Sau khi Lâm Lâm nghe thấy những lời này, trong lòng cậu không khỏi nổi lên một chút tâm tư.
Tống Ôn Thư trông có vẻ là người rất dễ sống chung, tính tình cũng rất tốt, nói không chừng cậu có thể thử tiếp cận hắn, mặc dù trông hắn không có bối cảnh gì, cũng không có quyền không có thế, nhưng suy cho cùng hắn cũng là một ảnh đế, hơn nữa cậu cũng không tin sau lưng một ảnh đế tuổi trẻ như vậy lại thật sự không có mạng lưới giao tiếp. Nếu như cậu có thể thành công quyến rũ Tống Ôn Thư, thì cậu có thể dễ dàng quyến rũ thế lực sau lưng hắn. Mặc dù Nguyễn Thừa Tuyên cũng không tệ, nhưng nhiều thêm một "Mạng lưới giao tiếp" thì sẽ có thể nhiều thêm một con đường.
Suy cho cùng cậu cũng là một người "vì thành danh mà có thể không chừa thủ đoạn nào". Còn việc cậu đồng ý với Nguyễn Thừa Tuyên rằng cậu sẽ không đến gần Tống Ôn Thư. . . Chuyện này đã sớm bị cậu ném ở sau ót.
Cảnh quay buổi sáng không liên quan gì đến Lâm Lâm, vì vậy cậu cũng không cần hóa trang và thay quần áo, cậu tùy tiện di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi xem Tống Ôn Thư diễn xuất.
Không thể không nói, ảnh đế đúng là ảnh đế, cho dù là ở trường quay có rất nhiều nhân viên làm việc và máy thu hình, nhưng Lâm Lâm cũng không nhịn được mà bị hắn kéo vào trong cảnh tượng đó, giống như bản thân cậu thực sự ở thời đại đó.
Vì vậy trong một buổi sáng, Lâm Lâm đều dùng tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào Tống Ôn Thư giống như một fanboy.
Không dễ dàng gì mới tới thời gian buổi trưa, Tống Ôn Thư cũng đã quay xong tất cả các cảnh quay vào buổi sáng, dành được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, khi hắn vừa bước ra khỏi cảnh quay cổ kính, chuẩn bị nhận lấy nước và quạt do trợ lý đưa cho, thì đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh thanh thúy.
"Thầy Tống!"
Tống Ôn Thư quay đầu lại, ngay khi hắn nhìn thấy Lâm Lâm, hắn lập tức hơi ngây ngốc một chút. Hắn biết trong đoàn phim có một học sinh nam trông rất giống hắn và diễn vai em trai của hắn, mà buổi sáng khi hắn vừa mới tới đoàn phim, hắn cũng liếc nhìn Lâm Lâm một cách qua loa, nhưng cũng không để lại quá nhiều ấn tượng. Nhưng lần này Lâm Lâm xuất hiện ở trước mặt hắn trong một khoảng cách rất gần, điều này khiến Tống Ôn Thư nhận ra, cậu thiếu niên ở trước mặt hắn thật sự vô cùng giống hắn.
Tống Ôn Thư nhìn cậu thiếu niên cầm nước suối và khăn lông ở trên tay, hắn đoán là cho mình, nhưng hắn vẫn hỏi một câu: "Sao thế?"
Cậu thiếu niên ở trước mặt hắn trông có vẻ hơi hưng phấn, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời trong suốt, trên khuôn mặt cũng mang theo một nụ cười sáng lạn, trông rất giống hắn ở thuở thiếu thời: "Thầy Tống! Em tên là Lâm Lâm, em là fan của anh, em rất thích phim của anh! Nhất là bộ phim 《 Tập Đạo》, nó làm em cảm thấy rất xúc động! Lần này em thực sự rất vui khi có cơ hội hợp tác với anh!"
Tống Ôn Thư chỉ thấy một mình cậu "Bi bô" nói ra một đống lời, cuối cùng cậu mới bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó và vội vàng đưa nước suối cùng với khăn lông trên tay mình tới trước mặt hắn: "Thầy Tống quay phim cả buổi sáng nhất định là vô cùng mệt mỏi! Cái này cho anh!"
Sau khi Lâm Lâm nói xong, cậu liền quay đầu vội vã chạy đi, khoảnh khắc cậu xoay người lại, Tống Ôn Thư cảm thấy dường như hắn đã nhìn thấy lỗ tai của cậu thiếu niên hơi đỏ lên, giống như là đang xấu hổ.
Ha—— cuối cùng cũng nói xong. Lâm Lâm chạy một mạch đến một nơi cách xa Tống Ôn Thư, sau đó cậu mới chậm rãi thở ra một hơi.
Thật ra cậu chưa bao giờ xem bất kỳ bộ phim nào do Tống Ôn Thư đóng, ngay cả bộ phim《 Tập Đạo 》lúc nãy cũng là do cậu vừa tìm kiếm trên Internet, may mà lúc nãy Tống Ôn Thư cũng không hỏi nhiều, nếu không cậu nhất định sẽ bị lộ tẩy. Hơn nữa lúc cậu nói chuyện cậu còn cố ý nín thở để khiến cho mặt của cậu có thể đỏ lên một chút, cũng không biết là Tống Ôn Thư có chú ý đến hay không.
Nhưng dù thế nào đi nữa, với một cuộc xuất kích tràn đầy táo bạo của cậu, thì có lẽ cậu sẽ có thể để lại một chút ấn tượng ở trong trái tim của Tống Ôn Thư, đúng không?
Ở bên kia, Tống Ôn Thư nhìn nước suối và khăn lông bị cưỡng ép nhét vào trong tay mình, hắn hơi do dự một chút, nhưng vẫn mở nắp chai ra và uống vài ngụm.
Người trợ lý ở bên cạnh vẫn đang cầm nước và quạt ở trong tay, gã sững sờ ngay tại chỗ: "Thầy Tống. . . Không phải anh không bao giờ uống nước của người lạ sao?"
Tống Ôn Thư ngước mắt nhìn gã, nhàn nhạt nói: "Vẫn chưa mở."
"Nhưng. . ." Trợ lý ấp úng, nhưng gã lại im lặng chế nhạo ở trong lòng, trước kia dù chưa từng mở nắp cũng không thấy anh uống?
Nhưng gã chỉ liếc nhìn Tống Ôn Thư nắm chai nước suối và uống vài ngụm, sau đó Tống Ôn Thư mới nói: "Hơn nữa cậu ấy đã chào hỏi với tôi, còn tự giới thiệu bản thân, cho nên cậu ấy cũng không tính là người xa lạ."