Edit by Mặc HàmLưu ý: Màu xanh là lời tác giảTrong khoảng thời gian này Đường Đông Đông không nhớ rõ bất kì ai, tôi liền cảm giác đầu óc hắn ta hơi không bình thường, bây giờ xem ra đã khôi phục trí nhớ, đầu óc lại càng có vấn đề hơn.
Tôi hơi nổi giận nhìn chằm chằm cái kéo kia, nhưng bây giờ tôi không rõ người này muốn làm trò gì, còn có thể ở khách sạn Tân Giang trực tiếp cho người ta trùm bao tải bắt tôi lại đây, đành phải tiến lại gần giả vờ: “Tôi đã tìm em rất lâu đấy, có biết tôi lo lắng lắm không?”
Tôi đi tới bên cạnh hắn ta ngồi xổm xuống tiến lại gần nhìn hắn cúi đầu, uống một ngụm trà, bộ dáng nhỏ bé này, nếu như lúc bình thường thì giờ hắn ta đang ở trên giường bị tôi làm giống như được uống thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy. Có lẽ là do ánh mắt của tôi thật sự là không đủ chân thành, Đường Đông Đông thổi ly nước liếc tôi, cười lạnh một tiếng.
Tôi đặt tay lên đùi hắn ta: “Em không tin tôi à?”
Hắn ta chậm rãi đưa cốc nước trước mặt tôi: “Hơi nóng.”
Tôi đang muốn cầm lấy và thổi cho hắn ta, thì nghe hắn nói: “Thấy bẩn không?”
Thứ này đúng là biết chọc giận tôi mà, tôi ngửa đầu lấy ly trà của hắn ta rồi uống, sau đó đứng lên trực tiếp dán vào miệng hắn đút. Cuối cùng đưa tay xoa xoa đầu vai trơn mượt của hắn trong chốc lát, khẽ cắn miệng hắn vài lần, lúc tách ra mặt hắn đã đỏ lên, miệng ướŧ áŧ vì được nước trà thấm qua, tươi đẹp giống như hoa hồng nghênh đón sương sớm.
Tôi đưa tay lau miệng hắn ta: “Cũng không phải chưa từng làm mấy điều bẩn thỉu hơn.”
Đường Đông Đông vẫn lẳng lặng ngồi tại chỗ, sau khi l*иg ngực phập phồng từ từ bình tĩnh lại, hắn đứng lên đi đến bên giường đưa tay rút kéo cắm trên giường xuống, hắn nhìn lưỡi kéo một lát rồi lại nhìn tôi: “Đường Hạng, lá gan của anh không lớn thế đâu.”
Nếu tôi không nhầm thì hắn ta đang đe dọa tôi.
Tôi lui về phía sau một bước, tôi vẫn tiếc mạng lắm, bày ra biểu tình nửa ngày mới nhìn hắn: “Tôi cho rằng em ở cùng tôi năm sáu năm thì cũng có tình cảm.”
Hắn dùng ngón tay sờ sờ kéo, không nói lời nào, giả vờ rất bài bản.
Tôi đành phải tiếp tục diễn: “Hay là em không nhớ?”
Hắn ồ một tiếng, ngồi trên giường chơi kéo: “Nhớ rất rõ ràng, muốn quên cũng không được.”
Tôi nghĩ một lát: “Tôi thích em, tôi nghĩ em cũng cảm nhận được.”
Hắn tiện tay ném kéo xuống đất, cởi dép và chậm rãi nằm tựa vào đầu giường nhìn tôi: “Nhớ rất kĩ, nhớ anh giày vò tôi ra sao, cũng nhớ anh đối xử với tôi không khác gì con chó cả.”
Nói thế này với tôi, thật không dễ tiếp lời. Tôi quan sát một chút tốc độ mà hắn ta muốn xuống giường nhặt cây kéo kia không nhất định sẽ nhanh hơn tôi, cho nên tôi đi về phía hắn hai bước, vốn định quỳ một gối xuống đất làm một tư thế xin lỗi hơi thành kính một chút, sau đó ngẫm lại tuổi mình cũng không còn nhỏ, vạn nhất va đập thì sẽ không thoải mái, đành phải một chân quỳ xuống giường: “Tôi thật sự xin lỗi.”
