Edit by Mặc HàmLưu ý: Chữ màu xanh là lời tác giảBên kia đột nhiên truyền ra tiếng hít thở, chậm rãi gấp gáp, Tống Ích ở bên cạnh dựa lưng vào sô pha lẳng lặng nhìn tôi trong chốc lát, sau đó anh quay đầu đến bàn trà lấy bao thuốc của mình, châm một điếu.
Chu Thù Cẩm ở đầu dây bên kia phun ra hai chữ: “Muốn nôn.” Nghe giọng điệu này cảm giác là uống quá nhiều, đang ở trong nhà vệ sinh hoặc là ở chỗ không người nôn mửa.
Tôi không lên tiếng, thấy Tống Ích một tay kẹp điếu thuốc, một tay đập đập trên tay vịn sô pha.
Chu Thù Cẩm nói: “Tôi nghe thấy tiếng ai đó bên cạnh anh bật lửa hút thuốc.”
Tôi nói, “Vậy thì sao?”
Chu Thù Cẩm uống, ở đó hừ hừ rầm rì một lúc lâu: “Ừm… Không sao cả.”
Tôi nói, “Cúp máy.”
Bên kia nửa ngày chỉ có hô hấp, đang chuẩn bị cúp điện thoại nghe được bên kia một trận trận nôn mửa như mưa, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Không, không được cúp máy.”
“…” Tôi cảm thấy hắn vừa nôn luôn cả não mình ra ngoài.
Chưa đên hai giây nghe thấy hắn ấp úng nói: “Khó chịu.”
“…” Tống Ích ở bên cạnh hút xong một điếu thuốc, sau đó anh nhướng mày với tôi.
Chu Thù Cẩm ở bên kia rêи ɾỉ nói: “Em khó chịu quá anh.” Nói hai tiếng bắt đầu khóc, ” đau dạ dày.”
“Uống thuốc.” Tôi nói.
Hắn nghẹn ngào nói, “Nhớ anh.”
Tôi nói, “Nhớ cái đ*u b**i, bớt giả điên.”
Bên kia có thể thật sự uống đến đau dạ dày lại là một trận nôn mửa, kế tiếp khàn giọng nghẹn ngào nói với tôi: “Chúc mừng năm mới, anh.”
Đây dường như là lần đầu tiên kể từ khi tôi nhặt được hắn mà không ăn tết với hắn, tôi cầm điện thoại di động “ừm” một tiếng.
Tống Ích châm điếu thuốc thứ hai, anh nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu.
Chu Thù Cẩm nói qua điện thoại: “Đều muốn.”
Lời này của hắn làm cho tôi vui vẻ, say rượu gọi cho tôi để phát da^ʍ đây mà, tôi mỉm cười: “Sao nào, n*ng à? Không phải nói mình không da^ʍ sao?”
Bên kia khịt khịt mũi.
Tôi nói, “Muốn bị làm à, cởϊ qυầи ra.”
Tống Ích ngồi trên sô pha đột nhiên đứng lên, cách một hồi lâu anh rũ mắt nhìn tôi, sau đó nói: “Tôi đi ngủ trước, có việc gọi tôi.”
Tôi aizz một tiếng, trong ống nghe truyền ra âm thanh huyên náo, tiếp theo là tiếng rêи ɾỉ đè nén cổ họng của Chu Thù Cẩm.
Tống Ích đã đẩy cửa phòng ngủ đi vào, tôi chống đầu nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đứt quãng bên kia điện thoại, đệt mẹ đúng là dâʍ đãиɠ.
Tôi thì không sao cả, dù sao thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© mà thôi, phương thức nào cũng được, tôi buồn cười hỏi người ở đầu dây bên kia: “Đang làm gì vậy?”
Bên kia hàm hồ trả lời: “Xóc lọ.”
Tôi thấy vui, hắn nhất định là uống quá nhiều, bằng không tuyệt đối không có khả năng gọi điện thoại giờ này mà phát da^ʍ với tôi, năm mới mà, ngẫm lại khẳng định đã kính rượu không ít.
Tôi nói, “Bắn chưa?”
Còn nghe thấy hắn nghiêm túc trả lời ta nói: “Chưa.”
Tôi hỏi hắn, “Em nghĩ nơi nào của mình da^ʍ nhất hả?”
