Bởi vì Giang Duy không tham dự hội nghị của tiểu khu, lại còn không chịu thu dọn đồ đạc, thế nên, chủ hội, tức bác Trần, phạt y bất kì ngày nghỉ nào đều phải quét dọn vệ sinh quanh tiểu khu.
Giang Duy quét dọn, Lí Hiên đứng bên cạnh, miệng cười tủm tỉm.
Giang Duy càng quét càng thấy uất ức, từ nhỏ đến lớn, y đã bị xử phạt còn ít sao?
Lúc tiểu học vì nghịch nhiều nên thường bị phạt đứng xó, sơ trung lại bởi thành tích không tốt, lại bị giáo viên bắt đi học bổ trợ, lúc cao trung mắc lỗi cũng chỉ tầm ba học kỳ, một lần cảnh cáo thôi, lên tới đại học cũng bởi luật lệ của trường cảnh sát rất nghiêm khắc, y không có lá gan dám chống lại, nhưng tuyệt cũng không được coi là học trò tốt…
Đến lúc đi làm rồi, Lí Sở lúc nào cũng đem y coi như tiểu hài tử, sai một lỗi lại bắt y viết kiểm điểm này nọ… Từ lúc hoạt động theo nhóm tới giờ, mấy năm nay, y đã viết số kiểm điểm có khi chạm tới trần nhà rồi… = =
Đến tận lúc này, cả bác Trần ở tiểu khu cũng tới góp vui, bắt y phải quét rác?! Lại còn là toàn bộ tiểu khu nữa chứ?!
Cho xin đi… = = Y thật vất vả mới có được một ngày nghỉ mà, chẳng nhẽ lại lãng phí nó thế sao?
“Cười, cười, ngươi cười cái đấm gì, vì sao bác Trần lại bắt ta quét rác chứ, còn để ngươi đứng giám sát nữa?! Ngươi không phải cùng ta sống chung một nhà sao?!”
Nói y không bảo vệ của công, này cũng đâu chỉ có mình y a?
Nhà y có ba người, Giang Hoài còn đang đi học, thôi thì tạm bỏ qua đi, Lí Hiên thì sao?
Quá đáng, cái này rõ ràng là bất công a!
“Đúng là chúng ta ở chung,” Lí Hiên mỉm cười nhìn y, điệu cười chẳng có nửa điểm chế giễu, lại khiến người ta cảm thấy tỏa ra quang mang, “Nhưng mà quyền sử dụng lại đặt tên ngươi a, ╮(╯_╰)╭”
“…” Ngụy biện.
“Tới giúp đi!” Giang Duy dứt khoát dừng lại, tức giận chỉ tay về phía Lí Hiên đang đứng nhìn.
Bất quá Lí Hiên, hắn a, chẳng chút đem uy hϊếp của y vào mắt, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, lại ngửa cổ nhìn trời, “Ân, ta nói ngươi biết, nếu còn không nhanh làm cho xong, ta xem tới lúc ta đi đón Giang Hoài rồi, ngươi vẫn còn đứng quét đấy.”
Không biết ai nói tối còn phải đi mua đồ, đêm nay muốn có một bữa no đủ a?
Mà nếu làm không kịp, thì người nào đó chỉ còn nước nuốt nước miếng qua bữa đó nha?
“…” Run run… Cái tiểu khu này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, tuy không giống các tiểu khu trong thành phố có công viên gì đó, nhưng diện tích cũng chẳng nhỏ a, hơn nữa còn có đại thụ bao quanh, còn lá rụng thì y còn phải quét đó…
Lần thứ hai oán hận thời tiết phương Nam, mùa thì lá xanh ngập trời, mùa thì cố mà rụng cho kỳ hết… = =
Thật không cam lòng a, Lí Hiên cười nhìn bộ dạng Giang Duy qua loa quét dọn, tuy là cây mới vào mùa rụng lá, bất quá lá rụng cũng không nhiều lắm, là do y cứ lừng khừng mãi nên bây giờ vẫn chưa xong, với lại, hôn nay thời tiết không tồi nha, trong lúc quét dọn còn có thể tắm nắng một chút, kể cũng tốt.
