Edit by Mặc HàmTôi trầm mặc nhìn hắn một lúc, hắn quăng cái điều khiển sang một bên, đồng hồ trên tường nhích từng chút một, từng giây từng giây trôi qua,, Chu Thù Cẩm vẫn không định mở miệng nói chuyện.
Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đứng lên chuẩn bị đi, mới dợm chân thì Chu Thù Cẩm ngồi một bên thì Chu Thù Cẩm nhanh chóng bắt lại cánh tay tôi, tôi cúi đầu nhìn sâu vào mắt hắn, hắn vẫn cúi thấp đầu không lên tiếng, ngón tay bấu chặt đến mức muốn khảm vào trong da thịt tôi, tôi “ssh” một tiếng, hắn mới vội vội vàng buông tay. Hai tay vặn lại đặt trên đùi, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi nên nói cái gì?”
Tôi không lên tiếng, hắn lại bấu chặt hai tay trên đùi, tôi lại ngồi xuống bên cạnh, ngả vào sofa trả lời: “Nói gì cũng được.”
Chu Thù Cẩm hỏi tôi: “Vậy anh có nói chuyện bình thường với tôi không?”
Hắn còn dám mặc cả với tôi, đúng là buồn cười, liếc mắt nhìn hắn đang chằm chằm nhìn tôi không chớp mắt, tôi không nhịn được nhíu mày gật đầu: “Được.”
Chu Thù Cẩm mím môi: “Tôi được ông nội nuôi lớn.”
Tôi “à”, hắn xoắn tay tiếp tục nói: “Sau khi tốt nghiệp trung học một thời gian…” Hắn ngừng lại như đang suy nghĩ một hồi mới nói, “Chơi hơi quá…”
“À cắn thuốc.” Tôi bổ sung.
Chu Thù Cẩm ngẩng đầu nhìn tôi một cái, hắn mím môi: “Tôi đã không đến trường đại học báo danh, cũng lăn qua lộn lại rất lâu.. ”
Tôi không nói gì, Chu Thù Cẩm nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu miệng hơi khô khốc, liếʍ liếʍ môi, tôi nói: “Tiếp đi.”
“Vào lúc đó ông nội tôi muốn tôi rời đi, muốn tôi ra nước ngoài du học..”
“……”
“Tôi cãi nhau với ông một trận, bỏ nhà.”
“Gặp trúng tôi?”
Chu Thù Cẩm dừng một chút: “Chơi bời bên ngoài vài tháng, một hôm chẳng hiểu sao lại đυ.ng trúng xe của anh.”
Tôi ừ, mấy điều sau đó thì quá rõ rồi.
Một lát sau hắn nói, “Anh không đối xử tốt với tôi.”
Tôi nhìn hắn, hắn mở to đôi mắt đen nhánh nhìn tôi, bởi vì sau khi đến đây đã không cắt tóc nên dài đến ra, dịu dàng dán vào sau tai hắn, một lúc lâu hắn nhắm mắt lại, cố gắng thở chầm chậm sau đó lại mở miệng nói: “Cố lúc không đối xử tốt với tôi, mỗi lần nhớ tới thì chỉ cảm thấy anh xem tôi làm đồ chơi thỏa mãn nɧu͙© ɖu͙© của anh.”
Tôi im lặng một lúc: “Cậu điều tra tôi.”
Hắn mở choảng mắt nhìn tôi.
Tôi không có ý định đổ lỗi cho hắn, cái ý tưởng trách móc đổ lỗi trút giận phát hết ra ngoài khi biết hắn đã điều tra tôi rất lâu: “Cậu biết bó tôi chết thế nào, cả em trai tôi chết thế nào cũng biết.”
Chu Thù Cẩm đỏ mắt: “Anh không thể lấy cái cớ này để đối xử với tôi như vậy.”
Ban đầu ý định của tôi là không muốn nói chuyện với hắn, hắn cố chấp tôi đã làm ra các loạt hành động tổn thương đến hắn. Bây giờ nó đã thành một vết thương mưng mủ không thể khép lành, chỉ là khi thật sư tỉnh táo trở lại thì hắn đã chẳng nhớ gì cả. Thêm vào đó việc mất trí nhớ trong thời gian dài, đã là thêm một vết thương sâu hoắm. Khi hắn khôi phục trí nhớ thành Chu Thù Cẩm, tôi đã biết mình phải cách xa hắn một chút, hắn muốn sống chết với tôi, đồng thời phải đòi lại cái lòng tự trọng vốn có của hắn.
Bạn sẽ không thể hiểu tại sao một người lại xem cái lòng tự trọng ấy nó cao quý đến vậy.