Hắn thở hổn hển hơn nửa ngày, một hồi lâu hắn hàm hồ nói không rõ hai chữ: “Không da^ʍ ”
————————
Buổi tối còn viết thêm
————————
Trước kia tôi chưa bao giờ để Đường Đông Đông uống rượu cũng không cho Đường Đông Đông hút thuốc, tôi cảm thấy hắn làm cái gì cũng có thể nghiện. Trong quan niệm của tôi – anh có thể thích hút thuốc, uống rượu và quan hệ tìиɧ ɖu͙©, nhưng không được để nó kiểm soát. Tôi nghĩ Đường Đông Đông rất dễ bị kiểm soát bởi những thứ như vậy, và tôi không thích những người bị mất trí sau khi các giác quan bị kiểm soát.
Tôi chế giễu trên điện thoại: “Uống nhiều rồi gọi điện cho tôi không để phát da^ʍ à?”
Chu Thù Cẩm ở bên kia hít hít mũi, nức nở nói: “Nhớ anh.”
Tôi nói, “Em nhớ chim tôi à?”
Một lúc lâu bên kia nói: “Cũng muốn.”
Tôi thấy hơi buồn cười, đột nhiên có chút hối hận khi đi cùng hắn không cho hắn uống rượu, hiện tại xem ra hắn uống rượu còn rất biết đùa.
Lần cuối cùng gặp hắn vào nửa năm trước cũng uống nhiều mới có thể khóc trong nhà vệ sinh như một tên ngu, tôi ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nhìn quảng cáo trên TV quảng cáo rồi nới với hắn ở đầu bên kia: “Cởi quẩn ra, ngón trỏ và ngón giữa ngậm trong miệng hút, mở chân ra..”
“…” Chu Thù Cẩm không lên tiếng
Tôi nói, “Nhét vào trong đi.”
“…” Tiếng hít thở của hắn rất nặng, thậm chí tôi còn cảm giác được l*иg ngực hắn phập phồng kịch liệt.
Tôi thay đổi tư thế trên ghế sofa: “Nhìn xem có chảy nước không?”
“…” Một hồi lâu sau, bên kia nhỏ giọng nói, “Không.”
Đường Đông Đông ngoan ngoãn như vậy thật đúng là mẹ nó không thường thấy, tôi vốn định trêu chọc hắn, cúp điện thoại đi phòng khách tìm Tống Ích nói chuyện về Cố Sam, hiện tại bị một cuộc điện thoại trêu chọc đến hưng phấn, tôi đặt chân mình trên sô pha, nói: “Sao lại không ra nước? Chim ngắn quá không chạm tới tới à?”
Chu Thù Cẩm từ trong lỗ mũi “Ừ” hai tiếng, sau đó tôi nghe thấy “rầm” một tiếng, giống như là tiếng người đυ.ng phải thứ gì đó.
Tôi ồ lên: “Sao thế?” Bị chim ngắn đυ.ng vào cửa à?”
Hắn a một tiếng, nghe thanh âm hình như còn có chút oan ức: “Đυ.ng vào đầu rồi.”
Tôi bị chọc cười, không nhịn được cười hai tiếng mới nghiêm mặt nói: “Vậy thì dựa vào cửa rồi làm, cong mông lên.”
Động tĩnh bên kia tôi nghe không rõ lắm, tiếng hít thở của Chu Thù Cẩm lúc gần lúc xa, giống như một luồng yêu phong quanh quẩn bên tai tôi, thỉnh thoảng chui vào gãi ngứa tai tôi, gãi gãi trong lòng tôi, suy nghĩ hồi lâu Chu Thù Cẩm phát tình gọi điện để tôi giải quyết tìиɧ ɖu͙© cho hắn, mẹ nó coi tôi là vịt thật à?
Tôi không khỏi tức giận đến nóng đầu, lớn giọng nói một câu: “Da^ʍ chết cậu, cất chim vào, mặc quần rồi cút ra ngoài cho ông đây!”
Chu Thù Cẩm ở bên kia “A” một tiếng, nửa ngày sau, tôi đều hoài nghi động tĩnh kia là hắn trực tiếp bắn ra, tôi mới chuẩn bị mắng chửi thì điện thoại bên kia truyền đến tín hiệu máy bận—— mẹ nó hắn dám cúp điện thoại của tôi.