“Ai, ta nói, ngươi làm sao có ngày nghỉ trùng với của ta được vậy?” Nhiều lúc cũng không để ý tới, y cùng Lí Hiên phân công tác khác khu vực, khác sở, nhưng đa phần lúc nghỉ lại thường trùng nhau, đương nhiên, như này Giang Duy rất thích nha, dù sao thì, hắc hắc, kì nghỉ của cảnh sát đâu có nhiều, nếu như được nghỉ cùng lúc, tất nhiên là có thể làm được nhiều việc hơn a…
Nhưng mười lần đυ.ng tới tám, này nói là trùng hợp cũng không phải hơi quá đi…
“Là ta cố tình đấy.” Lí Hiên mở lời đáp, làm bộ như vô ý.
Y bây giờ mới chú ý tới sao? Dây thần kinh đúng là chậm quá rồi.
Cái loại trùng hợp này, một hai lần có đã là kỳ tích lắm rồi, liên tiếp tới chín lần, cũng chỉ có y mới xem đây là vừa khéo được đi.
Hắn đều là dò hỏi xem y nghỉ hôm nào, rồi xếp ngày tự mình xin nghỉ cùng đấy… Ngu ngốc.
“A…A?!” Y chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi… = = Không nghĩ là có nội tình nha…
Có điều cái tên Lí Hiên này cũng thật là, bình thường chẳng thấy hắn trả lời thẳng thắn mấy câu này, chung quy bởi hắn là người thích vòng vèo, hôm nay như nào lại nói huỵch toẹt ra vậy?
Lí Hiên càng thêm kinh thường, đi tới vỗ vỗ đầu y, “Ngươi muốn quét đến bao giờ a? Còn không mau lên!”
… Quét dọn a quét dọn, có cái gì tốt chút, không phải chỉ có một đống lá rụng thôi sao…
Giang Duy oán niệm, đem đống lá dưới đất quét lại, “Ta là người hầu chắc, để các ngươi bắt nạt như vậy?”
= = Ân, Giang Duy huynh, ngươi phải biết rằng, chính mình tốt hơn người hầu nhiều lắm, ít ra còn có ngày nghỉ, người hầu không có đâu… = =
Hừ, còn người hầu nữa, y so sánh không phải tốt lắm sao?
“Ừ, ta cũng thấy thế a,” Ứng phó với Giang Duy a, mạnh bạo quá cũng không được, nhất định phải vừa đấm vừa xoa, vừa dọa vừa thưởng, vì sao nhất định phải vậy hả?
Bởi vì Giang Duy, y không tự trọng!
“Buổi tối muốn ăn gì? Cà muối, thêm củ cải hầm thịt, à, mới học được bác Trần món gà nướng muối1
đấy… Cơ mà, người nào đó cứ đứng đây kéo qua kéo lại, sẽ không đủ thời gian làm… Ân, ╮(╯_╰)╭ Đành để lần khác vậy…” Lí Hiên ngữ khí đầy luyến tiếc, nhưng trên mặt lại lộ ra ít cười.
Gà nướng muối?!
“Lí Hiên, ngươi làm người không phúc hậu a… Như nào lại dùng mỹ thực kế chứ… TT”
Đều là món của người Hán cả… TT Y đã lâu rồi chưa có ăn… Tuy thân là người Hán lại không được ăn đồ của mình, y hổ thẹn a…
Y là thèm muốn chết nhưng chung quy vẫn không ra tiệm ăn được, dù sao thì Giang Hoài vẫn còn nhỏ, về sau chi phí còn tốn nhiều, đương nhiên phải tiết kiệm… TT
Vợ chồng nhà Lí Sở thực hoan nghênh y tới ăn cơm, nhưng qua nhiều, cho dù mặt dày như y, cũng sẽ thấy ngại… TT, đúng là đã lâu chưa ăn qua gà nướng muối a…
Mua trong cửa hàng, chung quy vẫn thấy thiêu thiếu vị gì đó…
Nhớ hồi trước đều là lão ba đi nấu cơm, còn mẹ ngồi một bên chỉ tới chỉ lui, nghe đâu, vì mẹ sợ dầu mỡ làm lão hóa, cho nên, haha, cũng chỉ có cha mới chịu coi trọng, chăm sóc lão mẹ này.
Nghiêng người, tung ánh mắt “Ngươi quản ta”, Lí Hiên thảnh thơi tựa vào bên cây, “Còn không mau nhanh lên?”
Ai nha nha, cái người này a, tính về tuổi thì lớn hơn hắn, nói về chức vị, cũng cao hơn hắn, tính về địa vị trong gia đình, y chính là chủ hộ đấy! Cùng đàn anh nói chuyện, mà lại dùng ngữ khí coi thường?!
