- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bình Định
- Chương 13
Bình Định
Chương 13
Edit by Mặc Hàm
Phản ứng đầu tiên của tôi đối với bản ghi âm này là —— quả nhiên là tiểu súc sinh Đường Đông Đông giở trò.
Trở về phòng nằm trên giường rồi lại nghĩ, tại sao hắn lại làm vậy? Muốn thông qua cái này khống chế tôi, vậy hắn cũng buồn cười quá rồi.
Xét thấy lý do này thật sự quá hoang đường, tôi không nghĩ là Đường Đông Đông làm, nhưng ít nhất bởi vì hắn mang đến loại phiền toái này, đến khi nửa tháng sau Tống Ích nói anh dùng tiền tôi đưa mua một căn chung cư cũ, thu dọn trang trí một chút rồi bảo tôi đến nhà anh ăn tân gia.
Tôi cầm một chai rượu vang đỏ gõ cửa, người mở cửa là Cố Sam, cậu ta mặc một bộ đồ ở nhà, trên chân còn mang một đôi dép bông màu xám nhạt, thoáng chốc tôi tự hỏi tôi có phải đã gõ nhầm cửa hay không, Tống Ích từ phía sau đi tới: “Tới đây, vào đi.”
Theo lý mà nói, Tống Ích có thể tìm được một người bạn đồng hành, tôi nên chúc mừng mới đúng, nhưng hiện tại người này không biết là người hay quỷ, cho nên lúc toàn bộ quá trình tôi ăn cơm đều đen mặt, chỉ cảm thấy Tống Ích cố ý cho tôi nhìn, ăn xong liền chuẩn bị đi, Tống Ích lấy áo khoác chuẩn bị đưa tôi, Cố Sam cũng ôm quần áo đi theo.
Vì vậy, tôi đi vào nhà để xe và lái xe ra khỏi một trận hỏa hoạn chưa kịp phát ra.
Cách hai ngày không liên lạc, Thiệu Hợp Cảnh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, trong nháy mắt thấy tên hắn hiện lên trên di động của tôi, tôi đoán Đường Đông Đông lại đại giá đến thành phố Phái, lửa tôi chôn mấy ngày lập tức bốc lên.
Thiệu Hợp Cảnh trong điện thoại nói đến công ty tôi tự mình đưa thiệp cho tôi, buổi tối phải tham gia hoạt động nào đấy, không nghĩ tôi không có ở đây, nên đã đưa cho trợ lý.
Tôi tùy tiện hỏi hoạt động gì, Thiệu Hợp Cảnh cười: “Đất mới giải tỏa định xây thành khu công nghiệp. ”
Tôi sửng sốt: “Đã ra thông báo rồi à? ”
Thiệu Hợp Cảnh cười hai tiếng, một hồi lâu hắn chậm rãi nói: “Anh Đường à, Thù Cẩm mang theo 350 triệu để phát triển khu kinh tế mới thành phố Phái. ”
“…” Một tiểu quỷ hơn hai mươi tuổi thì làm được cái quần gì, còn đòi nâng cao phát triển kinh tế.
Thiệu Hợp Cảnh nói: “Anh Đường, buổi tối nhớ đến chơi.”
Tôi không biết tin tức của mình chẳng lẽ đã tắc nghẽn đến mức này, ra thông báo mà tôi còn không biết, hiện tại tôi vô cùng nghi ngờ năng lực làm việc của Tiểu Đào, không nói việc hắn ta điều tra câu lạc bộ đến đâu rồi, tiểu thiếu gia kia rốt cuộc chui ra từ xó nào, lâu như vậy cũng chưa trả lời tôi.
Buổi chiều lái xe về công ty một chuyến, Tiểu Đào bận rộn bảo tôi ký giấy tờ và nói cho tôi biết một ít tin tức, Thiệu Hợp Cảnh đưa thiệp mời tới.
Tôi hỏi Tiểu Đào xấu hổ không, công ty chúng tôi gần đây đang chuyển hướng, tin tức nhỏ thế mà không nghe ngóng được, còn phải nhờ người khác đưa tin đến trước mắt tôi. Tôi nhận ân tình của hắn thì chẳng sao, có thể trả, nhưng Chu Thù Cẩm thì không được, rất vô lý.
Đại khái Tiểu Đào là bị tôi trào phúng đến oan ức, chỉ vào tấm thiệp kia nói: “Đây là đối ngoại tư nhân không công khai mà anh Đường, hoạt động chính thức làm sao đến tối được, khẳng định còn phải để cho đài truyền hình tổ chức sắp xếp ít nhất nửa tháng.”
Ông chủ nói chuyện còn già mồm, tôi thấy cánh nhân viên này cứng cạp rồi, nhìn hắn một lúc: “Chuyện Cố Sam mà anh điều tra, tra gần cả năm cũng không ra à?”
“…” Tiểu Đào thoạt nhìn càng thêm oan ức, “Lúc trước tôi không phải nói với anh, cậu ta là…”
“Tiểu thiếu gia câu lạc bộ nào đó mỗi ngày ở bên cạnh tôi nhảy nhót, bay sang cả người bên cạnh tôi?”