Tôi cầm điện thoại di động, trong lúc nhất thời khó có thể diễn tả được cảm xúc hiện tại —— cái này tên ngu này thật sự coi tôi như một con vịt, hoặc là loại dịch vụ điện thoại khiêu da^ʍ nửa đêm này, mấy đồng một phút, hơn nữa mẹ nó không trả tiền.
Tôi ném điện thoại nhìn chằm chằm hồi lâu vào mấy hộp bαo ©αo sυ trong túi Tống Ích, nhìn đến lúc chớp mắt, trước mắt đều là hộp bαo ©αo sυ màu xanh đỏ.
————————————————
Chương này thích hợp thả long mã khà khà
Hắc hắc, các bạn nghĩ nhiều rồi, thật ra đây là đoạn pỏn nhỏ đó.
Tuy rằng hôm nay Đông Đông vẫn chưa xuất hiện.
——————————————————
Lúc tôi đi phòng khách tìm Tống Ích, anh ta đang nằm tựa vào đầu giường híp mắt nhìn điện thoại, thấy tôi vào cửa liếc tôi một cái: “Bắn pháo miệng còn sảng khoái hơn làm với tôi?”
“…” Cái tên Tống Ích thật sự, nói câu nào câu nấy liền làm cho người khác xấu hổ.
Tôi đi qua rất nghiêm túc giải thích với anh ta: “Trên giường làm qua lại cũng vậy, lâu lâu có mấy dịch vụ đặc thù, làm cũng sảng khoái.”
Tống Ích nhìn chằm chằm tôi nửa ngày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Có ý gì?”
“Ý gì là sao?” Tôi tìm một cái ghế kéo đến ngồi cách cách anh ta không xa n, nhất thời không hiểu người này đột nhiên trở mặt là có ý gì.
“Em cậu xảy ra chuyện thì có tính lên đầu tôi, thú vị không?” Anh nói.
Lời này nói ra không cách nào giải thích được, ai mẹ nó tính lên đầu hắn: “Bớt tự dát vàng lên mặt, trách anh chuyện gì? Anh ở cùng tên ngu Cố Sam kia cũng biến thành một đứa ngu luôn rồi à? ”
Tống Ích trào phúng cười.
Tôi hỏi: “Cố Sam kia xảy ra chuyện gì, không phải nhìn thấy anh, tôi còn quên hỏi Tiểu Đào có tra được người này xảy ra chuyện gì không.”
Tống Ích nói: “Đường Đông Đông được vì sao Cố Sam không được, dù sao mẹ nó cũng không khác gì em trai cậu.”
“Anh đang nói xàm gì đó?!” Tôi thực sự tức giận, cảm thấy cử chỉ của Tống Ích quá điên rồ, tôi ở trong mắt người ta lại thành một nhân vật mang vẻ khổ sở hận thù đến vậy sao, mẹ nó tôi sống mười lăm mười sáu năm, anh ta đeo gông xiềng từng đó năm mà tiến lên à.
Đường Triều đã chết rồi, tôi còn phải cần mẹ nó nhớ thương nó cả cuộc đời à, từ khi nào mà Tống Ích cũng biến thành bộ dáng này?
“Dù sao mẹ nó cậu cũng không phải cảm thấy có lỗi với em trai mình sao, vậy tùy tiện tìm người giống nó không phải là được rồi, Cố Sam chẳng lẽ không phải càng giống sao, mẹ nó quả thực chính là vì giả vờ là em trai cậu mà thành như vậy.” Anh ta đột nhiên tăng âm lượng.
Tôi ở trên ghế nhìn anh một lúc lâu, vui vẻ: “Mẹ nó nói cậu ta là em trai tôi cũng là từ trong miệng anh, sao giờ anh lại biết có người tạo cho tôi một em trai mới?”
Tống Ích tức giận lấy một điếu từ trong hộp thuốc ở đầu giường ra châm cho mình, vài giây sau một đoạn tàn thuốc rơi trên ga giường của tôi.
Tôi nói: “Tôi quen biết anh gần ba mươi năm, tôi là người nào anh không biết, ít dán những cái nhãn không giải thích được kia lên người tôi, còn cái tên Cố Sam kia, anh tìm tới? Để hắn cút xa tôi một chút!”
