“Không tồi nha, nhìn lại xem là ai dưỡng chứ, bất quá ta nói ngươi nghe, nhìn qua nhỏ dãi một chút thì được, chứ nếu có gan dám mang đi, đừng nói là ta, Lí Tu sẽ gϊếŧ ngươi đầu tiền đó.” Có điều từ chiều tới giờ, xem ra, nàng đối với nó cũng có nhiều tình cảm đi.
Bọn họ đều đáng trách, đáng trách vì không nói với nó, dối lừa nó.
“Hahah… Tiểu quỷ kia nói ngọt như mía lùi nha, nhìn thấy ta liền hàm hồ kêu “Tỷ tỷ”…” Nàng là mẹ nó a, lại được nghe một câu “Tỷ tỷ”, này người ta gọi là tự làm tự chịu đi?
Trương Thiến Nhiên lúc trước ra đi thật tiêu sái, dùng son môi viết lại trên gương “Ta đi đây” ba chữ to đùng vĩ đại, lưu lại một đứa nhỏ còn chưa đầy tháng…
Làm hại Giang Duy sáng sớm dậy còn tưởng bị ma ám chứ…
Chẳng qua, nữ nhân, ai chẳng muốn được một lần tự do…
“Giang Hoài…” Trương Thiến Nhiên thì thầm nhớ kỹ tên này, đây là tên con trai nàng.
Mấy năm nay nàng không cùng Giang Duy liên lạc, cũng chưa từng gọi điện hỏi thăm qua…
Vốn cho rằng, nàng ích kỷ như vậy, cho dù gặp nhau, cũng có thể làm như không biết.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là không kiểm soát được tâm tư chính mình.
Lí Tu chán ghét Trương Thiến Nhiên là đương nhiên a, sinh con xong không chăm, một mình tiêu sái khoái hoạt rời đi.
Đi liền tới bảy năm, nàng cũng chẳng về nhìn nó đến một lần, một cú điện thoạt hỏi thăm cũng không…
“Giang Duy a, ngươi nói ta có phải đã sai rồi không…”
Về Giang Hoài, nàng đã sinh ra nó, còn cho nó một cái tên.
Trừ việc đó ra, cái gì cũng không làm được.
“Thiến Nhiên, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Giang Duy vỗ nhẹ đầu nàng, trong đấy chứa đựng nhiều tâm tư lắm, thế nên chứng u sầu của nàng mới mãi không cách nào khỏi hẳn.
“Đều là lựa chọn của ngươi, trừ ngươi ra, ai cũng không được quyền phán xét.”
Có lẽ lựa chọn của nàng đã làm tổn thương tới vài ngươi, sẽ làm nhiều ngươi không cách nào lý giải được, nhưng đó là lựa chọn của nàng, không thể hối hận, cho dù bọn họ nói gì đi nữa, chính nàng vẫn kiên định lựa chọn.
Nếu ai cũng sống dựa vào cái nhìn của người khác, dựa vào đao đức thông thương, vậy còn đâu là cuộc sống của chính mình nữa.
“Ta là một người ích kỷ, phải không.”
“Ngươi giờ mới biết sao?” Trở mình phẫn nộ.
“= = …”
“Được rồi, được rồi, nghỉ đi một chút.” Cả ngày ngồi xe rồi, nên hảo hảo nghỉ ngơi lấy sức đi thôi.
Trương Thiến Nhiên thiêu mi, “Không cần ta cùng ngươi?”
Giang Duy cười nói, “Ngươi muốn theo ta làm gì?”
“…”
“Đi ngủ đi, ta cũng đâu có ngốc.” Y rất đúng mực nha.
“Ân.”
“Qua tắt đèn hộ cái.”
“Tắt đèn làm gì?”
“Tiết kiệm đi a, hahaha, không việc gì, tắt đi…”
“…”
Trương Thiến Nhiên chỉ có thể đứng dậy tắt đèn, rời đi, phút cuối còn nói một câu, đừng nhả khỏi.
Hút thuốc?
Hahaha, Giang Duy cười thầm, Thiến Nhiên không biết chính y từ lâu đã cai thuốc rồi a.
Hình như, là tên kia nhắc y không nên hút thuốc nhỉ…
Kia không biết làm sao, mỗi lần hút thuốc, tự dưng lại nhớ tới bộ dạng khó chịu của Lí Hiên, cảm hứng cũng chẳng còn nữa… Dần dần, cũng bỏ luôn.
Bỏ thuốc, cũng không khó khăn gì.
Xem mấy người nói bỏ thuốc lá còn khó hơn bỏ thuốc độc, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Giang Duy ngồi trên ghế hai người vẫn thương nằm, trong bóng đêm mở lớn hai mắt, ngẩn người.
Hiện tại bản thân đang làm gì đây?
Lúc này hắn đang làm gì?
Rốt cục vẫn muốn ích kỷ một lần.