Chương 6: Em tồn khanh* – anh lôi phong
Giáo sư George nổi tiếng là người nghiêm khắc, hiếm khi khen ngợi ai, càng không thể có chuyện vô cớ khen ngợi một người trước mặt người khác. Việc này làm cho Khưu Trấn không khỏi tò mò, dùng tiếng Anh lưu loát, cười hỏi “Không biết học trò của thầy đang làm
gì?”
Giáo sư George cười “ha ha”, biểu hiện vô cùng cởi mở, “Nó tốt nghiệp cùng trường với các em mà…”
“A…!” Vẻ mặt Khưu Trấn hết sức bất ngờ, những người nãy giờ yên lặng đứng bên cạnh nghe giáo sư George nói chuyện cũng giật mình đứng ngây ngốc, nhưng chỉ có duy nhất Hoa Đóa Đóa, mặt không chút thay đổi, ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào mô hình thiết kế.
“Cố Cảnh Phong, không phải là học trưởng của các em sao?”
“Hả?… Cố, Cố sư huynh!” Khưu Trấn kinh ngạc. Thiên tài đã từng đảo điên Học viện thiết kế? Người mà tài sản hơn cả trăm triệu, thuộc thế hệ con nhà giàu đời thứ hai sao? Người mà có diện mạo đẹp đến nỗi được mời làm người mẫu nam, chụp ảnh trang bìa sao? Người tiếng tăm lừng lẫy, có một không hai, Cố Cảnh Phong sao?
Giáo sư George mỉm cười gật đầu, đương nhiên ông cũng biết một số chuyện của Cố Cảnh Phong, nhưng ở trong mắt ông, thiết kế mới là thiên phú của cậu ta, còn những cái khác, ông chỉ coi như mây bay, ông tán thưởng Cố Cảnh Phong là vì tài năng thiết kế kiến trúc thiên phú của cậu ta.
“Năm đó, Cố sư huynh đột nhiên mất tích không xuất hiện ở trường nữa, thì ra là đi theo giáo sư học.” Khưu Trấn vui vẻ nói. Nhưng mà, lúc này giáo sư George lại nhíu nhíu mày: “Cậu tatừ nhỏ lớn lên ở Mỹ, lúc cha Tiểu Phong dẫn cậu ấy đến gặp tôi, vẫn chỉ là đứa nhóc 5 tuổi. Sau này, một lần về thăm người thân, liền khăng khăng muốn ở lại Trung Quốc, lúc đó, thằng nhóc này tiếng Trung còn bập bẹ chưa nói được rõ. Nó cũng email cho tôi nói sẽ cắm rễ ở Trung Quốc, cũng chả hiểu làm sao lại về Mỹ mà chẳng nói năng gì. Thì ra cũng là xuất quỷ nhập thần rời khỏi Trung Quốc ha?”
“Đúng vậy, hoàn toàn không nói một tiếng, nhớ lại năm ấy em mới học năm hai, làm cầu thủ dự bị trong đội bóng rổ, Cố sư huynh là đội trưởng đội bóng rổ, trước khi mất tích một ngày, còn an ủi em rằng, cho dù là cầu thủ dự bị, cũng phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng. Em vẫn không quên đôi mắt sâu sắc của Cố sư huynh, còn cả tư thế ba bước đưa bóng vào rổ nữa, hết sức kinh người. Dưới ánh mắt mong chờ của toàn trường, anh ấy lại mất tích, cũng không ai biết lý do vì sao.”
Giáo sư George có vẻ thích thú khi có người khen học trò yêu của mình, ông cười toe toét: “Tiểu Phong giỏi nhất không phải thể thao, mà là piano, cậu chỉ cần đàn một lần, cậu ta có thể lặp lại đúng như vậy, không cần xem qua nhạc phổ mà vẫn có thể đàn được như thế, làm cho tôi thật kinh ngạc.”
“Thật vậy sao? Em cũng không biết Cố sư huynh biết chơi piano.” Cậu ta đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu, “Ai da, coi đầu óc em kìa, em nghĩ trong trường chỉ có Đóa Đóa là biết rõ Cố sư huynh nhất.” Khưu Trấn quay đầu, kéo Hoa Đóa Đóa đang ngẩn người đến trước mặt giáo sư George, “Đóa Đóa là do một tay Cố sư huynh dẫn dắt đấy ạ.”