Chu Thù Cẩm đột nhiên đưa tay xoa khóe mắt mình, hắn đã hai mươi chín tuổi, phần lớn thời gian sau khi trưởng thành đều đang trong giấc mộng ảo, tôi không phải người tốt, thói quen với tính tình thì chắc chắn không tốt, nhưng tôi cảm thấy có lẽ hắn nên nhận được một lời xin lỗi từ mình.
Tôi đã nói sau nhiều thăng trầm, tôi bắt đầu trở nên học cách sống chậm, thậm chí bắt đầu lưu luyến một số kỉ vật mà mình đã bỏ lại, và không bao giờ muốn quay đầu liếc nhìn.
Chu Thù Cẩm buông tay, đặt lưng trên sô pha: “Ông nội vẫn cho rằng tôi đang ở nước ngoài, nhưng ông ấy cho người tìm ở nước ngoài nhưng vẫn không tìm được tôi…”
Tôi ngắt lời hắn: “Cậu đã sống trong nhà tôi 5-6 năm.”
Chu Thù Cẩm cắn cắn môi, nuốt vào những lời muốn nói, lẳng lặng nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: “Tháng đầu tiên cậu bị thương ở đầu.”
L*иg ngực Chu Thù Cẩm bắt đầu phập phồng, hắn vẫn im lặng.
Tôi nói, “Tôi không hề muốn đề cập những chuyện này, vì làm vậy con mẹ nó tôi đặc biệt y như tên đần vậy”
Chu Thù Cẩm đột nhiên đưa tay lau cằm, không nói gì.
Tôi cảm thấy đây là một chuyện không thể cứu vãn được, từ nhỏ chưa có ai đối xử tốt với tôi, nên tôi không thích nợ cảm tình từ bất luận người nào, đã thiếu nợ thì sẽ dùng đủ các cách để hoàn trả. Sau đó nước sông không phạm nước cống là tốt nhất, đại khái Chu Thù Cẩm hoàn toàn trái ngược với tôi. Từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, ai cũng bao bọc hắn, cho nên đã hình thành nên thói quen rằng ai cũng phải đối tốt với hắn.
Tôi nói, “Người chăm sóc cậu khi cậu còn trên giường là tôi,”
Chu Thù Cẩm đưa tay dụi dụi mắt mình.
Tôi nhìn hắn: “Cậu nghiện ma túy cả một năm trời” “Tôi nói, “Tôi là người giúp cậu cai nghiện.”
Hắn đưa tay che mặt mình, tôi chuyển tầm mắt: “Cậu mất trí nhớ rất lâu đấy, Chu Thù Cẩm.”
“……”
“Người nuôi cậu vẫn là tôi”
Chu Thù Cẩm buông tay mình che mặt xuống, hắn cắn cắn môi mình: “Nhưng…”
Tôi nói, “Chẳng ai rảnh đến mức đối xử với một món đồ chơi như vậy, cậu đang tự xem thường bản thân mình. “
Chu Thù Cẩm nhìn tôi trân trân, hắn đã không cắn cắn môi nữa, vô cùng ngoan cường biểu đạt với tôi: “Anh xem thường mong muốn của tôi, làm rất nhiều điều tôi không thích.”
Hắn cứng miệng đến mức khiến tôi cảm thấy buồn cười: “Đúng vậy, đáng lẽ ra cậu đệt mẹ cậu không nên tới tìm tôi, cậu không thấy mình hèn hạ quá sao. Cố ý đến nói với tôi đã từng làm những chuyện cậu không thích?”
Chu Thù Cẩm bị tôi hung dữ dọa sợ, ánh mắt đỏ bừng, còn mang theo đáng vẻ không tin vào mắt mình.
Tôi nói: “Đã biết tôi toàn làm điều cậu không thích thì đến tìm tôi làm cái đ*o gì? Vậy chuyện cậu không thích là chuyện gì hả? Chu Thù Cẩm?”
Chu Thù Cẩm há miệng thở dốc, đôi mắt ửng hồng nhìn tôi trân tráo.
Tôi dựa vào tay vịn ghế sofa: “Miệng cậu còn cứng hơn cả chim cậu đấy.”
Tác giả muốn nói
A, anh Đường mắng hay quá.
Hắn mím môi, cánh mũi khẽ nhếch, tôi nhìn hắn, nói thật tôi vô cùng thất vọng về hắn, nếu như hồi trước tôi còn không rõ hắn nghĩ tôi là người thế nào, thì nay sau khi hắn bị ngu thế, tôi còn không biết hắn kém thông minh đến vậy.
