- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bình Định
- Chương 11
Bình Định
Chương 11
Edit by Mặc Hàm
Tôi không hứng thú với việc vị thiếu gia ở câu lạc bộ trước kia, dăm ba bữa lại thích xuất hiện trước mặt tôi, cho dù có chút hứng thú nhưng không phải quá tò mò, bất cứ một người có chỉ số thông minh bình thường đều có thể nhìn ra hắn xuất hiện ở bên cạnh tôi là vì muốn tôi cảm thấy hứng thú với hắn.
Khó trách Tống Ích mở nhà hàng rách nát cũng có thể làm cho sập tiệm được, chỉ số thông minh của anh ta đúng là không bình thường.
Cố Sam vô cùng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cậu ta thậm chí còn cười một chút nói: “Em được anh Tống Ích mời tới, muốn em nói chuyện.”
Để tôi nghĩ đã, hơn một tuần trước người này xuất hiện trước mặt tôi là bộ dáng bất an, bây giờ can đảm đến thách thức tôi, không để tôi cảm thấy cậu ta đang giả bộ, hẳn là có người cố ý sắp xếp cậu ta tiếp cận những người xung quanh tôi.
“Ai bảo cậu tới?” Chu Thù Cẩm? Thiệu Hợp Cảnh hay Trương Thịnh? “Tôi nhìn cậu ta.
Cố Sam lắc đầu: “Em đang đi trên đường, là anh Tống Ích kéo em lại.” Cậu ta dừng rồi cười tủm tỉm nói với Tống Ích, “Anh Tống Ích bảo em đi nói, anh của em sẽ không tin tưởng, đời này hắn sẽ không tin chuyện hoang tưởng như vậy.”
Tống Ích cắn cắn đầu thuốc nhìn tôi, ánh mắt anh đen sì làm cho tôi cảm thấy người này thật sự có bệnh, mở một cửa hàng nhỏ, không có bạn bè, cũng không có đời sống tìиɧ ɖu͙©, mỗi ngày tự mình hút thuốc uống rượu ăn cơm, lỡ ngày nào đó mà chết trong nhà thì chắc sẽ bị công nhân vệ sinh phát hiện đầu tiên.
Cố Sam còn ở đó nói: “Lần trước em ngồi trước giường anh trai nhìn anh ấy, anh ấy cũng không nhận ra em, quay đầu liền để em đi.” Cậu ta dừng lại, “Buồn thật.”
Tôi đưa tay kéo cổ áo Tống Ích, xoay mặt anh ta về phía Cố Sam: “Mở ánh mắt sắp mù của anh ra mà nhìn người, nhìn xem hắn bao nhiêu tuổi? Anh muốn Đường Triều đến phát điên rồi à?”
Tống Ích nghiêng đầu cau mày quay đầu về, điếu thuốc ngậm trong miệng thiếu chút nữa làm phỏng tôi, tôi lui về phía sau anh mới nhìn chằm chằm tôi: “Không phải là cậu nhớ nó phát điên sao? Bao nhiêu năm rồi?”
Cuộc sống của tôi kỳ thật có rất nhiều điểm không thể đυ.ng vào, hơn nữa tính cách và tật xấu có rất nhiều, ví dụ như tôi thật sự chịu nổi Chu Thù Cẩm đè đầu cưỡi cổ vì để cho hắn thoải mái một chút, không gây phiền phức tới tôi, cũng thật sự chịu không nổi người khác nhai đi nhai lại quá khứ của tôi, cũng chịu không nổi người khác dùng công ty tôi vất vả khởi nghiệp để uy hϊếp tôi, kỳ thật còn rất nhiều chuyện chịu không nổi.
Cho nên Tống Ích vừa nói, tôi lập tức đen mặt, cho anh ta một quyền rồi xoay người chuẩn bị đi, Tống Ích ho vài tiếng mắng một câu “Mẹ nó”, tôi vừa ra khỏi cửa liền gọi tôi: “Điện thoại di động, đệt mẹ nó! ”
Tôi đứng ở cửa xoay người nhìn anh, anh giận dữ ném điện thoại cho tôi, một hồi lâu đưa tay xoa xoa mặt mình, ánh mắt rủ xuống chửi bới: “Mẹ nó thật tàn nhẫn.”
