Edit by Mặc HàmPhòng tắm bị hai người tôi và Chu Thù Cẩm làm hỗn loạn cả lên, chúng tôi bỏ qua thời gian ăn cơm, bỏ luôn cả thời gian mà đáng lẽ phải đang say giấc nồng trên giường. Cuối cùng Chu Thù Cẩm nằm sấp trên giường nắm lấy tấm ván ở đầu giường cố sức trốn, ngón tay hắn siết chặt trên tấm ván màu xám, màu sắc ửng hồng làm tôi cực kì hưng phấn, tôi ôm eo hắn xoay người trên giường. Cánh tay hắn xoay một vòng cung rồi rơi xuống, rốt cuộc cũng dính chặt trên giường. Trong tiếng khóc xem lẫn tiếng rêи ɾỉ quanh quẩn trong phòng tôi. Mốt tiếng trước còn chưa kịp tiêu tán thì đã liên tiếp truyền ra. Tôi tách hai chân hắn giơ lên cao, lúc đè người xuống, thì gương mặt đã ửng hồng, vài sợi tóc dính vào trong miệng. Hắn mở miệng, thở dốc thì thào: “Khó chịu.”
Tôi ép hết lên người và cẩn thận lắng nghe giọng hắn, nói: “Khó chịu, khó chịu quá anh.”
Tôi buông hai chân hắn xuống để cho hai tay vô lực đặt ở hai bên cơ thể tôi: “Khó chịu?”
Cổ họng hắn bắt đầu rêи ɾỉ hừ hừ, tay quàng trên người không sức mà ôm lấy, sau đó mở mắt lấp lánh án nước, đột nhiên nuốt xuống vài tiếng rêи ɾỉ, mang theo ý hung tợn: “Sảng khoái.” Hắn nói, “Thoải mái muốn chết!”
Hắn thành công chọc tôi cười, đưa tay xoa nắn dưới thân hắn vài cái, ở trong thân thể hắn bắn vào, sau đó rút ra, siết chặt đùi hắn, rồi bắn hết ra.
Tôi nằm ép lên người hắn một lát, dường như Chu Thù Cẩm đã mệt đến mức không thở nổi, tôi nhấc người ra khỏi thân thể hắn.
Trong toàn bộ không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở liên tiếp của tôi và hắn, tần suất hô hấp này làm cho tôi hơi buồn ngủ, lẳng lặng nằm khoảng một phút, Chu Thù Cẩm bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Em muốn hút thuốc.”
Tôi bị tiếng vang của hắn cắt đứt cơn buồn ngủ, suy nghĩ một lúc nói: “Trong túi quần.”
Tiếp sau đó truyền đến tiếng lách cách, còn kèm theo một ít tiếng rêи ɾỉ liên tiếp, nửa người dưới Chu Thù Cẩm ngay đơ dán lên giường di chuyển nửa người trên của mình nhặt quần của tôi trên mặt đất, lấy ra bao thuốc lá trong túi quần, lát sau lại lấy ra bật lửa của hắn từ trong ngăn kéo tủ đầu giường mới chậm rãi lết trở về.
Toàn bộ quá trình hắn làm rất mất sức, tôi thấy hơi muốn cười, hắn rủ mắt lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra rồi đột nhiên đến gần tôi, hắn dán thuốc lá vào miệng tôi, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi, tôi há miệng ngậm điếu thuốc vào miệng, hắn bật lửa cúi mắt châm lửa cho tôi.
Tôi hít một hơi, mùi thuốc lá nhanh chóng bao trùm khoang miệng tôi, hai ngón tay Chu Thù Cẩm nắm lấy miệng thuốc lá của tôi, nâng mắt lên nhìn tôi, tôi mở miệng ra, hắn lấy điếu thuốc xuống, sau đó nhanh chóng hôn lên miệng tôi một cái rồi ngậm điếu thuốc kia vào miệng mình.
Hắn duỗi người nằm thẳng và nhả một vòng khói thật dài.
Hắn lẳng lặng hút thuốc một lát rồi lại đưa miệng thuốc lá lại gần miệng tôi, tôi ngậm chặt chặt điếu thuốc, hắn buông tay ra, nghiêng gần nửa người nhào vào người tôi: “Ở bên này anh thích nhất là ăn lừa tiên à?”
“…” Tôi ngậm miệng thuốc lá không nói gì, tôi đã lâu không quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người khác, vì vậy tôi cảm thấy duy trì lâu được thế thì dễ hiểu thôi.