Tiểu Đào dừng một chút: “Tôi có một bức ảnh, về khoảng thời gian trước đây, không biết thật hay giả.”
Tôi nói, “Đưa tôi xem.”
Tiểu Đào lục lọi điện thoại di động của hắn nửa ngày, cuối cùng đưa điện thoại cho tôi: “À, tôi đến câu lạc bộ hỏi mấy người đều nói không quen với Cố Sam, cuối mùa xuân năm ngoái cậu ta mới vào câu lạc bộ, cùng em gái mình, nhưng ở câu lạc bộ cũng rót rượu cho người ta.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc: “Vì vậy, anh tìm cậu ta đi với tôi, đây là lần đầu tiên cậu ta nhận công việc có tính chất như vậy?”
Tiểu Đào ừ một tiếng: “Bức ảnh này là có người trong câu lạc bộ rất thích Cố Sam, có một lần không cẩn thận chụp lại.” Hắn nói xong thở dài, “Tốn rất nhiều công sức mới tìm được đó anh Đường à!”
Tôi đưa lại điện thoại cho hắn, tôi không nên nói rằng khả năng làm việc Tiểu Đào đã giảm, tôi nghe hắn nói là thấy phiền rồi: “Gửi ảnh đến điện thoại của tôi.” Tôi nói với hắn.
Tiểu Đào cúi đầu đáp một tiếng, tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Bảo người đi mua quần áo cho tôi, buổi tối tôi phải dùng.”
Tiểu Đào cất điện thoại di động lại: “Buổi tối dẫn người nào đi đỡ rượu?”
Tôi nói không.
Đường Đông Đông ở đó, tôi muốn tính sổ với hắn.
Tiệc tối quả nhiên thuộc tư nhân, người không nhiều lắm, liếc mắt nhìn qua đều là mấy gương mặt rảnh rỗi không việc làm, liền lên tin tức thành phố Phái, tôi tìm trong đám người tạm thời không phát hiện Chu Thù Cẩm.
Tôi không rõ trường hợp này là Chu Thù Cẩm ra hiệu cho tôi hay Thiệu Hợp Cảnh tự chủ trương để tôi tới, bất quá sau khi tôi lợi dụng thời gian tìm kiếm Chu Thù Cẩm, nói chuyện vài câu với mấy lão đại, lửa giận của tôi với Chu Thu Cẩm đã giảm đi không ít.
Ai mà không thích tiện nghi, không thích sử dụng các mối quan hệ cá nhân để đi đường tắt? Chỉ cần Chu Thù Cẩm đừng dùng bộ dáng không có chuyện gì thì lấy 258 vạn ra trêu chọc tôi, đảm bảo tôi sống càng khoẻ.
Đợi đến khi tôi nhiệt tình mời bí thư khu mới giải phóng cùng thư ký của hắn rảnh rỗi đến công ty tôi chỉ đạo công việc một chút, quay đầu liền thấy Chu Thù Cẩm từ ngoài cửa đi vào, hắn mặc trang phục giản dị, tóc đã dài đến vai tự khi nào, chải ra sau đầu, trên sống mũi còn đeo mắt kính gọng vàng, vẻ mặt trầm tĩnh lại thận trọng
Bộ dáng của hắn làm tôi sửng sốt một lúc lâu, thiếu chút nữa mất vui.
Hắn vừa tới, mặt không chút thay đổi chào hỏi người xung quanh lại bị người ta gọi đi, bị đám người vây quanh không biết đang nói cái gì, sau đó Thiệu Hợp Cảnh từ bên ngoài đi vào, cười ha hả xã giao đi tới trước mặt tôi thể hiện “anh em tốt” quàng vai tôi.
Tôi liếc nhìn hắn: “Lâu rồi không gặp cậu ta, gần đây cậu ta thế nào?”
Thiệu Hợp Cảnh nhướng mày, theo tầm mắt tôi nhìn qua: “Còn không tốt sao?”
Tôi thấy có người đưa thuốc cho Chu Thù Cẩm, người bên cạnh muốn châm thuốc với hắn, hắn khoát tay áo lấy bật lửa từ trong túi mình, cúi đầu điếu thuốc.
Cái bật lửa kia – hơn nửa năm trước tôi thấy hắn nên cố ý đề lại, biết hắn sẽ lấy đi dùng, nhưng không nghĩ tới hắn có thể dùng lâu đến vậy.
Tôi nói, “Tôi vẫn không liên lạc được với cậu ta.”
Thiệu Hợp Cảnh liếc tôi một cái, sau khi dời tầm mắt lại nói: “Không phải do bận sao?”
Tôi cảm thấy dường như cái cách Thiệu Hợp Cảnh nhìn tôi, nhìn thấy cái gì đó đại khái tương tự như “Chơi là được rồi, còn phải thật lòng à” ở bên trong.
Tôi thấy khá buồn cười, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục: “Cậu ta hình như không muốn gặp tôi, cái thiệp mới này là do cậu gửi nhỉ, cảm ơn nhé.”