Mặt Đường Đông Đông không chút thay đổi nhìn tôi, bộ mặt kia giống như biết hiện giờ tôi đang diễn trò, nhưng không vạch trần, vai này nhất định phải diễn tiếp
Tôi cúi đầu xuống: “Lúc trước tôi không nói gì cho em là vì tôi sợ em biết rồi sẽ không cần tôi nữa. “
“……”
Tôi vắt óc suy nghĩ xem nên bôi xấu mình thế nào cho ổn: “Tôi phát dục như vậy là vì đam mê của mình, tôi vốn nên đối xử tốt với em, nhưng tôi không nhịn được, xin lỗi, Đông Đông à.”
Đường Đông Đông phì cười từ lỗ mũi, quỷ cũng biết hắn ta khẳng định không tin lời tôi.
——
Thật muốn viết thịt ghê
Tôi lại tới rồi nè! Mặc dù không có thịt, nhưng tôi sẽ đi ngủ, chúc ngủ ngon ~~
——
Nói thật tôi cũng không quá để ý hắn ta có tin hay không, tôi đưa tay nâng cằm hắn lên rồi cắn môi hắn ta một chút, cố gắng bảo vệ hình tượng người đàn ông dịu dàng trong thời khắc này, chứ không phải cầm thú.
Tay Đường Đông Đông bắt đầu chống lên ngực tôi, không ngoài dự đoán, không cần hai phút tay hắn liền vòng qua lưng tôi, ngực cũng dán sát vào ngực tôi, từ trong mũi phát ra một chút thanh âm rất dễ nghe.
Mỗi lần hắn ta như vậy tôi đều nhịn không được muốn làm vài chuyện khiến hắn khóc, lần này cố gắng để lý trí của mình quản lý nửa thân dưới, nhưng khi đưa tay thò vào sau lớp quần áo của hắn sờ đến da thịt, đầu tôi có chút ong ong, đã lâu không chạm vào Đường Đông Đông, tôi giống như người nghiện đã lâu không được đυ.ng vào ma túy.
Chờ đến khi tay tôi nắm lấy đầu ngực của hắn, tôi đã nghĩ ôi đệt, từ khi nào mình lại nhớ nhung thân thể này tới vậy.
Đường Đông Đông run rẩy trong lòng tôi một chút, ánh mắt nửa mở nửa không nhìn quanh một vòng, đầu lưỡi vươn ra liếʍ đôi môi tươi đẹp của hắn, một lúc sau hắn há miệng rêи ɾỉ.
Lý trí của tôi trong đầu phát ra tín hiệu tràn ngập nguy hiểm, làm cho tôi ngưng thần ghé vào bên tai Đường Đông Đông nhẹ giọng hỏi: “Đông Đông, tôi có thể chạm vào em không?”
Đệt mẹ, chính tôi còn bị bộ dáng lễ phép cầm thú của mình dọa sợ, quả nhiên năng lực của con người đều bị ép buộc phát ra.
Đường Đông Đông không để ý tới tôi, sau một lát, hắn đột nhiên cúi đầu cọ cọ ở hốc vai tôi.
Bạn xem tôi hoàn toàn không nghĩ hắn ta là vật nuôi trong nhà, là tự hắn ta muốn biến thành bộ dáng này.
Có thể là cọ nửa ngày thấy tôi không có phản ứng, hắn thở hổn hển vài tiếng, duỗi tay xuống bắt đầu cởϊ qυầи tôi, hơi nóng trong miệng phun ra bên tai tôi: “Chu.”
“Cái gì?” Tôi không hiểu hắn đang nói gì, lòng bàn tay vuốt ve ngực hắn, tay khép lại đặt trên ngực hắn, điểm trước ngực hắn dựng thẳng lên cứng rắn chống vào lòng bàn tay tôi, tôi đang nghĩ lúc trước tôi từng xỏ khuyên đầu ngực cho hắn ta đã bị tháo xuống, không biết có để lại lỗ hay không.
Tôi đưa tay chà xát ngực hắn, sau đó kéo quần áo của hắn lên, đến gần thấy hai má hắn đỏ bừng, đôi mắt châu ngọc nhắm lại trước mắt tôi, tôi cúi đầu cắn hắn một cái: “Cưng ơi, cắn chặt quần áo mình hửm?”
Hắn cắn quần áo.
Tôi tiến lại gần nhìn núʍ ѵú trên ngực trái hắn, quả nhiên không tìm được cái lỗ kia, hắn đã tự ý xử lý rất nhiều dấu vết tôi lưu lại trước đó. Chuyện này làm cho tôi có chút không vui, tôi đưa tay cởϊ qυầи hắn muốn treo nửa ở dưới háng, cúi đầu cắn một cái lên núʍ ѵú của hắn, tay kia bóp đùi hắn.