( = = Ta thừa nhận, ta gần đây xem “ quân sĩ xung kích” nhiều…)“Đánh chết ngươi?!” Giang Duy chẳng chút lưu tình, xoay người, phi thẳng cái chổi về phía Lí Hiên, may mà Lí Hiên né kịp, bằng không nhất định trúng giữa người.
Hắc hắc, tuy là lực ném cái chổi kia cũng không lớn nha…
“Đừng trách ta không nói trước với ngươi a, cái chổi này là của tiểu khu, nếu như ngươi phá hỏng, phải bồi thường đấy.” Lí Hiên cười, dùng chân hất bay cái chổi về phía Giang Duy.
“Ta kháo, ngươi còn đá lại a!” Giang Duy nhanh như chớp dịch chuyển, cũng không để ý xoay người quá mức, cho nên không cẩn thận vấp phải chân mình…
Tráng lệ mà phi thân ngã nhào… = =
“Ai!” Cái mông y… TT
“Hahaha…Ai ╮(╯▽╰)╭, người cũng già rồi, làm việc đừng mạnh bạo vậy a…” Cắn môi dưới, nhịn cười, bộ dạng có điểm hả hê.
“Ngươi còn đứng đó?! Không mau qua đỡ ta dậy?!”
Giang Duy hung tợn liếc mắt nhìn hắn, cái gã này rõ ràng càng ngày càng xấu xa! Thế mà lại đem vấn đề tuổi tác ra cười nhạo y!
Độ này, hắn nguyên là bởi đuổi trộm mà động tới thắt lưng, sau đó lại bị Lí Tu không kiêng nể gì cười nhạo, nói lão nhân dùng không được nữa rồi, nàng như nào không tự ngẫm lại chình mình cùng y kém không bao nhiêu a, y hai tám đã là lão già, thế nàng hai bảy chẳng phải cũng nên gọi đại thẩm?!
Mà cái tên Lí Hiên này còn không đứng về phía y, còn học đòi Lí Tu, cứ thích động tới vấn đề tuổi tác… TT
Quả nhiên họ Lí đều là những kẻ xấu xa… TT
“Mới không đi, chỉ mới ngã một cú, không yếu đến nỗi dậy không nỏi đấy chứ, ngươi tưởng ta không thấy, đằng sau lưng, người còn đang cầm chổi sao?” Đợi hắn chui đầu vào lưới bị đánh a, hắn cũng không ngu vậy đâu.
“… -_-|||” Càng này càng không đáng yêu…
Nếu núi đã không nghe theo ta… Giang Duy chuyển hướng, nắm chổi đứng dậy, thẳng hướng Lí Hiên lao tới, “Trả nợ!”
“Ta không ngốc, để ngươi đánh đâu…”
Lí Hiên nói xong cũng không cố giữ hình tượng, trái nhảy phải tránh, trước chạy lùi, nhanh nhẹn né tránh công kích của Giang Duy.
Cứ như vậy, hai ngươi như trẻ ra vài tuổi, ở trong sân tiểu khu ngươi truy ta cản, haha cười.
Đây là phương thức sống chung của bọn họ, người yêu, người thân, bạn bè.
=== Ngược phối bất ngược chủ ===
Hai người không để ý tuổi tác chạy nhá, không biết ở ngoài cổng, có một người, vốn thấy hai người họ còn muốn chạy định lên tiếng gọi, nhưng lại thấy ý cười kia, trong phút chốc liền ngừng bước.
Giang Duy tựa hồ đã quên, y còn gọi Lâm Cần hôm nay tới nhà ăn cơm.
Bởi vì đang thất nghiệp, Lâm Cần ra ngoài sớm hơn, lại thấy được một màn như vậy.
Theo bản năng, Lâm Cần lui về sau từng bước, trốn ở một bên góc tối.
Bên tai là tiếng cười đùa, cãi lộn của Lí Hiên cùng Giang Duy, trong ngực, lại cảm thấy nhói đau khó tả.
Vì sao chính mình cùng người kia, không thể được như bọn họ…
Quả nhiên, vẫn là chính mình hi vọng quá cao xa rồi.
Đây là thói xấu của con người sao…
Chậm rãi, Lâm Cần dựa lưng vào tường tụt xuống, đem chính mình thu thành một khối.
Không cam tâm, thực không cam tâm…
Hết chương 41
1: Gà nướng muối: