Chương 37: Người yêu tốt

Nhớ có lần Giang Duy đọc được ở trên mạng một bài văn, liệt kê một cách cụ thể cách cư xử của thời hiện đại, y đem chính mình cùng Lí Hiên ráp thử vào.

Còn về phần kết quả thế nào, đương nhiên là Giang Duy thì tức giận, còn Lí Hiên thì vui vẻ rồi.

Xem kết quá, Giang Duy thật hoài nghi, người viết bài này có khi nào biết rất rõ về Lí Hiên không, mà viết được cái bài giống ý hắn vậy.

Người yêu tốt, chính là luôn sợ ngươi vất vả, thiếu thốn, cứ lẳng lặng gắp thêm ít đồ ăn vào hộp cơm, mắng “Ngu ngốc”.

Người yêu tốt, chính là người ban ngày cãi nhau với ngươi, không thèm để ý tới, bận bịu cả ngày, nhưng đến đêm vẫn tỉnh giấc kéo chăn đã bị đá văng đắp lại cho ngươi, mắng “Đầu đất”.

Người yêu tốt, là ngươi mùa đông sợ ngươi lạnh chân, mà ôm lấy đôi chân còn chưa rửa qua ấy, cho dù có mùi, kêu “Trứng thối”.

Người yêu tốt, chính là cùng ngươi ăn cơm, cùng đi tản bộ, về nhà chung, không lúc nào xa cách, “Bại hoại”.

Người yêu tốt, chính là để ngươi nằm ngủ nướng ngày chủ nhật, mà sáng sớm, hắn lại dậy làm bữa sáng cho ngươi và con nhỏ, “Xuẩn đản”.

Người yêu tốt, chính là để cho ngươi có thời gian để nhớ hắn, lúc đi công tác còn khiến ngươi phải bấm ngón tay nhẩm ngày hắn về, “Vương bát đản”.

Người yêu tốt, là người thấy ngươi hắt hơi một cái, đã bắt ngươi uống thuốc cảm, “Ngu ngốc”.

Người yêu tốt, chính là đang ở nhà nấu cơm, thấy trời mưa, liền vội vã mà cầm ô tới cho ngươi, “Đầu đất”.



Trong mười điều, Lí Hiên thỏa mãn cả tám, nói đến cái bài ấy, hắn không thỏa mãn đủ, chẳng qua là vì đối tượng không phải nữ thôi, bằng không, Lí Hiên nhất định là người yêu tốt nhất mọi thời đại rồi.

Giang Duy bĩu môi, ngẫm nghĩ, hai năm sống cùng Lí Hiên, từng chuyện một, không thể không thừa nhận, Lí Hiên là một người yêu tốt.

Cũng có khi, đang tức giận sẽ bới ra một lí do nào đó, nhưng cũng đành thừa nhận, hắn thực sự rất tốt.

Muốn nói, cũng chỉ có thể trách bài văn “Người yêu tốt” kia chưa bao quát được hết.╭(╯^╰)╮

Y tuy là buổi tối thường ngủ như chết, chưa bao giờ đắp lại chăn cho Lí hiên, bất quá là vì Lí Hiên có bao giờ đạp chăn đâu, làm sao có cơ hội thực hiện được…

(ngươi thật thích viện cớ cho mình a…= =)

Hơn nữa, y cũng tốt lắm nha, mùa đông ngủ không có kéo chăn của Lí Hiên mà…

Mà còn nữa, nha đầu Lí Tu kia, bất kể lúc ngủ Dương Đằng ôm chặt thế nào, kết quả đều bị đạp xuống đất cứng nhắc ngủ cả đêm, thật đáng thương mà ôm chăn mỏng ngủ tới sáng… TT

Cho nên mới nói a, thói quen ngủ tốt, rất có ích cho hai bên ╭(╯^╰)╮.

Ân, mà nói thật, nếu như không tồn tại một Giang Duy như ta, làm thế nào Lí Hiên hắn nhận ra mình là một người yêu tốt chứ, đúng không? Thôi đi.