Hắn cúi đầu và nhẹ nhàng cắn vào ngực tôi, và sau đó đưa tay ra để chạm vào: “Em cảm thấy mình sắp hỏng luôn rồi.”
Tôi lấy điếu thuốc trong miệng dụi vào gạt tàn đầu giường, vẫn thò tay lên eo nhéo nhéo mông hắn: “Tôi thấy em vẫn rất tốt đấy, làm thêm một giờ nữa cũng không thành vấn đề.”
Chu Thù Cẩm đột nhiên “ngao” một tiếng, hắn đè người xuống, cố gắng đè tay tôi đặt dưới thân hắn: “Anh đúng là phiền mà, có chuyện gì vậy!”
Vốn là tôi chọc hắn thôi, nhưng cũng bị phản ứng của hắn chọc cười thành công, rút tay mình đang đè dưới thân hắn chuẩn bị đi tắm rửa. Sau đó định vào phòng bếp xem thử xem có gì ăn được không, vừa mới rút tay ra thì đã bị hắn bắt lại. Hắn há miệng ngậm ngón giữa của tôi, vừa nhìn tôi vừa chậm rãi liếʍ liếʍ, cuối cùng hắn dùng răng nhẹ nhàng cà cà ở ngón tay tôi vài cái, mơ hồ nó: “Dùng miệng.”
Hành động của hắn đúng là làm tôi hưng phấn hơn, im lặng chốc lát rồi nghiêm túc từ chối: “Không, tôi thích dùng phía dưới hơn.”
Chu Thù Cẩm thả ngón tay tôi ra, khàn giọng phun ra một câu: “Sao anh lại như vậy? Lừa tinh biến hình à?” Hắn còn hơi hờn mát, đột nhiên nhỏ giọng lải nhải, “Vậy anh cũng không thể tùy tiện ra đường kiếm lừa. Anh có biết thịt lừa dễ cháy không hả, không con nào sống sót nếu mà cứ đi bậy bạ vậy đâu. ”
Mẹ nó đúng là biết cách tấu hài mà, đưa tay kéo eo hắn lại, tát một phát lên cái mông căng mẩy, hắn “a” đến nghẹn, nhanh chóng xoay người, lát sau tôi thấy hắn tho tay ra phía sau sờ sờ mình, nhíu mày kéo ga lâu dưới thân. Sau đó là lăn một vòng về bên cạnh tôi. Tay chân duỗi bên giường, xương bả vai đối xứng, cột sống ở giữa, thắt lưng dán sát xuống giường, với cái mông đã phiếm hồng vì bị tôi dập nhiều lần. Chu Thù Cẩm hừ một tiếng: “Đến đây.”
Tôi ngồi mép giường nghe hắn nói xong mà không nhịn được nhướng nhướng lông mày.
Chu Thù Cẩm nói thêm: “Đến cưỡиɠ ɠiαи thi thể.”
Tôi đưa tay vỗ mông hắn: “Không có hứng thú cưỡиɠ ɠiαи, tôi đi tắm.”
Hắn trở mình, một tay chống đầu nhìn tôi, đôi mắt như thu hết thảy ánh sáng trong gian phòng này, lấp lóa.
Tôi đứng dậy ra khỏi giường và nhặt quần áo của mình lên, hỏi hắn một câu: “Em có nhớ mình từng nói với tôi, rằng thân thể có vấn đề không?”
Chu Thù Cẩm ngẩn người: “Cái gì?
Tôi chỉ phát hiện trước đây khi tôi ở thành phố Bái, Chu Thù Cẩm quả thật rất da^ʍ, dường như tôi vừa chạm vào hắn thì sẽ có phản ứng ngay lập tức, hắn đổ lỗi hết thảy cho tôi, nhưng màn lăn giường vừa rồi của chúng tôi, trạng thái của hắn rất tốt, thậm chí có thể nói là tốt chưa từng thấy.
Sau đó thậm chí còn nằm bên cạnh mua vui cho tôi nữa chứ.
Chu Thù Cẩm nói: “Có thời gian em phải điều trị tâm lý.”
Tôi ồ một tiếng: “Quả thực, tới giờ tôi mới phát hiện trong quá khứ, em vẫn không hưởng thụ chuyện hoan lạc của chúng ta.”
“…” Chu Thù Cẩm không nói gì.
Tôi để quần áo của mình vào vị trí, quay đầu lại liếc nhìn hắn, hắn đang ngồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường nhìn tôi, tôi cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Em không nên cảm thấy mình chỉ là đồ chơi.”
Hắn chớp mắt.