Hoa Đóa Đóa nhìn về phía giáo sư George, phát hiện hai mắt ông sáng ngời nhìn cô, giống như suy nghĩ điều gì. Suy nghĩ thật lâu, giáo sư George mới chậm rãi phản ứng lại, “A…, vậy cô ấy là học trò của Tiểu Phong, nghĩa là đồ tôn* của tôi nhỉ?”
* Đồ tôn: học trò của học trò, thứ cho bạn không tìm được từ cùng nghĩa ==”
Hoa Đóa Đóa 囧, gương mặt quẫn bách, dùng thứ tiếng Anh bập bẹ đáp lại “Năm đó Cố sư huynh là trợ giảng lớp em, quan hệ hai người bọn em chỉ tốt hơn người khác một chút mà thôi.”
Giáo sư George hỏi lại: “Thật à?” Giọng điệu có vẻ còn ngờ vực. Hoa Đóa Đóa sửng sốt, tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn hồn nhiên gật đầu. Giáo sư George nhìn Hoa Đóa Đóa thật lâu, “Thầy hướng dẫn của em là ai thế?”
“Stephen Jacob.” Giáo sư hướng dẫn của Hoa Đóa Đóa là một giáo sư nước ngoài, rất xuất sắc, sinh viên được ông ấy hướng dẫn nhất định phải là những sinh viên hàng đầu của trường.
Hiển nhiên giáo sư George cũng biết giáo sư Stephen, cười tươi như hoa, “Thì ra là anh ta, chúng tôi đều quen biết nhau.”
Nhìn nụ cười kia, Hoa Đóa Đóa tự dưng thấy rờn rợn, da gà nổi đầy người.
***
Từ lần triển lãm đó đến nay, Hoa Đóa Đóa luôn coi ngủ như mạng lại đột nhiên mất ngủ. Cô trằn trọc không ngủ được, nằm nghiêng trên giường buồn bực, Cố Cảnh Phong! Mỗi lần nghĩ đến cái tên vô luơng tâm kia, Hoa Đóa Đóa liền nổi nóng. Cô buồn bực, hai năm trước vô cớ mất tích, còn tưởng rằng bỏ trốn cùng người khác, trăm ngàn lần không nghĩ tới anh ta ra nước ngoài tu nghiệp.
Nhắc đến nghiệt duyên của Cố Cảnh Phong và Hoa Đóa Đóa, vừa bi kịch lại vừa buồn cười.
Hoa Đóa Đóa đỗ thủ khoa khoa Kiến trúc, tự nhiên sẽ gây chú ý đến người khác. Ngày khai giảng, Hoa Đóa Đóa sống chết không cho ba dẫn cô đến trường, tự mình mang theo túi lớn túi bé, gian nan đến trường.
Lúc đến trường đã hơn mười một giờ tối, trong vườn trường gần như là vắng tanh vắng ngắt, gần đây sinh viên năm thứ nhất mới nhập trường nên nhà trường bật gấp đôi lượng đèn chiếu sáng so với bình thường, trong vườn trường đèn đuốc sáng trưng. Đóa Đóa khiêng hành lý một mạch tới phòng ngủ.
Lúc cô khiêng được nửa đường, bụng tự nhiên đau dở sống dở chết, vì thế chẳng còn cách nào khác, đành phải giấu hành lý trong đình nhỏ phía trước, sau đó lén lén lút lút đi tìm nhà vệ sinh.
Tuy trường bật thêm đèn, nhưng phòng đa chức năng lại tiết kiệm. Cô đúng là số quạ đen, mới đến lần đầu tiên, đã phải vội đi tolet. Vì thế, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Nguyệt hắc phong cao, ban đêm tối đen như mực, đột nhiên, dưới ánh đèn màu cam mờ mịt, phía cuối hành lang dài truyền đến tiếng đàn piano, lúc dừng lúc vang, khiến Hoa Đóa Đóa không khỏi sợ hãi. Cô gần như là bám theo vách tường đi từng bước một,hai mắt ầng ậng nước, vô cùng đau khổ tìm nhà vệ sinh. Vất vả lắm mới tìm được nhà vệ sinh ở tầng hai, bởi vì trời tối, ánh trăng lại không rõ, trong lòng lại đang run sợ, cô không thèm nhìn là vệ sinh nam hay nữ, chạy vọt vào, tìm được bồn cầu, ngồi xuống.