Nhưng nếu hắn luôn luôn thế này, tôi nghĩ rằng chúng tôi không cần phải nói tiếp nữa. Đầu tiên, tôi cũng không phải người quan trọng như ông nội với bố hắn, thậm chí tôi là người cực kì xa lạ với hắn, tôi nói: “Tôi nghĩ chẳng có gì để nói cả.”, Tôi đứng lên chuẩn bị đị ra ngoài, suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nhìn hắn, “À, đúng rồi, nếu như cậu vẫn cảm thấy mình thiếu một lời giản thích, vậy thì tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của cậy, xin lỗi cậu, chẳng cần phải làm rối chuyện vậy đâu.”
Chu Thù Cẩm sững sờ nhìn chằm chằm tôi, tôi nói: “Đúng…”
Chu Thù Cẩm đột nhiên đứng lên trực tiếp nhào về phía tôi, tôi bị hắn ấn lên thảm, cảm giác xương sống mẹ nó thiếu chút nữa bị gãy đôi luôn, hắn đè lên người tôi, hai tay đan xen che miệng tôi, mặt dán vào hốc vai tôi mở miệng nói: “Tôi sai rồi tôi sai tôi sai rồi!”
Hắn che miệng tôi và ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt đỏ bừng: “Tôi sai rồi.”
Tôi im lặng, có thể cảm nhận được lòng bàn tay của mình rịn một lớp mồ hôi mỏng, hắn liếʍ môi, lo lắng nhìn tôi: “Em sai rồi, anh.”
Tôi bị hắn che miệng nhíu nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, nói từng tiếng một: “Tha thứ cho em, tha thứ cho em.” Hắn mím môi, thì thào “Tha thứ cho em, được không?”
Tôi giơ tay lên muốn hất tay hắn đang mịt miệng mình, mẹ nó hắn cuống lên, giọng nói mang theo tiếng nấc: “Anh đừng đẩy em ra mà.”
Tôi đưa tay gạt tay phải hắn đang đặt lên miệng tôi, nhấc cái tay kia ra, cố sức đẩy tay trái hắn ra, còn chưa nói gì, hắn cúi đầu xuống, trực tiếp dán lên môi tôi, còn mẹ nó đè tôi rất chặt, đúng là buồn cmn cười mà, gỡ tay hắn kéo ra khỏi người tôi, không nghĩ tới hắn quàng qua đầu tôi, đầu lưỡi theo kẽ môi tôi nhét vào trong, thanh âm còn đứt từng quãng một: “Hôn em, hôn em đi mà, anh, cầu xin anh.”
Tôi đưa tay đè đầu hắn lại, để đầu lưỡi hắn dạo một vòng trong miệng tôi, sau đó tôi quấn quýt vào lưỡi hắn, hôn Chu Thù Cẩm hừ hừ lẩm bẩm: “Ôm em ôm em” Cách một lát hắn lại run lên, khóc lóc, “Anh không cần ra, đừng không muốn em.”
Tôi im lặng một lúc, đưa tay xoa xoa cánh môi đỏ đỏ, chỉ muốn thở dài: “Còn chưa đi.”
Đôi mắt ướt sũng của hắn nhìn tôi một lúc lâu “Ừ”, cúi đầu nhìn tôi, lại bắt đầu vùi đầu hôn mấy cái lên mặt tôi.
Tôi mặc cho hắn y như chim gõ kiến mổ mổ trên mặt mình, cuối cùng thực sự không thể không đẩy: “Ăn cơm không?”
Hắn hôn vào tai tôi, thì thầm: “Không.”
Lời vừa dứt lời, một đôi tay của hắn từ dưới vạt áo dán vào bụng tôi, tôi đưa tay ôm eo hắn, hắn khó nhịn rêи ɾỉ hai tiếng bên tai tôi.
Tôi ôm eo hắn kéo đứng dậy, một chân của hắn trụ vào giữa hai chân tôi bắt đầu cọ qua xát lại nhiều lần, tôi đưa tay nhéo eo hắn: “Đừng châm lửa.”
Hắn liếʍ môi, đột nhiên nói, “Em liếʍ cho anh.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn mím môi, tỏ vẻ như mình chưa từng nói gì, gôi kéo hắn đến bàn ăn,, nhấc bổng hắn đặt lên bàn, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Chu Thù Cẩm ngước mắt nhìn tôi, tôi vén quần áo hắn lên tận ngực, thuận tiện cảnh cáo hắn: “Đừng mong tôi dịu dàng với cậu.”
