Sau đó Tống Ôn Thư cầm chiếc khăn lông kia lên, hắn đặt ở trên chóp mũi của mình, giống như hắn có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng.
Tống Ôn Thư nhớ lại lỗ tai đỏ bừng của cậu thiếu niên lúc chạy đi, sau đó hắn không nhịn được mà cúi đầu xuống mỉm cười một chút.
Người bạn nhỏ này rất đáng yêu.
Nhưng người trợ lý lại không nhận ra Tống Ôn Thư đang cười cái gì, gã chỉ cảm thấy hôm nay ông chủ nhà mình trông hơi kỳ quái.
Lâu ngày, đúng là Lâm Lâm cũng để lại một chút ấn tượng ở trong lòng Tống Ôn Thư, dáng dấp của cậu trông rất giống hắn, tính cách ngoan ngoãn, nụ cười sáng lạn giống như ánh mặt trời, cũng rất đáng yêu. . .
Nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu lại rất kém cỏi.
"Cut!" Đây là cảnh cắt thứ sáu của cùng một cảnh quay, tất cả mọi người đều có thể thấy được sắc mặt của Dụ Hoa Thanh đã đen kịt giống như đáy nồi bằng mắt thường, giọng điệu của hắn cũng trở nên lạnh lùng đến mức khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi: "Lâm Lâm, cậu xảy ra chuyện gì thế? Ngay cả một cảnh đơn giản như vậy mà cũng diễn không được?"
Lâm Lâm gần như bị giọng điệu của Dụ Hoa Thanh hù dọa, cậu vô thức lùi lại một bước, giọng điệu cũng mang theo sự dè dặt: "Xin lỗi đạo diễn Dụ, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội. . ."
Dụ Hoa Thanh bị dáng vẻ đáng thương của cậu làm cho tức giận đến mức suýt nữa không thở nổi, nhưng hắn đã nhìn thấy tính cách thật sự của Lâm Lâm, bây giờ trông cậu rất giống với dáng vẻ đáng thương mà cậu nên đóng vai, nhưng ngay khi máy quay phim vừa chiếu đến thì cậu lại không thể diễn được cái gì? Bây giờ có lẽ bọn họ đã nói Lâm Lâm thật sự là đi cửa sau để tiến vào đoàn phim.
Vốn dĩ Dụ Hoa Thanh vẫn còn muốn mắng thêm vài câu nữa, nhưng lúc này người đang đóng phim với cậu - Tống Ôn Thư lại chủ động đứng dậy: "Đạo diễn Dụ, có lẽ hôm nay trạng thái của Lâm Lâm không được tốt, nếu không thì chúng ta nghỉ ngơi trước một chút đi, có lẽ mọi người đã mệt mỏi rồi, tôi đã bảo trợ lý mua đồ uống cho mọi người. Tiểu Lý, cậu hãy đi lấy nước cho mọi người."
Nhưng Dụ Hoa Thanh cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, vốn dĩ Lâm Lâm diễn xuất mấy lần cũng đều thất bại đã khiến hắn cảm thấy phiền não, nhưng lúc này Tống Ôn Thư lại còn nói giúp cho Lâm Lâm, điều này lại càng khiến hắn cảm thấy nhức mắt: "Những người khác có thể đi nghỉ ngơi trước, Lâm Lâm, cậu qua đây với tôi."
Vì vậy Lâm Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Dụ Hoa Thanh đi vào trong góc.
"Lâm Lâm, cậu xảy ra chuyện gì thế? Giả vờ như một Tiểu Bạch Hoa thì cậu vô cùng thành thạo, nhưng bảo cậu diễn xuất thì cậu lại không làm được?" Dụ Hoa Thanh nhìn Lâm Lâm bằng ánh mắt trịch thượng, lúc này gương mặt nhã nhặn của hắn cũng sắp tức giận đến mức bốc khói.
Mà lúc này Lâm Lâm cũng khôi phục dáng vẻ lười biếng tùy tính của mình, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn Dụ Hoa Thanh, trong giọng nói lộ ra sự thờ ơ: "Không phải ngay từ lúc đầu đạo diễn Dụ đã cảm thấy kỹ năng diễn xuất của tôi rất tệ hay sao? Không phải tôi đang "Diễn xuất thật" hay sao?"
"Cho nên đây là cậu đang trả thù tôi bởi vì những lời tôi đã nói với cậu vào ngày hôm đó ?" Dụ Hoa Thanh nhíu chặt lông mày, "Lâm Lâm, nếu cậu không muốn quay phim thì mau cút đi cho tôi, đừng ở đây làm lãng phí thời gian của mọi người."
"Được rồi được rồi, tôi chỉ nói sự thật, anh đừng nóng giận." Lâm Lâm cảm thấy dường như Dụ Hoa Thanh thật sự sắp nổi giận, vì vậy cậu vội vàng xin tha, cậu cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, "Nhưng thật ra tôi không giỏi diễn xuất trước ống kính. . . Anh cũng biết đấy, tôi chỉ là một nghệ sĩ ở tuyến mười tám, bình thường cũng sẽ không có kịch bản gì đến tìm tôi, cho nên làm sao tôi có thể có nhiều cơ hội diễn xuất ở trước ống kính."
". . ." Dụ Hoa Thanh nhớ lại vài cảnh quay lúc nãy, quả thật nếu nhìn vào diễn xuất của Lâm Lâm, không thể nói tốt cũng không thể nói kém, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cậu cảm nhận ống kính—— cậu thật sự rất không có cảm giác ống kính, không biết nên nhìn vào đâu và nên nhìn khi nào.
Qua một lúc lâu, Dụ Hoa Thanh vẫn phải thở dài, hắn nói với cậu vài câu về kỹ xảo đào tạo ống kính, Lâm Lâm gật đầu, tỏ ý mình đã nhớ kỹ.
Trước khi quay phim một lần nữa, Tống Ôn Thư còn đặc biệt tới thăm Lâm Lâm, trong giọng nói của hắn mang theo sự ân cần: "Sao rồi? Đạo diễn Dụ có mắng cậu không?"
Lâm Lâm điều chỉnh sắc mặt của mình, làm ra dáng vẻ giống như mình bị tủi thân nhưng lại chịu đựng không nói, sau đó cậu lắc đầu: "Không có, đạo diễn Dụ chỉ dạy cho em rất nhiều, sáng nay là em làm liên lụy mọi người."
Tống Ôn Thư liếc nhìn dáng vẻ của cậu, hắn lập tức cảm thấy đau lòng, hắn không nhịn được mà muốn vươn tay xoa đầu Lâm Lâm một cái, nhưng sau khi nhìn thấy đồ trang sức quý giá ở sau ót của cậu, hắn lập tức dừng lại, vô lên vai cậu, dùng giọng điệu dịu dàng để an ủi: "Tính tình của đạo diễn Dụ tương đối nghiêm nghị, nhưng trên thực tế anh ấy không có ác ý gì, anh ấy nói cậu như vậy cũng là vì muốn cậu đưa ra tác phẩm hay hơn. Hoặc là lần sau nếu cậu có vấn đề liên quan đến diễn xuất thì cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ dạy cho cậu."
Sau khi Lâm Lâm nghe thấy những lời này, ánh mắt vốn ảm đạm của cậu lập tức sáng lên, giọng điệu cũng vui vẻ hơn rất nhiều: "Có thật không? Cảm ơn thầy Tống!"
Có lẽ là nhận được sự hướng dẫn của Dụ Hoa Thanh, cho nên trong lần quay phim tiếp theo, kỹ năng diễn xuất của Lâm Lâm đã tiến bộ hơn rất nhiều, Dụ Hoa Thanh cũng không làm khó dễ cậu nữa, hắn gật đầu chấp nhận cảnh quay này.
Không dễ dàng gì cảnh quay này cũng kết thúc, cuối cùng Lâm Lâm cũng có được thời gian nghỉ ngơi, cậu thở phào nhẹ nhõm, lúc cậu muốn đi nghỉ ngơi thì lại bị Tống Ôn Thư ngăn lại.