Cô bị tiêu chảy rất nặng, chỉ nghe thấy tiếng “tõm tõm”, sau đó là tiếng thở dài nhẹ nhõm của Hoa Đóa Đóa. Kế tiếp, chính là thời điểm bi kịch nhất của cô, lúc này cô phát hiện hai tay mình trống trơn, ngoại trừ di động vẫn ở trên người thì chẳng còn gì, ngay cả một xu cũng chẳng có…
Hoa Đóa Đóa rơi lệ đầy mặt, vẫn ngồi xổm trên bồn cầu, không còn cách nào khác. Cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, rất muốn không chùi chạy lấy người, nhưng làm sao mà chịu nổi đây, cô bị tiêu chảy, không thể làm như thế như thế được.
Cô muốn khóc, ngồi lâu chân đã tê rần. Cô cầm lấy điện thoại, bấm số của ba mình.
“Alo, con gái à, đã đến trường chưa?”
Hoa Đóa Đóa sụt sịt mũi, “Dạ, đến rồi ạ.”
“Giờ con đang làm gì?”
“Đi vệ sinh!”
“…” Vài vạch đen hiện trên mặt ba Đóa Đóa.
“Ba à, ba gọi cho văn phòng tuyển sinh dùm con đi.” Hoa Đóa Đóa lại sụt sịt.
“Làm gì?”
“Hỏi phòng tuyển sinh, có số điện thoại của bạn nữ nào ở khoa Kiến trúc không.” Hoa Đóa Đóa nói càng ngày càng nhỏ.
“Hả? Để làm gì?”
“Con không đem theo giấy vệ sinh…”
“…” Ba Đóa Đóa lại trầm mặc, trên mặt đầy vạch đen.
Đột nhiên, dưới cửa ló ra một gói giấy “Tương Ấn”. Hoa Đóa Đóa hết hồn làm rớt điện thoại, miệng mở lớn, môi run run, không dám tin nhìn vào “Vật thần” trước mắt. Cô run run hỏi: “Ai?”
“Lôi Phong.” Thanh âm giàu từ tính, còn có tiếng dây xích va vào nhau kêu leng keng, trong đêm khuya thanh tĩnh, chìa tay không nhìn được năm ngón, không gian trống trơn tĩnh mịch vô cùng đáng sợ.
Vì thế Hoa Đóa Đóa khóc, càng khóc càng to, mếu máo vào điện thoại: “Ba ơi, có ma…”
***
Mỗi khi Hoa Đóa Đóa nhớ lại chuyện này, không còn gì để nói với mình. Trường cô tổng cộng mỗi lầu chỉ có một nhà vệ sinh, tầng lẻ là vệ sinh nữ, tầng chẵn là vệ sinh nam, sự thật là cô lao vào vệ sinh nam. -_-#
Lúc đi ra khỏi phòng đa chức năng, mặt cô trắng bệch, trên mặt còn vương nước mắt và uất ức. Bởi vì, sau khi cô hò hét như điên dại, ba Đóa Đóa không quan tâm mà còn thờ ơ hỏi, “Con gái, ma rốt cuộc cũng tìm đến con à? Ai da, tìm được đồng loại thật không dễ dàng gì.”
Hoa Đóa Đóa bị ba mình chọc tức, vừa sụt sịt, vừa nghĩ thầm: “Ma Lôi Phong vì không muốn mình ngồi chết ở bồn cầu, sợ mình diệt đồng loại của nó, chỉ mong mình tiếp tục gât họa ở nhân gian.”
Cô vừa đi đến chỗ giấu hành lý của mình trong đình nhỏ vừa lẩm bẩm, lại thấy có bộ đồ trắng lượn qua lượn lại, còn có một con ‘thần thú’ lớn ở phía sau.
Hoa Đóa Đóa run rẩy cả người, mặt mày méo xệch, toàn thân nổi da gà, tóc tai dựng đứng, giống con gà xù lông chuẩn bị chiến đấu. Đêm nay, Hoa Đóa Đóa rất sợ hãi, các dây thần kinh đều căng lên.
Cô vẫn đứng ở tại chỗ, đi tới cũng không dám, mà quay đầu bỏ chạy cũng không được. Chỉ có thể rối rắm đứng yên tại chỗ, nhìn cái áo trắng trong đình lượn qua lượn lại trước mặt mình.
Trong không gian còn có tiếng dây xích va vào nhau. Nhất thời Hoa Đóa Đóa cảm thấy hít thở không thông.