Tôi mỉm cười: “Chúng ta là hai người đàn ông độc lập. Không ai nên thuộc về ai, bao giờ em muốn đi thì đi, đó là điều tôi vẫn luôn nói. “
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Thù Cẩm giương nanh múa vuốt, bản chất của hắn thực sự là một đứa trẻ nhút nhát, tự ti và thậm chí thiếu tình yêu.
“Không đâu” Một lát sau tôi nghe thấy Chu Thù Cẩm lười biếng dựa vào giường phủ định câu trả lời của tôi, thậm chí hắn còn cong mắt cười, dáng vẻ cực kì đáng yêu.
Hắn nói, “Anh mới là người không cần, mới là người muốn bỏ em!”
Hắn dừng một chút tiếp tục: “Là anh không thích mối quan hệ bền vững và ổn định mà.”
“Anh chán ghét bất kỳ khúc mắc tình cảm nào ngoại trừ tiền bạc.”
“Anh đừng nghĩ là nhặt em xong thì vứt bỏ” Chu Thù Cẩm nói, “Chúng ta đã quá trắc trở rồi”
Hắn nhìn tôi: “Em không cần tự do.” Hắn nói, “Em thuộc về anh.”
“Mà anh mới là người tự do chân chính.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp kết thúc cảnh ở đây, tôi làm một bước quan trọng để chuẩn bị kết thúc!
Chu Thù Cẩm tắm rửa xong đi ra, tôi vừa vặn vừa mới làm mì ý xong đặt lên bàn ăn, hắn chậm rãi ngồi trên ghế, mông còn chưa tới ghế đã thở dài, tôi đưa dao nĩa cho hắn, hắn nhìn tôi một cái đưa tay nhận lấy, tôi ngồi xuống bên cạnh: “Cố Sam.” Tôi nói, “nói chuyện về Cố Sam.”
Lúc này Chu Thù Cẩm hiện ra vẻ mặt ghét bỏ: “Một người điên, không cách nào dung logic người bình thường để hiểu hắn.”
Tôi à lên: “Vậy cậu ta có quan hệ gì với em? Em họ?”
Chu Thù Cẩm cười nhạo: “Nó xứng à?”
Tôi nhìn bộ dạng giả vờ này của Chu Thù Cẩm: “Nói chuyện đàng hoàng, không ai rảnh mà đùa với em đâu.”
Chu Thù Cẩm nghiêng đầu nhìn tôi một cái, hắn trầm mặc chốc lát, tự ôm bực mà tiếp tục nói: “Lúc em khoảng tám chín tuổi, nó được đón đến nhà tôi, không lâu sau được quản gia cũ nhà em nhận nuôi.”
Tôi nhìn hắn: “Lớn lên cùng với em?”
Chu Thù Cẩm nhíu mày: “Coi như vậy đi.”
Tôi gật đầu: “Mùa đông năm trước khi tôi ra sân bay rời khỏi thành phố Phái, em ngăn tôi nói Cố Sam…” Nếu tôi nhớ không làm, hắn nói, “Một đứa con riêng khiến người ta buồn nôn?”
Chu Thù Cẩm cười lạnh một tiếng: “Không biết cha là ai, mẹ nó hắn không phải là đứa con riêng đáng tởm sao?”
Tôi không nhịn được cười: “Chu Thù Cẩm, em đừng nhầm lẫn, bởi vì ân oán cá nhân của hắn và em dẫn đến công ty tôi đóng cửa phá sản.”
Chu Thù Cẩm nhìn chằm chằm tôi một lát.
Tôi nói, “Bởi vì ân oán cá nhân của hắn và em mà anh em cùng lớn lên với tôi đến giờ còn chưa liên lạc được.”
Chu Thù Cẩm nhíu mày: “Hắn là tên điên, em chả có ân oán gì với hắn cả.” Một lát sau, hắn tiếp tục, “Đó là lỗi của hắn, anh không nên đổ lỗi chuyện này lên đầu em.” Hắn im lặng một lúc, “anh không thể đổ hết mọi sai lầm của khác lên em được.”
“…” Tôi trầm mặc một lát, “Em đến giờ không muốn nói thật với tôi, hắn biết em thành bộ dạng thế này, mà giờ em còn không muốn nói cho tôi biết chuyện về hắn mà tôi nên biết.”