Đường Đông Đông hơi run rẩy, mở mắt ra nức nở rêи ɾỉ hai tiếng, cũng buông quần áo cắn trong miệng ra, tôi hút hai cái vυ" của hắn, hắn đưa tay ôm lưng tôi, không chịu nổi kêu lên.
Tôi còn không chạm vào tính khí của hắn, thì hắn đã bắn tinh vào chân tôi.
Tôi nghĩ hắn ta đã rất lâu không quan hệ.
Rất giống tôi.
——
Sau khi bắn xong, hắn gắt gao ôm tôi vài phút, buông tay ra, hắn rũ mắt nhìn mình đang lộn xộn, lúc sau tôi thấy hắn nhíu mày tựa hồ chửi nhỏ một tiếng, lúc đối diện với tầm mắt của tôi thì sắc mặt biến đổi vài lần, cơ hồ hơi nghiến răng nghiến lợi: “Cút.”
Đuôi lông mày và khóe mắt ngậm xuân tình này của hắn khiến tôi có chút hưng phấn, tay nhịn không được cắm vào giữa hai chân hắn xoa bóp đùi hắn một lát, chân hắn run rẩy. Sảng khoái xong thì không nhận người làm bộ muốn đạp tôi, tôi bắt lấy mắt cá chân hắn, cong lên đầu gối của hắn, lập tức đè lên nửa thân trên của hắn đè lên, hắn trắng mặt, một lúc lâu sau phun ra một chữ: “Đau.”
A, hắn quậy như vậy làm cho tôi cũng sắp quên mất hắn sớm không còn là cậu thanh niên mười tám mười chín tuổi kia, thân thể mềm nhũn đến mức có thể ở trên giường bẻ ra một chữ mã để tôi làm.
Tôi đành phải đè chân hắn đè sang bên cạnh thân thể, mặt hắn lúc thì trắng lúc đỏ, cuối cùng thứ giữa hai chân cũng không biết cọ vào đâu, chính mình liền run rẩy đứng thẳng, hắn nghiêng đầu kêu lên một tiếng.
Tôi đưa tay xoa xoa tính khí đứng thẳng của hắn: “Đông Đông?”
Mái tóc đẫm mồ hôi của hắn dính trên trán, đôi mắt ướŧ áŧ, lông mi dính dính biến thành từng cụm từng cụm, hắn há miệng thở hổn hển, từ cổ họng lẩm bẩm một tiếng: “Hả?”
Thật là ngoan quá đi mất.
Dù sao thời gian năm sáu năm cũng không phải là vô ích, cũng không phải làm phim, tựa đề chính là “sáu năm sau”.
Tôi đưa tay thuận theo mái tóc ướt sũng của hắn, ánh mắt hắn nhắm nghiền mạnh mẽ mở ra, lúc nhìn thấy tay tôi, dừng hô hấp một chút, ở trong tầm mắt đối mặt với tôi lạnh như một loại động vật máu lạnh nào đó.
Tầm mắt này làm cho tôi cũng không nhịn được sửng sốt một chút, tôi tự giác tuy rằng mình ở trên giường là cầm thú, nhưng trong sinh hoạt bình thường đối với Đường Đông Đông cũng không tính là quá đáng, ít nhất cũng không thật sự muốn nuôi hắn ta thành một búp bê tìиɧ ɖu͙© của riêng tôi.
Ngoại trừ đôi khi mấy sở thích ác độc hiện lên thì sẽ không cho phép hắn mặc quần ở nhà.
Hoặc là có một lần, thật sự chỉ có một lần, tôi mặc cho hắn ta một cái quần bó sát, phía sau cố ý cắt một cái lỗ nhỏ, cũng rất chân thành khuyên hắn không nên mặc qυầи ɭóŧ bên trong hoặc mặc quần chữ T bên ngoài, tôi cảm thấy tôi không làm gì quá đáng để hắn phải nhìn mình bằng ánh mắt này.
Nhưng rất hiển nhiên bây giờ Đường Đông Đông cũng không cho là như vậy, mấy năm đó hắn không nhớ rõ cái gì ngoại trừ tôi làm hắn đau, hắn sẽ vươn móng mèo với tôi, tất cả đều rất hài hòa. Bây giờ lại nhớ tất cả, xem ra cảm thấy mấy năm nay mình chịu rất nhiều điều sỉ nhục.