Tống Ích hút xong một điếu thuốc, ấn tàn thuốc lên tủ đầu giường, dùng nhãn lực của tôi có thể nhìn thấy tủ gỗ bị tàn thuốc của anh làm cháy đen một vòng tôi có chút phiền. Nhiều năm qua hai chúng tôi thấy chuyện gì không nên nói thì sẽ không nói, kiên quyết không đυ.ng chạm đối phương, như vậy mới miễn cưỡng dựa vào nhau rất nhiều năm, tôi thấy ý của anh ta hiện giờ muốn phải làm rõ tất cả mọi chuyện với tôi thì mới được.
Làm rõ cái gì?
—— Tôi, Đường Hạng, mười bảy mười tám tuổi quả thật rất thích anh, muốn ở cùng một chỗ với anh. Đến hai mươi mấy tuổi lên giường với anh cũng thuần túy là bởi vì anh có nhu cầu tôi cũng có nhu cầu, đàn ông nào không có nhu cầu? Là anh cũng được, không phải anh cũng được.
Bây giờ 32 tuổi, oh, giờ là 33, thực sự không thích anh. Mà bởi vì nhận thấy anh thích đến bắn pháo với tôi, nên cũng không muốn đánh anh.
Tôi không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm tình cảm nào.
Có liên quan gì đến người em đã chết của tôi không? Một chút, nhưng không phải chuyện lớn.
Anh ta còn muốn phải làm cho rõ, còn ngồi ở chỗ đó hỏi tôi có thú vị hay không.
Một lát sau tôi nghe Tống Ích nói: “Quên đi, vô nghĩa.”
“Ừm.” Nó khá nhàm chán.
Tống Ích nói: “Cửa hàng kia của tôi đã sang lại, hẳn là có mấy trăm ngàn, tôi muốn tìm một nơi náo nhiệt hơn một chút để mở tiệm.”
“À, quay đầu lại tôi đưa cho anh thẻ ngân hàng, hai trăm vạn đủ không, nếu không đủ thì nói với tôi.” Tôi nói.
Tống Ích buồn bực cười hai tiếng, sau đó tôi nghe thấy anh mắng: “Mẹ nó.”
Tôi nói: “Nên sớm đóng cửa, anh đến trung tâm thành phố mở một cái, nếu bận không tới có thể mời thêm vài đầu bếp, anh nấu ăn ngon, có thể truyền thụ cho bọn họ một chút, sẽ không lỗ vốn.”
Tống Ích nói: “Tôi muốn tiền của cậu, cậu vui không?”
Tôi phản bác: “Đánh rắm, tiện thế cơ à, tôi vất vả kiếm được tiền cho anh mẹ nó còn vui vẻ sao?”
Tống Ích nói: “Cố Sam thật sự rất giống Đường Triều, lớn lên khá giống, tôi nghĩ cậu ta từng động dao kéo.”
“…” Tôi suy nghĩ một chút, “Không phải là người mà anh tìm được trên đường lúc động kinh à?”
Tống Ích liếc tôi một cái, đột nhiên lấy điện thoại ra.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của cậu ta trong di động truyền tới,
“Tiểu Cố, cậu nói cho tôi biết, là ai bảo cậu đến lừa tôi?”
“…… Em, không.”
“Đường Triều chết rồi, thi thể đều là do tôi thu về, tôi sẽ không tin, Đường Hạng làm sao có thể tin?”
“…… Anh Tống Ích, anh không tin em sao?”
“……”
“Nếu như em thật sự là…”
“Đừng mượn thần giả quỷ, tuy rằng tôi không biết con chó gỗ kia ra sao, nhưng cậu không có khả năng là em ấy được.”
“……”
“Không cần gạt tôi, Tiểu Cố, trong nhà cậu có việc tôi có thể nghĩ cách giúp cậu, cậu không cần sống dưới mặt nạ của người khác, cũng không cần sống dưới bóng ma của người khác.”
“……”
“……”
Sau một thời gian dài trầm mặc, tôi nghe thấy giọng nói của Cố Sam.
Cậu ta nói, “Chu”
“Chu cái gì?”
“Chu. Chu Thù Cẩm? ”
——————