Cái con ma Lôi Phong kia…
Cũng không biết tại sao, con ‘thần thú’ bỗng quay đầu nhìn về phía Hoa Đóa Đóa, sau đó gầm rú vô cùng uy hϊếp: “Gâu… gâu…”
Được rồi, “thần thú” cầm tinh con chó. -_-!
Hoa Đóa Đóa xác định trong đình là một người một chó, không phải như mình nghĩ, thoải mái đi đến. Trong đêm tối mù mịt, Hoa Đóa Đóa bước lại gần một người một chó, có cảm giác bộ đồ trắng như đang phát sáng, đầu tiên là dáng người cao to, một tay đút túi quần một tay nắm dây xích chó. Sau đó khuôn mặt cũng dần dần hiện ra rõ ràng, rốt cuộc Hoa Đóa Đóa cũng biết vì sao cô cảm thấy cái áo trắng này sáng lên, bộ dáng tên này cũng tốt quá đi.
Đôi mắt hoa đào cười như không cười, nhìn chăm chú Hoa Đóa Đóa.
Hoa Đóa Đóa đi đến gần, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có phần ngượng ngùng cúi đầu: “Xin chào.”
“Em gái bồn cầu?” Người nọ kéo kéo con chó cựa quậy không yên, nhưng thân mình lại không nhúc nhíc nửa phân, khuôn mặt nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng trong mắt lại lóe lên ý trêu chọc.
Hoa Đóa Đóa giật mình, nhìn anh chàng đẹp trai đang mỉm cười trước mặt: “Anh Lôi Phong?”
Chỉ thấy mặt “anh Lôi phong” bỗng dưng hồng lên, có chút mất tự nhiên, hết sức áy náy nói: “Lúc nãy chỉ là chọc em một chút thôi.”
Hoa Đóa Đóa tỏ vẻ bất mãn khi nghe anh ta nói vậy, trừng mắt tức giận nhìn anh ta.
“Anh Lôi Phong” bật cười, làm ra vẻ vô tội, “Nói thật, lúc đó anh chuẩn bị mang Lôi bảo bối xuống lầu, cũng không biết nó làm sao, lại kéo anh chạy thẳng đến chỗ em đi vệ sinh. Sau đó, anh nghe em nói chuyện điện thoại, thấy rất buồn cười, liền…” Anh ta nhịn không được, phì cười một tiếng, mà khi anh ta cười, đôi mắt xanh của Lôi bảo bối bên cạnh cũng lóe lên, chăm chú nhìn vào chủ nhân của nó, cái đuôi lúc lắc, có vẻ rất sung sướиɠ.
Một người, một thú đều cười nhạo cô.
Hoa Đóa Đóa cực kỳ bất mãn, “Còn cười nữa, tôi sẽ đi tố cáo anh nuôi chó trong trường.”
“A…” Anh ta thu hồi mặt cười, ý vị sâu xa “A” một tiếng, “Em nghe ai nói?”
“Làm gì có trường nào cho phép học sinh nuôi chó?”
“Anh không ở trong ký túc xá của trường, tại sao không thể?”
Hoa Đóa Đóa nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đánh giá: trên người toàn là hàng hiệu không nói, ngay cả con chó anh ta nuôi cũng là giống chó Akita độc nhất vô nhị của Nhật, rất khí thế, trên người đậm bản chất giàu có quý tộc, không thèm ở trong tường cũng đúng thôi.
“Vậy nửa đêm anh còn chạy vào trường làm gì?”
“Dắt chó đi dạo.”
Hoa Đóa Đóa, giờ trường học còn làm nơi dắt chó đi dạo nữa hả.
“A…, đúng rồi, Hồi nãy anh cho Lôi bảo bối đi tiểu, Lôi bảo bối ở đình nhỏ không cẩn thận làm văng nướ© ŧıểυ lên đống hành lý để ở đó, hành lý này là của em hả?”
Hoa Đóa Đóa lập tức chuyển lực chú ý qua đống hành lý của mình, một hàng nước còn dính lại. Cô lập tức di chuyển ra ngoài. Đúng là khai thật, toàn mùi nướ© ŧıểυ.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo với Hoa Đóa Đóa, cô bé Lọ Lem cũng chả gặp phải cái cảnh máu chó như này, mà cô vừa gặp Cố Cảnh Phong lại hết sức, còn cả nướ© ŧıểυ chó nữa chứ, rốt cuộc còn bi kịch đến mức nào?