- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bình Định
- Chương 21
Bình Định
Chương 21
Edit by Mặc Hàm
Lưu ý: Dòng màu xanh là lời tác giả.
Trên đường Tống Ích đưa tôi ra sân bay còn phá lệ dông dài thêm hai câu, tôi không kiên nhẫn mắng cút đi, anh ta còn vô nghĩa chậc chậc một tiếng. Đến lúc sắp xuống xe, thì ngữ điệu đầy thâm ý nói một câu: “Nếu như có thể đi thì đi luôn, đừng về nữa.”
Tôi liếc anh, đang muốn cười người này chắc chắn không ưa mình, sau khi xe dừng lại, Tống Ích đưa cho tôi một phong bì dán kĩ, lúc này tôi chuẩn bị bóc ra: “Thời đại này còn có người viết thư tay à?”
Tống Ích đè tay tôi mở thư, đi qua bên kia mở cửa xe cho tôi: “Tôi đưa cậu đến đây thôi, không nhìn cậu lên máy bay đâu.” Ngừng một chút anh nói tiếp: “Lên máy bay rồi hẵng mở.”
“…” Tôi nhìn anh, “Viết gì trong đấy mà phải thần thần bí bí vậy?”
Tống Ích đẩy tôi ra khỏi xe: “Ít nhiều gì thì đến bây giờ chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi mấy năm, hầu như chưa bao giờ tách ra.”
Tôi và Tống Ích quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh ta thay tôi đỡ một đao, vết sẹo kia hiện tại còn nằm ngang sau lưng anh, cũng là anh ấy cùng tôi xa xứ, lúc hai chúng tôi nghèo nhất, thì ở khách sạn hai giá hai mươi đồng một đêm.
Bên giường có mùi rỉ sắt, thậm chí mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ do khách ở trước đấy lưu lại, chăn ướt sũng như chưa giặt bao giờ. Ban đêm chúng tôi im lặng nhặt thuốc người ta hút dở vứt đi, chia nhau rít vài hơi.
Đây cũng không phải là ký ức đáng để nhắc tới, tôi khom người đi ra ngoài, từ cửa xe mở nhìn Tống Ích ngồi bên trong cười nói với tôi: “Cút đi.”
Tôi cúi đầu lấy một điếu thuốc từ trong túi mình ra, châm và hít sâu vào miệng, sau đó đưa cho anh từ cửa xe, anh nhận lấy, ngậm vào miệng hít một hơi, sau khi phun một làn khói rồi thăm dò thân thể chuẩn bị đóng cửa xe lại.
Tôi nhìn thấy anh ta ngậm điếu thuốc, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ ấy. Khi sắp đóng cửa hoàn toàn, tôi nghe anh nói câu cuối cùng: “Đi đi, tránh xa nơi này một chút.”
Lại giống như là, “Tránh xa quá khứ của cậu đi.”
Tôi nhìn xe của Tống Ích lái đi trước mắt mình, xách túi hành lý đứng tại chỗ một lát, cúi đầu nhìn phong bì anh ta đưa cho tôi, đưa tay xé niêm phong, tôi còn tưởng rằng anh ta viết thư mẹ nó muốn nói chuyện to tát gì với tôi, sau khi mở ra thì thấy bên trong là một thẻ ngân hàng, chẳng có chữ gì sất.
Đệt mẹ tôi còn ảo tưởng anh ta mù chữ viết ra bài cảm tưởng gì, lấy thẻ ngân hàng ra khỏi phong bì – tôi biết tấm thẻ này, lúc sau tết anh đến nhà tôi nói muốn mua một ngôi nhà gì đấy, sau đấy một khoảng thời gian tôi đã cho anh tấm thẻ ngân hàng này.
Bên trong có hai triệu, ít nhất cũng đủ để tôi sống sót.
Tôi xách túi hành lý của mình quay lại và ném phong bì trống vào thùng rác, khó chịu thẻ ngân hàng nhét vào túi
Tôi không muốn ai nợ mình, và không muốn mình nợ ai cả.
Tôi ở sân bay chờ làm thủ tục, gọi điện thoại cho Tống Ích, còn chưa nghĩ ra mình phải nói gì, nhưng tóm lại không phải là mấy lời như cảm ơn anh gì đó đâu.
Nhưng bên kia đã đoán trước, trực tiếp tắt điện thoại, tôi hơi bực, ở khu hút thuốc liên tục hút ba điếu, đi ra chuẩn bị lên máy bay, được vài bước thì đột nhiên bị người ta kêu to.
“Đường Hạng!”
Thanh âm người nọ thở hồng hộc vội vàng, tôi xoay người nhìn.
Khuôn mặt ửng đỏ của Chu Thù Cẩm bước nhanh đến bên cạnh tôi, hắn há miệng, tôi nhíu mày nhìn hắn.