Tôi đứng ở cửa hút thuốc, gió thổi toàn bộ tàn thuốc vào mắt tôi, cay đến mức muốn chửi thề, Tống Ích kéo ghế ngồi ở phía sau hô một tiếng: “Đóng cửa lại, trời lạnh còn ngại bên trong không đủ vắng à?”
Tôi ném thuốc lá ra ngoài, đóng cửa nhìn anh ta: “Mỗi ngày anh toàn nhặt vài người không sạch sẽ để bên cạnh, sớm hay muộn cũng bị mẹ nó hại chết chính mình, hại chết chính mình thì thôi, đừng dính vào người tôi.”
Tống Ích nói: Khi tôi còn nhỏ, tôi đã khắc một con chó bằng gỗ cho Đường Triều, không ai biết, cậu cũng không biết phải không?”
Tôi thấy anh ta có bệnh: “Anh nhặt thằng nhóc này ở đâu, nó còn có một cô em gái giống y đúc, không ở cùng chỗ à? Tôi bảo Tiểu Đào điều tra tình huống của cậu ta, chẳng có hoàn cảnh gì cả, cha mẹ gặp chuyện thiếu tiền bị người ta lừa đến câu lạc bộ làm chuyện lung tung, còn chưa tới hai mươi tuổi.”
Tống Ích lấy một điếu từ trong bao thuốc lá, cầm nửa ngày không đốt, lát sau mới mở miệng: “Con chó kia làm cho em ấy không thấy rõ mắt mũi.”
“Anh muốn nói gì?” Tôi thực sự muốn cười, Tống Ích điên rồi
Tống Ích có chút gian nan nói với tôi: “Cậu ta có lẽ… là Đường Triều?”
Lời này của anh ta nói như mất hết sức, thật ngu xuẩn. Bây giờ tôi cảm thấy tất cả những người bên cạnh mình thật ngu muốn chết, cái khác thì không nói cho dù người này thật sự là Đường Triều, hơn mười năm không xuất hiện trước mặt tôi, bây giờ đột nhiên lại nhảy ra?
Tôi tức giận đến nỗi mất bình tĩnh: “Vậy thì sao?”
Tống Ích nói: “Em ấy còn sống…” Anh cắn điếu thuốc không nhìn thẳng vào tôi, “Vậy cậu…”
Anh ta nói, “Cậu không cần cảm thấy mình luôn có lỗi với em ấy.”
Cuộc nói chuyện giữa tôi và Tống Ích sụp đổ, tôi cảm thấy anh ta ngu hết thuốc chữa, ôm mục đích viển vông sinh ra ý nghĩ hão huyền rồi sau đó làm ra chuyện ngu xuẩn, dù sao cũng hết thuốc.
Tôi quá lười khuyên anh, mở cửa và rời khỏi cửa tiện nát của anh ta.
Mấy ngày sau trở về công ty lật tài liệu xem quy hoạch khu vực thành phố Phái, nhìn thấy Tiểu Đào lại nghĩ đến chuyện này, hơi bực mình, bảo Tiểu Đào giúp tôi đến câu lạc bộ điều tra xem Cố Sam này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đặt người ở bên cạnh chơi đùa thì thôi, dù sao cũng không phải nằm trên giường của tôi, giả bộ thành Đường Triều thì quá ngu rồi.
Nhưng làm chuyện ngu thế thì có nghĩa lý gì, tôi thật sự không hiểu.
Trong khoảng thời gian gần đây công ty có chút bận rộn, thành phố Phái muốn chọn nơi để xây khu công nghiệp, trên bàn tiệc bất động sản này có cha của Thiệu Hợp Cảnh, những doanh nghiệp nhỏ như chúng tôi chỉ có thể ăn chút thức ăn thừa do hắn ném xuống để sinh tồn, tôi muốn nâng cấp và chuyển đổi công ty một chút, tìm đường khác làm giàu.
Bận rộn ba, bốn tháng, chuyện nói với Tiểu Đào nói lại vô tình quên mất, gác Tống Ích và Cố Sam sang một bên.
Ngược lại Chu Thù Cẩm thỉnh thoảng lại nhớ tới, phàm là gặp phải thì không thoải mái, tất nhiên sẽ nghiến răng nghiến lợi với hắn một trận, nếu không phải hắn xuất hiện kéo tôi đến trước mặt Thiệu Hợp Cảnh, biến tôi thành con vịt (trai bao), tôi cũng không đến mức phải bỏ qua con đừng phát tài tốt đẹp với cha của Thiệu Hợp Cảnh
Đến cuối năm công ty chuẩn bị tổ chức hội nghị thường niên, Tiết Mỹ Kỳ đột nhiên liên lạc với tôi, bộ dáng vô cùng hưng phấn gọi điện thoại cho tôi: “Anh, ngựa của tôi sắp tới đài truyền hình của tôi có tiệc, bây giờ tôi đặc biệt, có chút, không phải, đặc biệt khẩn trương.”
Đại khái cô ấy rất khẩn trương, nói chuyện hơi lộn xộn. Đúng là cho tới giờ tôi chưa từng chú ý đến hướng đi của cô ấy, mấy tháng trước gọi điện thoại cho cô ấy cũng chỉ có ý nhắc nhở, tôi quan tâm cô ấy, đối với tôi mà nói loại chuyện ân huệ nhỏ nhặt này không quan trọng, bởi vì trong quan niệm của tôi—— anh không bao giờ biết được mình có sử dụng những người này trong tương lai hay không.
Tùy tiện cho ân tình cũng không phải chuyện xấu.
Cô bé cũng thú vị, nhưng lúc này gọi cho tôi tôi suy nghĩ một chút và mỉm cười: “Đừng lo lắng, em không phải là một ngôi sao lớn, hát biểu diễn qua năm mới thì có là gì?” Thể hiện cho tốt, tôi tin em làm được”
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng hít sâu bên kia, và nói, “Vâng.”
Bởi vì đang bận việc, cúp điện thoại xong ném sang bên cạnh, cũng cố ý đi xem Tiết Mỹ Kỳ rốt cuộc hát bài gì.
Có thể bởi vì bận rộn, cảm thấy năm nay trôi qua đặc biệt nhanh, bên cạnh không có người đi cùng cũng không sao, đến cuối năm chạy đến các đơn vị bộ phận tặng chút quà tết hơi nhàn rỗi, lại muốn đi học viện mỹ thuật hoặc trường nghệ thuật gần đó tìm người,
Chung quy tôi cũng muốn có người ăn tết cùng mình, lúc trước thì có Tống Ích hoặc Đường Đông Đông, bây giờ tôi hoàn toàn không muốn gặp hai người này.
Trước cổng trường mở mấy chuyến xe, cuối năm học sinh cũng được nghỉ, phòng bảo vệ canh gác vắng vẻ, không đi qua đi lại trước cổng trường. Mùa đông đến, mấy chiếc lá khô bị gió thổi cuồn cuộn, mở cửa sổ xe hút thuốc nhìn thấy đều cảm thấy cơn gió chó má này đang cười nhạo tôi.
Đêm giao thừa tôi ở nhà xem đêm giao thừa, nhận không ít cuộc điện thoại, người nào cũng gọi điện chúc tôi đêm giao thừa vui vẻ và tết nguyên đán vui vẻ, tôi đối phó đến nửa đêm, thấy phiền nên trực tiếp tắt máy luôn.
Sau đó nhận được hai cuộc từ số cố định, bây giờ về cơ bản không có ai dùng điện thoại cố định, vì vậy rất ít người biết điện thoại của tôi. Một trong số đó là Tống Ích gọi cho tôi, bảo tôi đi ăn bữa cơm tất niên với anh ta, tôi bảo anh ta cút sang một bên.
Cuộc gọi thứ hai nhận được một lúc lâu không có tiếng động, tôi nghe vài lần không có phản ứng liền cúp điện thoại.
Đến gần 0 giờ Tống Ích phong trần mệt mỏi gõ cửa nhà ta, trong tay còn mang theo một hộp cơm giữ ấm, trong túi nilon đựng mấy lon bia. Anh đứng ở cửa nhà tôi lạnh đến nỗi vừa thấy tôi ngay lập tức đẩy tôi vào nhà, dậm chân nói: “Bên ngoài lạnh gần chết.”
Tôi ồ một tiếng, đêm 30 gần mười hai giờ đêm, anh ta bắt taxi từ vùng ngoại thành đến chỗ tôi, tôi có thể tưởng tượng được người này ở bên ngoài chờ xe có thể đông lạnh thành cái dạng gì.
Anh ném đồ trên bàn trước ghế sofa của tôi, từ bên trong kéo ra mấy đĩa rau trộn, đồ nhắm rượu v.v… đi vào phòng bếp: “Ngày tết uống một chút.”
Tôi liếc mắt nhìn túi nilon của anh, thoáng nhìn bên trong mấy bình Nhị Oa Đầu, vài lon bia, muốn nhìn xem trong hộp cơm giữ ấm của anh đựng cái gì, người thế này mà lại nấu canh gà đến đây, dầu vẫn còn nổi trên bề mặt.
Anh mở lò vi sóng quay vòng vài vòng, uống rượu trở về: “Nuôi gà mái già hơn nửa năm, hầm cả buổi chiều.”
Anh cầm thìa đưa cho tôi, canh gà còn hơi nóng, khói bốc lên, Tống Ích ngồi bên cạnh tôi liền châm một điếu thuốc: “Tôi tìm thời gian đóng cửa quán ăn nhé?”
“Nên đóng cái cửa tiệm rách kia từ sớm.” Tôi nói.
Tống Ích nói: “Tôi chuyển đến chỗ này của cậu.”
Tôi uống canh nhìn hắn một cái: “Anh thích chuyển đi thì đi thích về thì lại về, xem chỗ của ông đây là cái gì hả?”
Anh cắn điếu thuốc lá bị hun khói hơi nheo mắt, anh nói: “Đóng cửa hàng không có chỗ ở.”
Tôi nói, “Tôi sẽ mua cho anh một căn nhà gần đó.”
Tống Ích nói: “Phí tiền.”
Tôi cảm thấy anh ta bị bệnh, trên TV bắt đầu đếm ngược đón xuân, mấy người dẫn chương trình mặc quần áo màu đỏ thẫm vui vẻ ở đó “Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một”, Tống Ích đứng dậy lục lọi đồ đạc trong túi nilon anh mang theo, anh lấy mấy chai Nhị Oa Đầu ra từ trong túi đặt lên bàn trà, cầm một lon bia mở ra đưa cho tôi, sau đó tự mở lon, hướng tôi giương cao: “Chúc mừng năm mới. ”
Tôi nói, “Chúc mừng năm mới.” Lúc anh xoay người, tôi nhìn thấy trong túi nilon của hắn còn nhét mấy hộp bαo ©αo sυ, còn có chất bôi trơn.
Đó là nhãn hiệu yêu thích của tôi.
Tôi uống một ngụm bia, đầu tiên nhìn vào túi và quay đầu nhìn anh ta.
Anh dụi thuốc vào gạt tàn, ngửa đầu uống bia, sau khi thấy tầm nhìn của tôi, mỉm cười: “Nhìn rắm, chẳng lẽ tôi không có nhu cầu sinh lý?”
Anh đặt lon bia xuống và nói, “Làm với ai chẳng được?”
Tôi gật đầu, nói có lý, làm với ai cũng là làm thôi, dù sao cũng không phải tôi chưa từng làm với anh, đêm ba mươi hai người đàn ông không tới một làm một pháo chúc mừng năm mới thật sự không được, rất nhiều năm trước tôi đều ăn tết như vậy.
Tống Ích nói xong liền chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa, còn vô cùng nhiệt tình mời tôi tắm với anh, tôi nói tôi muốn đem uống hết đống bia này, ăn hết đồ nhắm rượu, để anh tự xử.
Anh quấn khăn tắm, tóc ướt sũng đi ra, đồng hồ treo trên tường đã sắp qua mười hai giờ rưỡi, quả thực đã tới năm mới.
Tống Ích đi về phía tôi chưa được hai bước, điện thoại cố định bên cạnh tôi lại vang lên, tôi thuận tay nhận điện thoại: “Alo?”
Tống Ích ngồi bên cạnh tôi, sau khi tắm rửa bị hơi nóng của nước tràn ngập xung quanh tôi, tôi đưa tay xoa xoa vành tai anh ta, anh ta liếc tôi một cái.
Không có âm thanh trong điện thoại, và tôi cho ăn một lần nữa.
Tiếng dòng điện xì xì truyền qua, tôi bật loa ngoài: “Buổi tối cho tôi chơi chuông dữ lúc nửa đêm à? “Tôi dùng hai ngón tay giật giật chân tóc Tống Ích mang theo hơi nước, trên ngón tay lập tức phủ đầy nước, tôi thu tay ngửi ngửi, là mùi dầu gội của tôi.
Tôi nói trong điện thoại: “Đường Đông Đông có chuyện mẹ nó nói chuyện, ít giả quỷ với ông dây.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bình Định
- Chương 11