Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Định

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit by Mặc Hàm

Lưu ý: Chữ màu xanh là lời tác giả

Cuối cùng ai cũng không biết Đường Đông Đông ngủ thϊếp đi hay đã ngất, tựa vào vai tôi nửa ngày không có động tĩnh, tôi đẩy hắn, trong mũi anh ta “Ừ” ra hai tiếng nói: “Mệt. “Sau đó lại không có động tĩnh gì nữa.

“Đường Đông Đông, đừng giả chết.” Tôi ngồi trên bồn cầu một lúc.

“…” Đầu hắn cọ cọ trên vai tôi.

Tôi thấy hắn xem lời tôi nói như đánh rắm, tôi đẩy hắn từ trên đùi tôi lên, hắn lảo đảo hai bước thiếu chút nữa dập đầu vào cửa nhà vệ sinh, đầu gối đặt cạnh cửa, bên trong đùi còn có chút vết nước đang chậm rãi nhỏ xuống.

Tôi vốn là muốn bảo hắn đừng giả chết, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài trở về, nhìn thấy dấu vết dưới thân hắn không nhịn được vui vẻ: “Sao nào, hiện tại ở phía dưới em còn có thể chảy nước?”

Tay hắn chống tấm cửa dừng một hồi lâu, cúi đầu nhặt quần của mình mặc vào, thắt dây kéo khóa, mở cửa cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài, rửa tay ở bồn rửa tay, sau đó lại lau mặt, rút giấy lau khô tay xong xuôi đi đến cửa nhà vệ sinh.

Có vẻ như hắn không sẵn sàng để nói chuyện với tôi, tôi nhắc nhở khi hắn đặt tay lên tay nắm cửa: “Đừng ăn không ngồi rồi tới làm phiền tôi.”

Chu Thù Cẩm quay đầu lại nhìn tôi một cái, ánh mắt hắn bởi vì vừa mới khóc có chút sưng đỏ, mí mắt khẽ nhắm vô cùng khinh thường, tôi cho rằng hắn lại phát bệnh, nói hai câu để đâm tôi, nhưng hắn không nói lời nào, thu hồi ánh mắt mở cửa liền rời đi.

Chờ lúc tôi thu dọn xong xuôi mình trở về phòng riêng, Chu Thù Cẩm đã đi rồi, vẫn là Thiệu Hợp Cảnh nói với tôi: “Thù Cẩm vừa gọi điện thoại nói mấy ngày cậu ta không ngủ, mệt về ngủ.”

Ta ừ với hắn một tiếng, nghĩ cũng chỉ có cháu trai hắn lá gan có thể lớn như vậy, người ta một cục trưởng một chủ nhiệm ngồi ở chỗ này, một cú điện thoại của hắn gọi tới thì tới nói đi liền đi.

Hắn cạn pháo trở về nghỉ ngơi, mẹ nó tôi ngồi máy bay lâu như vậy mắt cũng không híp lại một chút, lại rót không ít rượu, còn ở trong nhà vệ sinh bắn một phát, hiện tại còn mẹ nó muốn cùng một đứa cháu trai tiếp người uống rượu.

Tôi cảm thấy mình giờ phút này oán khí ngút trời, toàn bộ mẹ nó đều do tên súc sinh Chu Thù Cẩm này ban cho.

Cũng may khách chính trong bữa tiệc rời đi, mấy người chúng tôi ngồi ở chỗ này cũng không thú vị, trò chuyện tốn nước bọt nửa tiếng rồi tản đi.

Thanh toán xong, Thiệu Hợp Cảnh đứng ở cửa hút thuốc, thấy tôi híp mắt cười cười: “Anh Đường, tiếp theo đi đâu đây?”

Tôi lập tức xua tay: “Không được, tôi vừa trở về, còn chưa về nhà nữa.”

Thiệu Hợp Cảnh cắn tàn thuốc nở nụ cười: “Mời anh Đường quá khó khăn?”

Tôi nói: “Tôi chỉ đã quá lâu không gặp Thù Cẩm muốn gặp cậu ấy chút, cậu ấy dường như không thoải mái trở lại nghỉ ngơi, đợi lát nữa tôi gọi cho cậu ấy.”