Hắn im lặng mím môi, đột nhiên đưa tay túm lấy ống tay áo khoác của tôi, vô cùng gian nan mở miệng nói: “Không, là tôi.”
——————
Tôi có cập nhật, bản cập nhật tiếp theo sẽ được sửa đổi, hôm nay muộn rồi!
————————
Tôi đứng tại chỗ một phút: “Là cậu không phải cái gì?”
Hắn kéo ống tay áo của tôi một lúc lâu mới chậm rãi khom người đứng thẳng lên, đôi mắt của hắn giống như bị khí lạnh bên ngoài thổi qua dính sương, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu: “Tôi không có.”
“Không có gì?” Bộ dáng này của hắn đột nhiên giống với mấy chục người ra vẻ đứng trước mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm hắn một lát, “Cố Sam là ai?”
Tôi thấy Chu Thù Cẩm mím môi cười nhạo: “Tạp chủng do điếm sinh ra.”
Ồ, vậy là tôi hiểu sơ sơ rồi, tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nhìn hắn: “Thì sao, ba cậu nuôi phụ nữ bên ngoài rồi sinh à?”
Chu Thù Cẩm há miệng, tôi phất tay cắt ngang lời hắn: “Việc nhà các cậu đổ lên đầu tôi, không phải của cậu cái gì?”
Chu Thù Cẩm mím môi, ngón tay hắn đặt trên ống tay áo tôi, đã có chút trắng bệch, ánh đèn sân bay rất sáng, người xung quanh tới đi lui từ nơi này sang nơi khác, tôi không nhịn được muốn cười: “Người giả vờ giả vịt muốn ném tôi vào hồ chứa không phải cậu sao?”
“Người mỗi ngày gặp ông đây luôn mở miệng nói muốn gϊếŧ ông đây không phải là cậu à?”
“Người muốn ông đây chết không phải là cậu sao?”
“Không phải mẹ nó quen biết với ông đây, thì cậu sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ sao?”
“Bây giờ mẹ nó cậu còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi nói với tôi cái gì không phải là cậu? Cậu nói cho tôi biết cuối cùng cái gì không phải là cậu?”
“Hay là mẹ nó cậu muốn nói cậu không phải hận tôi đến mức muốn tôi chết đi, mà là mẹ nó hèn hạ thích tôi, rốt cuộc không phải là cái gì, hả? Đường Đông Đông?!”
Chu Thù Cẩm chớp chớp mắt, một hồi lâu hắn nói: “Anh hối hận vì đã biết tôi?”
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn không thấy được giờ, bị Chu Thù Cẩm đưa tay vung tay tôi lên, hắn nắm chặt ống tay áo của tôi: “Có phải không?”
“Đúng.” Tôi nói, “Mẹ nó hối hận muốn chết, ông đây ở chỗ này hì hụi hơn mười năm bị hai tên ngu ngốc con mẹ cậu chơi đùa táng gia bại sản phải bỏ xứ.”
Chu Thù Cẩm ngừng một chút, đột nhiên không hiểu sao nhỏ giọng nói đâu đâu: “Lúc mẹ tôi mang thai tôi, ba tôi đã chết, hắn không phải con của ba tôi. ”
Tôi rút tay ra khỏi tay hắn: “Liên quan đéo gì đến tôi?”
Ngón tay Chu Thù Cẩm cuộn tròn giữa khoảng không, sau đó hắn nhét tay vào trong túi áo khoác của mình, tôi thấy hắn chậm rãi thẳng lưng, hắn dừng một lát, nói cho tôi biết: “Trên tay tôi có vài hạng mục lớn, ở thành phố Trì.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn: “Đã có giấy chứng nhận phá sản rồi.”
Chu Thù Cẩm mím môi nở nụ cười: “Không quan trọng lắm”
Tôi cũng cười: “Muốn tôi đến chỗ cậu à?”
Chu Thù Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Kiếm tiền ở chỗ nào mà chẳng phải kiếm?”
“Sau đó nhìn mặt cậu sống qua ngày à?” Tôi nhìn hắn, “Vậy có phải cậu còn muốn bao nuôi tôi không?”
Chu Thù Cẩm mím môi, cuối cùng sắc mặt lại có chút cứng ngắc.
Tôi cười: “Sao hả, lúc trước tôi đối với cậu thế nào bây giờ cậu muốn trả lại toàn bộ, vậy mới xong à?”
Tay Chu Thù Cẩm từ trong túi áo vươn ra muốn kéo ống tay áo của tôi, tôi tránh, buồn cười: “Hận ý của cậu đúng là lâu thật, khiến tôi phá sản còn chưa đủ, còn phải để tôi bên cạnh nhìn mặt cậu mà sống thì mới chịu được?”
Ngón tay Chu Thù Cẩm rụt lại, đột nhiên đỏ mắt trừng mắt nhìn tôi, hắn cố gắng đè cổ họng lại khàn giọng nói: “Chẳng lẽ anh không nên thử qua những gì anh làm với tôi sao?”