Thiệu Hợp Cảnh hình như đối với chuyện “Hai người đàn ông không phải chỉ bắn pháo mà còn nói về tình cảm”, vẻ mặt hắn buồn rầu trong chốc lát mới nói: “Không phải, anh xem bật lửa của cậu ấy, không phải vẫn là cái anh tặng sao?”
Tôi thầm nghĩ cái bật lửa của hắn nếu không phải do tôi đã dùng trước mặt họ, thì tối nay mẹ nó của tôi đ*o đến được nơi này, nhìn mặt hắn một lúc: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.”
Đại khái Thiệu Hợp Cảnh người này, trong lòng thiên về tư duy nữ tính, lại vô cùng phong phú, sau khi nhìn thấy Chu Thù Cẩm dùng bật lửa của tôi cảm thấy Chu Thù Cẩm còn chưa chán ghét tôi, hắn làm một người đàn ông sao lại không nghĩ tới —— anh không ném đi căn bản không phải là do vật này là của ai đưa cho mình, đơn giản chỉ là thuận tay mà dùng thôi.
Nhưng hắn quả thật giúp tôi gọi Chu Thù Cẩm tới, trong tay Chu Thù Cẩm còn kẹp một điếu thuốc sắp hút xong, ánh đèn chiếu vào tròng kính của hắn khúc xạ ra một tia sáng, hắn chậm rãi đi tới, phối hợp với trang phục này thật đúng là có một chút hương vị đóng giả thành công đây.
Hắn đi tới trước mặt tôi nhìn về phía Thiệu Hợp Cảnh: “Tiểu Cảnh, sao vậy?”
Hắn vô cùng thản nhiên đứng ở trước mặt tôi, thản nhiên không để ý đến sự tồn tại của tôi, tôi nghĩ hắn nhất định biết bây giờ nhiều người, tôi không thể làm gì hắn.
Tôi tiến lại gần và dán vào tai hắn và nói, “Tôi có chuyện cần hỏi em đấy.”
Ánh mắt hắn liếc mắt nhìn tôi từ phía sau tròng kính, đặc biệt thờ ơ, hắn hít một hơi thuốc: “Sao vậy?” Dừng một lát nhíu mày hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Tôi lùi về phía sau một bước: “Làm sao, tốt xấu gì tôi cũng được coi là thanh niên tuấn kiệt, không đủ đẳng cấp vào đây à?”
Chu Thù Cẩm quay đầu sang chỗ khác: “Hiện tại tôi rất bận, có việc gì thì nói sau.”
Thiệu Hợp Cảnh đứng bên cạnh một lát, cuối cùng tìm một cái cớ rời đi, tôi nghĩ hội trường không thể không có khách mời chủ chốt, liền nhẫn nhịn không trực tiếp kéo Chu Thù Cẩm đi hỏi chuyện mình muốn hỏi, nhìn bộ dáng giả vờ bức bách của hắn một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra tìm ra ảnh chụp Cố Sam đặt ở trước mắt hắn: “Quen không?”
Phản ứng của Chu Thù Cẩm thật sự khiến người có mắt nói hắn không biết cũng không được, cách tròng kính tôi có thể thấy đồng tử hắn co rụt lại, sau đó hắn phất tay đánh rơi điện thoại của tôi, hơi chút nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói: “Không quen, không quen.”
Tôi nhìn chằm chằm hắn một lúc: “Cần tôi dạy cậu nói dối không?”
“…” Bộ dáng giả vờ của Chu Thù Cẩm xem như bị phá vỡ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó thô lỗ uy hϊếp tôi nói, “Anh quản tôi có nhận ra người này hay không, việc này không tới phiên anh quản.”
Tôi cảm thấy quá buồn cười, người này làm cho người ta giả bộ như em trai tôi xuất hiện bên cạnh tôi, bây giờ còn mờ ám ở cùng anh em từ nhỏ đến lớn của tôi, theo sát tôi, thế nhưng còn mẹ nó ở chỗ này nói không đến phiên tôi quản, tôi thấy hắn mới là thiếu quản.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm hắn một lát: “Đêm nay cậu ở đâu? Tôi đến đấy chờ cậu.”
Hắn cau mày và nói, “Tôi quay lại đây không phải là để tìm anh.”
Tôi nói, “Hơn nửa năm không bị làm, còn muốn náo loạn cái gì? Mẹ nó ngày đầu năm mới ai gọi điện phát da^ʍ với tôi hả?”
Tôi thấy trong nháy mắt, mặt của Chu Thù Cẩm trắng bệch, hắn mím môi, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm tôi sau tròng kính, cuối cùng lạnh giọng nói: “Cút.”
Hắn đè cổ họng mới nói xong, hai người bên cạnh vừa gọi tên hắn vừa đi tới bên này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhìn về phía người tới.
Tôi nói, “Tôi ở khách sạn Tân Giang, trực tiếp bảo giám đốc mang cậu đến tìm tôi.”
Tôi nói xong cười cười với hai người đi tới, bắt tay, tự giới thiệu, để cho bọn họ rảnh rỗi đến công ty chúng tôi chỉ đạo công việc.
Lúc nói lời tạm biệt với bọn họ, Chu Thù Cẩm vẫn lạnh lùng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bình Định
- Chương 13