra của Lâm Lâm lại trắng nõn và vô cùng nhỏ bé, làn da nõn nà, chỉ cần sờ lên cũng có thể cảm giác được sự trơn nhẵn, điều này làm cho Tống Ôn Thư vô thức ngắm nhìn cậu thiếu niên trước mắt và hắn không khỏi nghĩ thầm rốt cuộc là phía dưới những lớp áo lụa kia là một phong cảnh như thế nào.
"Thầy Tống?" Lâm Lâm thấy Tống Ôn Thư nhìn mình đến mức xuất thần, cậu không nhịn được mà mở miệng gọi thêm một tiếng.
Một tiếng gọi này tình cờ khiến cho tâm trí bay xa của Tống Ôn Thư quay trở về, hắn ho nhẹ một tiếng, phỉ nhổ ý nghĩ xấu xa của mình ở trong lòng, sau đó hắn tiện tay cầm lấy một cái áo khoác ngoài tương đối mỏng mà hắn vừa mặc để khoác lên trên người Lâm Lâm, che giấu làn da mịn màng dưới lớp lụa mỏng một cách kỹ càng.
"Được rồi, đi thay quần áo đi." Sau khi Tống Ôn Thư vừa nói xong, hắn duỗi tay khẽ đẩy Lâm Lâm một cái.
Lâm Lâm: ?
E rằng người này mắc bệnh nặng gì đó, cậu vừa mới quay phim xong đang nóng muốn chết, mà Tống Ôn Thư lại khoác thêm quần áo cho cậu? ? ?
Nhưng Nguyễn Thừa Tuyên hiếm khi đến thăm ban lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Nguyễn Thừa Tuyên không nói ra được mình đang có cảm giác gì, anh chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất nhức mắt, giống như hai người bọn họ đứng cùng nhau đã tạo thành một khung cảnh khép kín, mà anh chỉ là một người dư thừa, một người bị bài trừ ở bên ngoài.
Loại cảm giác đó làm cho Nguyễn Thừa Tuyên cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh cũng không nói ra được là anh đang giận Tống Ôn Thư hay là giận Lâm Lâm.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui Nguyễn Thừa Tuyên cảm thấy mình nên giận Lâm Lâm, suy cho cùng anh đã cảnh cáo cậu rằng cậu nên cách xa Tống Ôn Thư một chút, nhưng cậu vẫn đi dây dưa với người ta. Cũng không biết Lâm Lâm đã nói những gì ở trước mặt Tống Ôn Thư, không biết Lâm Lâm có nói xấu anh hay không.
Nguyễn Thừa Tuyên càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, sau đó anh dứt khoát nhờ người truyền lời cho Tống Ôn Thư, nói mình muốn gặp hắn.
Mặc dù Tống Ôn Thư đã không còn thích Nguyễn Thừa Tuyên từ lâu, nhưng hắn vẫn quan tâm đến tình nghĩa của lúc xưa, cho nên hắn sẽ không từ chối lời mời của Nguyễn Thừa Tuyên, huống chi Nguyễn Thừa Tuyên còn đi rất xa để tới thăm ban mình, mình vẫn nên gặp mặt một lần.
Nhưng sau khi Tống Ôn Thư gặp mặt Nguyễn Thừa Tuyên xong, hắn lại nhìn thấy Lâm Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ giống như có điều suy nghĩ.
"Sao thế?" Tống Ôn Thư không nhịn được mà hỏi cậu.
Hình như Lâm Lâm do dự một lúc lâu, mới có thể lấy hết dũng khí hỏi ra vấn đề này: "Thầy Tống. . . Anh rất quen thuộc với anh Nguyễn sao?"
Hắn quen biết Nguyễn Thừa Tuyên? Đây là phản ứng đầu tiên của Tống Ôn Thư, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: "Tôi và anh ấy là chuyện của trước đây, nhưng cũng chỉ là quan hệ bạn bè không tệ."
"Như vậy à. . ." Lâm Lâm cúi đầu, trên mặt cậu lộ ra một chút mất mác, cậu nhếch mép một cái, hơi vô lực nói, "Em biết rồi."
"Sao thế?" Tống Ôn Thư hỏi lại một lần nữa, trực giác nói cho hắn biết bây giờ cảm xúc của Lâm Lâm có cái gì đó rất không đúng.
Nhưng Lâm Lâm lại lắc đầu: "Không có gì, cảm ơn thầy Tống."
Thấy vậy, Tống Ôn Thư cũng không nói gì thêm, hắn chỉ xoa đầu cậu, lúc này cậu đã tháo trang sức xuống từ lâu, sau đó hắn nói với cậu một câu giống như an ủi: "Tôi và anh ấy không có gì với nhau, đừng suy nghĩ nhiều."
". . . Dạ." Lâm Lâm trả lời với giọng điệu ủ rũ buồn buồn.
Nhưng sau khi Tống Ôn Thư rời đi, Lâm Lâm lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, có một tin nhắn nổi trên màn hình đang phát sáng:
Tối nay sau khi xong việc, đến phòng số 1403.
Người nhắn tin tới chính là Nguyễn Thừa Tuyên.
"Hừ." Lâm Lâm cất điện thoại vào trong túi và phát ra một tiếng hừ không rõ ý tứ.