Bộ đồ ăn của Chu Thù Cẩm khi chạm vào đĩa phát ra tiếng vang thanh thúy: “Tem không nói thật với anh, anh muốn em nói gì.” Hắn bỏ dao nĩa xuống, “Chẳng lẽ anh muốn em nói là, bởi vì ân oán cá nhân giữa em và hắn mà hắn thành một kẻ điên đến khó hiểu, vì vậy mà hắn mới làm ra mấy chuyện điên rồ đến vậy?” Hắn quay đầu hung tợn nhìn tôi, “Anh muốn em phải làm sao, móc tim ra cho anh xem thì sao?!”
Tôi nghiêng đầu nhìn Chu Thù Cẩm, hắn đưa tay xoa xoa khóe mắt mình, trầm mặc hồi lâu, hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Em ăn được chưa?”
Tôi nói, “Ăn đi.”
Hắn cúi đầu bắt đầu ăn mì Ý bị hắn quấn thành một khối.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của hắn hồi lâu: “Sao em lại thành đứa ngốc? ” Chu Thù Cẩm cúi đầu ăn mì không nói gì, tôi tiếp tục nói,”Mà nửa năm trước em biết mình sẽ trở thành vậy, đã sớm sắp xếp để Trương Thịnh tìm Tiết Mỹ Kỳ lấy địa chỉ của tôi, để đến lúc đây em thuận lợi đến chỗ tôi à?”
Chu Thù Cẩm cắn đứt sợi mì trong miệng, hắn rút một tờ khăn giấy lau bên miệng mình, tôi nhìn hắn: “Mà khéo thay, sau lần thứ hai Trương Thịnh đến tìm em, em bắt đầu bình thường trở lại?”
Chu Thù Cẩm quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng của hắn nói: “Thì sao?” Hắn nói, “Muốn em nói cho anh biết em nhớ anh đến phát điên, nhưng anh chẳng thèm để ý đến em, em tự biến mình thành tên ngốc, dâng đến trước mặt anh, khiến anh thấy em đáng thương à?”
Tôi nhíu mày nhìn về phía Chu Thù Cẩm, bây giờ hắn lại bắt đầu giở giọng: “Ăn nói cho đàng hoàng.”
Chu Thù Cẩm trầm mặc nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, đột nhiên hắn xoay người nâng hai tay ôm lấy cổ tôi, hai chân nhẹ nhàng đặt lên đùi tôi, hắn kéo tôi về phía mình, sau đó dán môi lên môi tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò một vòng, hắn tựa vào đầu tôi: “Anh, sao anh không tin em vậy.” Hắn thì thầm, “Anh không tin em thì gϊếŧ em luôn đi.”
Một lát sau, hắn lại nhẹ nhàng dán lên môi tôi một chút: “Anh nuốt em vào bụng luôn cho rồi.”
Tôi vừa mở miệng vừa nói từ “em”, Chu Thù Cẩm dán lên chóp mũi tôi nhẹ nhàng hôn: “Em chỉ nhớ có chút thôi.” Hắn nói, “Khi còn bé ông nội lén dẫn em đi chơi, mẹ nó, bà mẹ của Cố Sam dẫn nó đến trước xe ông nội.”
Tôi ngẫm nghĩ: “Xe của hai người vô tình đâm chết mẹ nó? Lúc ấy hắn bao nhiêu tuổi?”
Chu Thù Cẩm chậm rãi đẩy tôi ra, hắn ngồi trở lại vị trí của mình lẳng lặng nhìn tôi: “Không phải.” Hắn nói, “ Tài xế đậu xe chả có vấn đề gì, xe đỗ ở ven đường”
“……”
Chu Thù Cẩm nói: “Mẹ nó đã tự sát trước xe.”
Tôi không hiểu: “Tại sao?”
Chu Thù Cẩm nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm: “Em cũng không biết.” Hắn quay đầu lại, “Sau đó ông nội liền mang Cố Sam về nhà, đăng ký hộ khẩu dưới tên quản gia gì ở nhà, chúng em lớn lên cùng nhay, đại khái hắn nhỏ hơn em khoảng hai tuổi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn ba giờ sáng, đây không phải là khoảng thời gian để trò chuyện, tôi nói: “Tôi đi mua vé máy bay trở lại thành phố Phái.” Chu Thù Cẩm đáp một tiếng, tôi tiếp tục nói, “Khi nào em muốn cho tôi biết chuyện này thì nói với tôi, tôi không hứng thú nghe lời nói dối.” Chu Thù Cẩm đột nhiên quay đầu nhìn tôi, tôi đứng lên thu đĩa trên bàn ăn, “Tôi không ép em. “Chu Thù Cẩm mím môi, tôi xếp chồng hai bộ dao nĩa lên, “Rửa chén đi.”