Tôi nghĩ hắn khẳng định không biết, hắn càng làm bộ dáng này càng làm cho tôi muốn làm hắn, muốn hắn khóc.
Đường Đông Đông giơ tay thuận thế đẩy tôi xuống giường, hắn chống người từ trên giường ngồi dậy, nâng cái chân kia bị tôi đè, xoay người mở ngăn kéo ra, không biết lấy thứ gì đó cuốn vào lòng bàn tay, sau đó hắn đưa tay đẩy tôi, tách hai chân ngồi trên đùi tôi, một tay đặt ở ngực tôi, lúc ngẩng đầu, tay kia cầm bαo ©αo sυ đang chuẩn bị dùng miệng xé ra, hắn âm trầm nhìn chằm chằm tôi.
Thứ đứng thẳng giữa hai chân, bốc lên nước cũng sắp làm ướt quần tôi.
Hắn ta dùng răng xé bao bì áo mưa ra, nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói lời nào.
Tôi đưa tay muốn sờ đùi hắn, hắn lấy áo mưa còn chưa mở ra từ trong miệng, giơ tay lên đẩy tay tôi, thứ bị hắn cắn một khe hở xẹt qua cánh tay tôi, cảm giác đau đớn rất nhỏ.
Tôi nghĩ Đường Đông Đông khẳng định không biết, tôi năm nay ba mươi hai tuổi, rất không thích người khác làm tôi đau.
Mặt Đường Đông Đông không chút thay đổi nói: “Ít chạm vào tôi.”
Tôi không lên tiếng
Hắn nói: “Mang áo mưa vào.”
Tôi nói tôi không thích mang áo mưa, và hắn bóp mặt tôi: “Một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ gϊếŧ anh.” Một tay xuyên qua kéo khóa quần tôi, cách qυầи ɭóŧ đè ép đồ đạc của tôi.
Kỳ thật mà nói, bộ dáng này của Đường Đông Đông, tôi cũng cảm thấy rất có thể, tôi có chút hưng phấn, hắn ta ở trên giường khóc tôi cũng hưng phấn, hắn ta ở trên giường bất chấp tôi cũng hưng phấn, đương nhiên người sau là chuyện tôi mới phát hiện.
Hắn lấy đồ đạc của tôi ra, nâng mông ngồi trên đùi tôi, cọ xát đồ đạc của tôi trên mông đầy thịt của mình, hắn đỏ mắt nhìn tôi: “Anh héo?”
Có lẽ tôi vẫn chưa hoàn toàn đứng thẳng, điều này làm hắn hơi tức giận.
Tôi nói, “Đông Đông à, em phải đối xử tốt với nó một chút.”
Hắn quỳ gối ở hai bên người tôi, vuốt ve bảo bối miễn cưỡng cứng rắn của tôi nhét vào dưới thân mình.
Động tác của hắn thật sự hơi thô lỗ, thế cho nên tôi cảm thấy có chút đau, nhưng hắn vẫn hết sức ngoan cường nhét đồ vật vào trong thân thể mình, hắn chậm rãi ngồi xuống, tôi có thể nhìn thấy l*иg ngực hắn phập phồng chậm rãi tăng lên, đến cuối cùng há miệng giống như là bị thủy triều đánh vào bờ hồi lâu, bất lực há miệng khát cầu oxy trong nước.
Khi hắn ta nuốt tôi hoàn toàn, tôi nghe thấy hắn không thể nhịn được, rêи ɾỉ hai tiếng.
Hắn nhìn chằm chằm bộ dáng này của hắn hồi lâu, khuôn mặt hắn ửng hồng, lúc đối diện với tầm mắt của tôi không biết nghĩ tới cái gì, lại tát tôi một cái.
Tôi bị đánh đến mức thái dương nổi lên.
Sau đó, dưới nhịp đập đột ngột của thái dương, tôi nghe thấy hắn khàn giọng nói: “Ông đây họ Chu.”
Hắn nói hắn tên là Chu Thù Cẩm, tôi lại phun hai chữ Đông Đông kia ra miệng, hắn liền tìm người lấy dầu nóng rót vào cổ họng tôi.
Tôi nghĩ rằng nhiều năm trước đây chuyện mình nên dạy hắn không phải là làʍ t̠ìиɦ thì sướиɠ thế nào, mà là tôi thực sự không thích đau.