Chu Thù Cẩm nhíu mày, đưa tay ôm lấy gáy tôi, chân trực tiếp vòng qua thắt lưng, kéo cổ họng phun ra một tiếng: “A…”
Tôi bấm vào xương quai xanh của hắn hai cái, toàn bộ cơ thể hắn ở trên bàn khó nhịn không thôi xoay tới xoay lui, lúc tôi di chuyển đến trước người hắn, ngón tay nhéo nhéo đầu ngực, đột nhiên nhớ lại: “Lúc tới, cậu còn mang theo cái khuyên ngực, vẫn giữ à?”
Hắn cúi đầu bắt đầu cởϊ qυầи của mình, sau khi kéo khóa xuống, lấy tính khí của mình ra khỏi qυầи ɭóŧ, tính khí của hắn hưng phấn bừng bừng. Trong lúc Chu Thù Cẩm hít một hơi, cũng bắt đầu run run, không để ý tới sự trêu chọc của tôi, hơi nhắm mắt cởϊ qυầи, tôi cúi đầu nhìn hắn: “Hả?”
Hắn nhắm mắt lại và nhẹ nhàng đẩy tôi: “Làm nhanh.” Lỗ tai lại đỏ lên.
Tôi mỉm cười, hắn hơi xấu hổ xen lẫn tự giận nhìn tôi, khựng lại rồi tiếp tục: “Làm đi mà!” Hắn há miệng, sau đó lại nghâm, hàng lông mày giãn ra, khàn giọng nói: “Làm em đi.” Hắn nói, “Anh làm em đi.”
Tôi giúp hắn cởϊ qυầи vẫn đang bên chân, nửa người dưới của hắn ngồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên bàn, hắn siết chặt hai chân mình, không khống chế được tính khí của mình: “Mẹ nó anh có làm hay không?!”
Tôi hơi lui về phía sau, nửa người dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn đang ngồi trên bàn ăn màu be, bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà đỏ ngầu, đôi mắt sẫm màu nhìn tôi, hai má hắn cũng phiếm hồng, tóc tai dán lên hai gò má
Đã nhiều năm như vậy, Chu Thù Cẩm vẫn là bộ dạng yêu thích của tôi.
Đại khái là nhìn thấy tôi lâu như vậy không động, đột nhiên hắn đưa tay ôm lấy tôi, kéo trở về, hắn cúi đầu bắt đầu cởϊ qυầи của tôi. Độ cong bên cổ hắn thoạt nhìn vẫn giống như lúc mười tám tuổi, ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn dáng vẻ của tôi, đôi mắt vẫn như một dòng suối xuân ấm áp, lấy tính khí trong quần của tôi ra, vừa thở hổn hển vừa tuốt cho tôi.
Lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi, nắm lấy hàng của tôi, cái lạnh lẽo phía dưới từ từ cảm nhật nhiệt độ, tôi híp mắt nhìn hắn cúi đầu tuốt cho mình, mới nói: “Bảo bôi, giang chân lên bàn nào.”
Chu Thù Cẩm rêи ɾỉ hai tiếng, hắn liếc tôi một cái, khàn giọng nói: “Sẽ đau.”
Được rồi, tôi đưa tay ôm lấy một chân hắn, đưa tay xoa xoa túi của hắn, men theo đáy chậu sờ sờ đến phía sau.
Ngón trỏ của tôi xoa nắn ở cửa vào một lúc lâu, mới thò vào nửa cái móng tay, tôi hơi mất kiên nhẫn, khom lưng khiêng hắn lên vai, đá rơi quần mình rơi trên đùi vác hắn vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để hắn tựa lưng vào tường, đợi xong mới xoay đầu làm nũng: “Nhưng em muốn nhìn anh mà.”
Tôi lấy dầu bôi trơn từ kệ đồ đạc đổ vào lòng bàn tay mình, theo khe mông của hắn vuốt xuống, sau đó chen đầu ngón tay mình vào, tôi nghe Chu Thù Cẩm “Ừ” một tiếng, tôi đè thân thể hắn, hôn bên tai: “Vậy trước đã, ngoan.”
Chu Thù Cẩm quay đầu hôn lên mặt tôi, tôi đẩy thêm vài ngón tay vào trong hắn nhiều lần, sau đó đỡ tính kính của mình từ từ cắm vào.
“A… … “Chu Thù Cẩm khàn giọng kêu lên, sau đó hắn y như bệnh nhân, cố gắng điều chỉnh hô hấp kịch liệt của mình.
Tôi ấn thắt lưng hắn, vén tóc hắn hôn ở sau gáy: “Ngoan.”