Hắn dường như rất vất vả đè lên giọng nói của mình, đôi mắt đỏ hoe đến gần tôi: “Mẹ nó tôi chính là chó được anh nuôi sao, gọi tới là tới muốn đuổi thì đuổi.” Hắn khàn giọng, phẫn nộ đến mức gần như bật cười, “Mẹ nó tôi lấy lại thứ mình thì có gì sai à?”
Hắn đến gần tôi, hơi thở phun vào mặt tôi: “Mẹ nó tôi có sai không?! Tại sao tôi lại bị anh đối xử như vậy?!!”
Tôi duỗi ngón tay đẩy hắn một cái: “Thiếu tôn nghiêm thì mẹ nó đến chỗ ông đây đòi”
Chu Thù Cẩm lui về phía sau hai bước, hắn cúi đầu trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên vẻ mặt khôi phục bình thường, thậm chí cười cười với tôi: “Tiền kia anh còn muốn kiếm hay không?”
Tôi không lên tiếng
Chu Thù Cẩm nói: “Tôi ký hai hợp đồng với anh, tiền kiếm được đủ cho anh an nhàn ở thành phố Phái mười năm.”
Tôi cho hắn một câu “Cậu tự chơi cmn một mình đi” xoay người chuẩn bị rời đi, xách túi xách đi hai ba bước Chu Thù Cẩm đuổi theo: “Công ty đâu, không cần công ty luôn à? ”
“…” Tôi không để ý đến hắn
“Thành phố Phái cũng không phải không có hạng mục, cho dù đa số dự án lớn đều bị tên tạp chủng kia cướp mất.” Chu Thù Cẩm nói.
Tôi liếc nhìn hắn, hắn hít thở không thông
Tôi nói, “Cút đi.”
Đi hai ba bước, Chu Thù Cẩm đưa tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi, tôi dần mất kiên nhẫn, nhưng người qua người lại, tôi cũng không thể một cước đạp hắn ra ngoài, kéo tay áo hai cái muốn hắn lăn sang một bên.
Hắn đột nhiên nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay tôi, tôi ngẩn người, cúi đầu giơ tay lên thấy trong lòng bàn tay bị nhét vào thẻ ngân hàng, mẹ nó chọc tôi cười chết mất, dừng bước nhìn Chu Thù Cẩm.
Nghe hắn nói, “Tiền đâu?”
Hắn nói, “Có khoảng 20 triệu trong đó.”
“Anh đừng đi.”
Chuyện này quá ngu ngốc, không nói chuyện nhà hắn là một đống hỗn độn, mẹ nó tôi còn ở thì đúng là đần, nếu còn muốn nhìn mặt hắn sống qua ngay, vậy càng bại não.
Tôi sống trên đời này biết một đạo lý duy nhất chính là—— dựa vào núi sẽ ngã, dựa vào người người sẽ chạy, Chu Thù Cẩm hắn muốn tìm lại lòng tự trọng đã ném trước mặt tôi, mấy công tử bọn họ thật giỏi, thứ tự trọng này đáng giá 20 triệu.
Dùng hai mươi triệu đệt mẹ mua lòng tự trọng của hắn, phải chi lúc tôi còn nhỏ thứ ngu này ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy. Đệt mẹ, lúc tôi còn nhỏ nếu ôm tôn nghiêm không đáng một đồng, sống đến bây giờ thật không biết sẽ thành giống quỷ gì.
Loại người như bọn họ có thể vì tôn nghiêm mà chi nhiều tiền như vậy, vì tôn nghiêm mà muốn gϊếŧ tôi.
Đúng rồi, bây giờ tôi mới biết mỗi lần hắn lên giường đếu nghiến răng nghiến lợi nói muốn gϊếŧ tôi chẳng phải tình thú mẹ gì, mà vì hắn thật sự muốn gϊếŧ tôi, ít nhất lời trong nháy mắt nói ra miệng là thật.
Thật sự quá buồn cười, mẹ nó tôi nên biết rõ trên thế giới này căn bản không có Đường Đông Đông, cho dù hắn đã sống gần 6 năm với tôi.
Người sau khi biến mất lại xuất hiện, hắn không có khả năng cũng vĩnh viễn không phải là Đường Đông Đông, đúng rồi, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt đã nghiến răng nghiến lợi nói cho tôi biết, hắn tên Chu Thù Cẩm.
Đường Đông Đông đã chết, mà tôi lại cho rằng hắn biến mất.
Tôi trả lại thẻ ngân hàng mà Chu Thù Cẩm cứng rắt nhét vào tay tôi, sau khi rút tay lại nói với hắn: “Máy bay của tôi sắp đến rồi, tạm biệt.”
“Chu Thù Cẩm.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bình Định
- Chương 21