Thiệu Hợp cảnh chậm rãi a một tiếng, sau đó nói: “Cậu ta gọi điện thoại cho tôi nói tối nay cậu ấy về thành phố Trì, trong nhà có việc.”

“…” Tôi dừng một chút, “Phải không, cậu ta không nói với tôi, tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”

Thiệu Hợp Cảnh cắn điếu thuốc hừ: “Quên đi, biết anh đã lâu không chợp mắt, về nghỉ ngơi một chút đi, đừng chờ Thù Cẩm trở về, vậy tôi cũng không chịu trách nhiệm được.”

Tôi cũng không ăn no rửng mỡ làm chuyện vô nghĩa đến thế, nói vài tiếng lần sau nhất định đi chơi với hắn, sau đó nói lời tạm biệt với hắn lập tức rời đi.

Muốn tôi thật sự gọi điện thoại cho Chu Thù Cẩm khẳng định sẽ càng xấu hổ hơn, tôi căn bản không có số điện thoại của tiểu súc sinh này.

——

Viết một số tình tiết không liên quan để chứng minh rằng mình có cập nhật! Hì hì

Lại viết mấy tình tiết không ảnh hưởng đến nội dung câu chuyện, mấy chương gần đây Đông Đông hẳn là sẽ không xuất hiện.

Hắn vừa ra trận thì cũng chỉ có làm cái kia thôi. Thừa dịp hắn chưa xuất hiện thì viết mấy thứ đi.

——

Tôi ở nhà liên tục nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao kỳ nghỉ của tôi cũng không nghỉ hết, Tiểu Đào cũng sẽ không có nhãn lực như vậy đến quấy rầy tôi vào lúc này.

Lúc tôi đang nhàm chán lại nghĩ đến Tiết Mỹ Kỳ, còn có chút buồn bực người này lại không liên lạc với tôi, theo tình huống bình thường người như cô chẳng lẽ không phải nên thỉnh thoảng liên lạc với tôi một chút sao?

Tuy rằng đây hoàn toàn là chuyện không liên quan, nhưng tôi đột nhiên nghĩ đến vẫn nhịn không được tò mò một chút, thuận miệng nói với Tiểu Đào báo cáo công việc cho tôi một chút, ngày hôm sau Tiểu Đào liền nói cho tôi biết: “Hình như Tiết Mỹ Kỳ gần đây đang ở cùng ông chủ của ‘Thịnh Huy Entertainment’”

“Ai?” Tôi không hiểu rõ chuyện tin tức giải trí, không biết Tiểu Đào nói là ai, cũng không biết người nào có thể ở trong biển người mênh mông vừa vặn gặp cùng một người với tôi.

A, đương nhiên không loại trừ Tiết Mỹ Kỳ tự mình chen lấn đến gần.

Bất quá tôi cảm giác dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi mà nói, Tiết Mỹ Kỳ đυ.ng phải kẻ nhà giàu mới nổi như tôi cũng không khác mấy, thật sự ông lớn gì đấy, cái gì mà lên hot search trong giới giải trí, tôi cảm thấy không có khả năng.

Tiểu Đào nói: “Trương Thịnh.”

“…” Tôi còn suy nghĩ kỹ một chút, lúc trước nhìn thấy Trương Thịnh cảm thấy tên người này hình như có chút quen tai, nhưng bởi vì liên tiếp xảy ra vấn đề, khiến tôi không quá chú ý đến người này, hiện tại đã tìm đúng người.

Người này hiện tại đang lăn lộn trong giới giải trí, có việc hay không liền lên tin tức bên lề, không trách lúc tôi vừa mới gặp hắn, cảm thấy tên hắn khá quen, mặc cho ai lướt tin tức, bán rượu đều biết tin tức bên lề của người này, lại chẳng quen sao? Mẹ hắn ban đầu làm người dẫn chương trình trên đài phát thanh và truyền hình mỗi ngày đều ở đó nói về GDP với người khác, sau đó gả cho con trai của giám đốc đài truyền hình, sinh ra Trương Thịnh. Đại gia đình này lăn lộn trong giới này, hình như mấy năm trước Trương Thịnh tốt nghiệp lười đi theo con đường của nhà mình, nhất thời hứng lên lập công ty, tài nguyên trong giới càng nắm càng nhiều, thật sự không lo công ty mở không nổi, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Dù sao bên cạnh đều là người xinh đẹp vây quanh, chỉ nhìn thôi là thấy vui rồi.