Ngẫm lại, tình cảm a, thật ra cũng như một câu chuyện.

Không chỉ là tình yêu, Giang Duy không thích gọi tình cảm của hai người là tình yêu, bọn họ đúng là yêu nhau, nhưng không chỉ giới hạn có thế.

Mặc dù không giống như tình yêu dài lâu của mọi người, nhưng tình cảm của bọn họ, tồn tại thực sự sâu nặng.

Lí Hiên nói, hắn từng một mình tới bên bờ biển, ngẩn người nhìn biển khơi mờ mịt, có lúc cũng không phải muốn làm bộ âm trầm, chỉ là không có người bên cạnh để biểu đạt cảm xúc.

Lí Hiên nói, nêu như hắn trở lại bờ biển kia lúc này, hắn nhất định không có thời gian để thất thần ngắm về phía chân trời xa thẳm.

Giang Duy hỏi hắn vì sao, hắn lại cười không đáp.

Giang Duy cũng chẳng phải đứa ngốc, hắn không nói, y cũng biết.

Nếu như có cơ hội tới bờ biển, nhất định là hắn cùng Giang Hoài, một nhà ba người cùng đi chứ sao.

Đến lúc đó, hắn làm gì có thời gian để hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng, cô đơn nữa. ^_^

Mà nếu có, công việc của hắn bận rộn, chắc cũng chẳng đi được a?

Giang Duy tuy là thích tra hỏi kĩ lưỡng, nhưng có lúc, không hỏi thì hơn.

Lí Hiên mỉm cười nói: “Ta sẽ gọi cho ngươi, cho ngươi nghe tiếng sóng biển một chút.”

“Xì, không cần tốn tiền điện thoại, ai thích chứ!” Tuy là nói vẻ khinh thường vậy chứ, trên khóe môi Giang Duy, đã sớm gợi lên rồi.

Kỳ thật, đối với mười điều miêu tả người yêu tốt, Giang Duy chỉ có một điều không đúng với Lí Hiên.

Người yêu tốt, chính là sẽ cùng ngươi ăn cơm, cùng ngươi tản bộ, cùng ngươi về nhà, đi trên đường sẽ nắm tay ngươi, không lúc nào xa cách, “Bại hoại”.

Nắm tay, đối với những người như bọn họ, tựa hồ, chỉ có thể hận mặt trời không mau hạ xuống.

Sánh vai đi tới, khoác vai, người ngoài có thể cho rằng họ là hảo bằng hữu, hảo huynh đệ, nhưng nếu hai nam nhân nắm tay đi trên đường, chỉ sợ người ngoài sẽ liếc mắt chỉ trích đi.

Giang Duy chung quy vẫn cho là, chính mình sẽ không để ý tới ánh mắt của người ngoài, nhưng mà, đây là nơi y lớn lên, y cũng định sẽ sống ở đây cả một đời, y trừ bỏ giấu diếm ra, còn có cách nào nữa.

Cứ nói chính mình sẽ không để ý đến, nhưng tâm vẫn cứ ẩn ẩn đau.

Chớ nên nói Lí Hiên là một nam nhân tốt a, hỏi cái gì hắn cũng không biết, nhưng lại có lúc hắn làm ra vài chuyện khiến người ta bất ngờ.

Tỉ như, lúc hai người tan ca đêm, cùng về nhà, người đi đường thưa thớt, bóng đêm mờ ảo.

Tuy là cơ hội như vậy cực hiếm, nhưng không phải không có, chính là mỗi lần, Lí Hiên đều tìm thời điểm để ôm chắt lấy y.

Không phải là tư thế một cường giả ban ân cho kẻ yếu, chỉ là một người nam nhân, dành cho người hắn yêu chút ấm áp.

Sau đó hai người tay nắm tay trở về nhà.

Tiếc là bọn họ không cách nào nắm tay nhau lúc trời sáng, nhưng trong đêm tối ôm nhau sưởi ấm, lại là một loại thỏa mãn.

Hết chương 37