Tôi “à” với Tiểu Đào một tiếng, cúp điện thoại cảm thấy Trương Thịnh không tệ, Tiết Mỹ Kỳ muốn làm minh tinh hắn liền đi nâng cô ấy làm minh tinh, nếu như không phải hắn căn bản không nói cho tôi biết chuyện này, tôi hoài nghi người này đang thay mình chiếu cố Tiết Mỹ Kỳ.

Muốn nói hắn coi trọng Tiết Mỹ Kỳ? Tiết Mỹ Kỳ thì thông minh thật, nhưng bên cạnh Trương Thịnh không thiếu người, coi trọng Tiết Mỹ Kỳ? Đùa à, đàn ông đều là động vật thị giác và cảm giác, nhất thời hứng khởi cũng không dậy được Tiết Mỹ Kỳ, người còn chưa tốt nghiệp đại học đã ở đó làm người lăn lộn xã hội, hơn nữa trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Buổi tối hôm đó tôi hẹn Tiết Mỹ Kỳ ăn cơm, cô ta ấp úng hai tiếng còn chuẩn bị từ chối, tôi ho một tiếng: “Gần đây Trương Thịnh nhận công việc gì cho cô sao, lúc trước không phải tôi đã đồng ý chuyện của cô rồi à, thật ra tôi nghĩ bây giờ cô còn nhỏ còn chưa tốt nghiệp cũng không cần sốt ruột muốn vào vòng tròn này, miễn cho áp lực quá lớn, nếu áp lực lớn có thể nói với tôi, tôi nói với Trương Thịnh một chút, cô còn trẻ.”

Tiết Mỹ Kỳ ở bên kia trầm mặc trong chốc lát: “Là anh bảo anh Thịnh đến liên lạc với tôi sao? ”

Tôi không lên tiếng.

Tiết Mỹ Kỳ ở bên kia cười một chút: “Tôi còn không nói cha quên tôi đấy, tôi không sao, cám ơn cha quan tâm.”

Tôi nói đầy ý vị sâu xa: “Đừng gây áp lực quá nhiều cho bản thân mình.”

Tiết Mỹ Kỳ ở bên kia ừ hai tiếng: “Cha, cha đối với con tốt như vậy, con sẽ yêu cha mất.”

Tôi cảm thấy vui mừng, cười: “Đừng đùa, cô cho rằng lúc trước tôi đồng ý cô, dỗ dành cô thôi, tôi tin cô, cô có tài, để công ty Trương Thịnh nâng đỡ cô thì tốt rồi.”

Tiết Mỹ Kỳ ừ hai tiếng, sau đó nói: “Gần đây tôi đang quay quảng cáo, còn chạy hai thông báo trên mạng.”

Tôi tiếp tục nói chuyện sâu sắc: “Được rồi, cô làm tốt lắm, tôi chờ cô trở thành đại minh tinh.”

Lúc cúp điện thoại tiết Mỹ Kỳ, tôi đang nghĩ Tiết Mỹ Kỳ còn là một đứa nhóc, thông minh hơn nữa cũng chỉ là một đứa nhỏ thông minh thôi.

Chu Thù Cẩm cũng là một đứa trẻ, nhưng ngu muốn chết.

Chu Thù Cẩm hẳn là rời khỏi thành phố Phái, ngược lại Thiệu Hợp Cảnh mỗi ngày nhìn thấy tôi liền nói muốn cùng tôi uống rượu đánh bài cũng không tìm tôi, kỳ thật tôi vui vẻ thoải mái, nếu như là ở hoàn cảnh khác hoặc là nguyên nhân gặp lại Thiệu Hợp Cảnh, tôi khẳng định ba ngày hai lần mời hắn ta ra ngoài ăn cơm, không ăn đến xưng huynh gọi đệ cũng không tính là xong việc.

Nhưng thông qua phương diện quen biết này của Chu Thù Cẩm có chút phiền toái, khiến tôi giống như cái gì đó.

Lúc rảnh rỗi tôi đi đến quá của Tống Ích vài lần, đại khái thật sự bởi vì nguyên nhân đã đóng cửa liên tục hai lần, lần nào ghé cũng đóng cửa, ngay khi tôi hoài nghi người này thật sự đã đóng cửa đi nơi khác tìm kiếm mùa xuân của mình, anh gọi điện thoại tới gầm gầm gừ nói gặp phải một người.

Tống Ích năm nay ba mươi bốn mươi lăm tuổi, độc thân, không hẹn bắn pháo, không bao dưỡng sinh viên đại học, mỗi ngày đều ở một cửa hàng rách nát tiến hành kinh doanh thua lỗ, không nghĩ tới thật đúng là tìm mùa xuân cho mình, cuộc điện thoại này gọi cho tôi có chút kỳ lạ, đứng ở cửa hàng của anh hút thuốc cười: “Thế nào, phá cửa hàng trực tiếp đóng cửa tìm tình yêu đích thực? ”

“Cút mẹ mày đi, qua hai ngày nữa tôi sẽ trở về, đến lúc đó gọi điện thoại cho cậu đến ăn cơm.” Anh dừng lại và nói, “Để cậu gặp một người.”

Tôi nói được, tắt khói hỏi anh ta: “Nam hay nữ? Thích gì, tôi yêu cầu Tiểu Đào chuẩn bị chút quà tặng cho hắn.”

Tống Ích nói: “Không phải chuyện đó, cậu nhìn thấy liền biết!”

Cái thứ gì, còn làm ra vẻ thần thần bí bí, tôi mắng anh một tiếng, còn rất chờ mong người này thật sự có thể mang theo người tứ chi hoàn hảo, chỉ số thông minh bình thường trở về.

Đợi đến mấy ngày sau, Tống Ích gọi điện thoại cho tôi nói đã làm một bàn đầy thức ăn chờ tôi, bởi vì không biết nam nữ, bảo Tiểu Đào chuẩn bị cho tôi một ít lễ vật sẽ, ai bảo Tống Ích là anh em của tôi, còn thay tôi đỡ một dao.

Chờ thật sự đến cửa hàng của Tống Ích, trong cửa hàng không thấy ai, tôi bị lôi vào phòng riêng, còn chưa kịp nói chuyện tôi đã muốn ném lễ vật trên tay mình chuẩn bị lên mặt Tống Ích.

Đặc biệt là Tống Ích còn hỏi tôi: “Có giống không?”

Giống ai? Giống mẹ ông! Tôi ném đồ lên bàn và nhìn anh: “Giống ai?”

Tống Ích cắn điếu thuốc nhìn người đàn ông ngồi đó vô cùng yên tĩnh nói: “Đường Triều.”

“Anh có bệnh à?” Tôi nhìn Tống Ích.

Tống Ích ngậm thuốc lá: “Không phải giống.” Anh ta nói, “Tôi nói hắn đúng là Đường Triều thì cậu cảm thấy tôi điên rồi, đúng không?”

Tôi lấy điện thoại từ trong túi, một bụng tức giận: “Tôi liên lạc với bác sĩ tâm thần cho anh, ngu ngốc, nếu anh điều hành cái cửa hàng rách nát này còn có ai thèm chui vào…” Nói đến một nửa nghĩ đến chuyện mẹ nó từ rách nát này tất cả đều là sau khi Đường Đông Đông biến mất. Chu Thù Cẩm lại xuất hiện trước mặt tôi mới phát sinh, tôi thật sự không thể không cảm thấy tất cả đều là lỗi của tiểu súc sinh Chu Thù Cẩm này.

Tôi đập điện thoại di động lên bàn Cố Sam đang ngồi tại chỗ, động tĩnh kia đại khái làm cậu giật nảy mình, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên cong mắt cười: “Tôi không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh, anh Đường. ”

Một lát sau cậu nói: “Đường Hạng.”

Sau một thời gian, anh từ từ nói thêm: “Anh.”

——
« Chương TrướcChương Tiếp »