Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 44: Dọn nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi thư xin lỗi được gửi đi sự việc này xem như đến hồi bế mạc, tuy rằng mỗi ngày đều phải sống dưới chương trình huấn luyện địa ngục của cô Ngữ văn, nhưng chúng tôi ai cũng biết, việc này chỉ có thể trách kiến thức cơ bản của chúng tôi quá kém, nếu bây giờ không kịp thời bù đắp, sau này sẽ hối không kịp.

Giai đoạn học bù kết thúc, trên loa phát thanh thầy phụ trách khối thông báo, chiều nay chúng tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuyển sang tòa nhà của lớp 12 ở đối diện, chính thức dọn vào đó. Tôi luôn cảm thấy các thầy cô phụ trách khối trong trường đúng là người nào cũng có tác phong hành sự vang dội, mạnh mẽ như sấm chớp, nhanh độc chuẩn, hoàn toàn không cho học sinh chúng tôi chút thời gian nào để phản ứng. Có điều trên đã có lệnh, dưới không thể không phục tùng.

Ngoài trời vô cùng ảm đạm, thêm vào hiệu ứng mưa phùn giăng lất phất, quả là “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.” Bắt đầu từ trưa hôm nay cho đến một năm sau, chúng tôi sẽ bị nhốt vào nhà tù mang tên phòng học này.

“Không cần biết là lên hay xuống lầu, mọi người nhớ cẩn thận, những bạn học mang vác những vật dụng lớn đi trước, nghiêm cấm việc chèo kéo xô đẩy trên cầu thang, nhất định phải chú ý an toàn.” Loa phát thanh không ngừng nhắc đi nhắc lại dặn dò của thầy phụ trách, tâm trạng tôi vốn dĩ đã không được tốt, giờ phải nghe thêm mấy câu này liền cảm thấy bí bách trong người, cực kỳ phản cảm. Nhìn vẻ mặt bất mãn của các bạn xung quanh, tôi đoán hẳn là mọi người cũng có cùng cảm xúc với mình. Đối với việc chẳng còn mấy ngày nữa là chính thức trở thành học sinh lớp 12, trong chúng tôi ai nấy đều thấp thỏm một nỗi sợ hãi mơ hồ, không thể gọi thành tên.

“Phịch!” Vừa xuống cầu thang, tôi liền bị người đi sau lưng đẩy mạnh một cái, bước chân cũng theo đó xiêu vẹo mất trọng tâm, quyển sách đang ôm trước ngực văng thẳng ra ngoài.

“Này!” Tôi khóc không ra nước mắt cúi đầu nhìn sách của mình dính nước ướt mèm, đến lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy thủ phạm đang vội vàng quay người đi mất chỉ còn lại bóng lưng.

“Xin lỗi nhé!” Người đó không ngoái đầu lại, nói một câu xin lỗi ngay cả chút thành ý cũng không có. Đến bây giờ tôi mới phát hiện thì ra trường mình cũng có những học sinh tố chất thấp như thế!

“Này, thế mà cũng là con trai à? Đυ.ng người ta rơi cả sách rồi đi mất?” Tôi nhìn thấy Đàm Kiện không biết từ đâu xuất hiện, chặn đường tên con trai sắp sửa chuồn mất kia.

Tôi vừa định bước lên thì phát hiện La Trạc Kiệt cũng có mặt, trên tay cậu ấy là quyển sách đáng thương bị văng xuống đất lúc nãy, còn dùng khăn giấy cẩn thận lau chùi giúp nó nữa.

“Để tự mình làm!” Tôi vội đến gần định giành lại sách, có điều chỉ mới giành được nửa đường, tôi lại bận quay sang nói với Đàm Kiện: “Thôi bỏ qua đi, cậu ấy không cố ý mà. Cảm ơn các cậu.” Vốn dĩ lửa giận của tôi lớn lắm, chỉ là sau khi nhìn thấy người nào đó, bỗng dưng thấy tâm tình đỡ hơn rất nhiều rồi. Tiểu thư đây rộng lượng bỏ qua cho cậu đấy!

“Được thôi, mình cũng không muốn nói chuyện với người không biết điều.” Đàm Kiện buông bạn nam kia ra, cậu ta “hừ” một tiếng rồi bỏ đi thẳng, sau đó Đàm Kiện cũng sấn đến, giành gần hết mấy quyển sách tôi đang ôm trong người, “đi thôi, bọn mình làm vệ sĩ cho cậu!”

“Không cần đâu, mình” Tôi không muốn hai cậu ấy kè kè bên người mình đâu.

“Tiện đường mà, mình sang tìm lớp trưởng của các cậu. Còn Kiệt ấy mà, cậu ấy đi cùng với mình.” Đàm Kiện ngắt lời tôi, lại còn đá lông nheo lên tiếng.

“Vậy cũng được, cảm ơn nhé.” Phản đối vô hiệu thì chỉ có thể phục tùng thôi.

“Sao hai cậu hoàn thành nhiệm vụ nhanh thế?” Tôi hỏi.

“Buổi sáng tan học tranh thủ ít người nên bọn mình dọn rồi, bây giờ đông đúc, vận chuyển quá mệt mỏi!” Sao tôi không nghĩ ra việc này nhỉ?

“Lát nữa cùng ăn cơm rồi đến thư viện nhé?” Sau khi bê sách cho tôi xong Đàm Kiện liền đi tìm lớp trưởng đại nhân, La Trạc Kiệt đi phía sau lên tiếng hỏi.

“Ừ, được chứ, mình mời khách! Mà cậu đứng ngoài chờ một lát nhé.” Tôi lập tức chỉnh bàn ghế cho ngay ngắn, sau đó nói với cán sự lao động một tiếng, nhờ cậu ấy giám sát việc trực nhật giúp mình, cậu ấy vui vẻ nhận lời ngay. Nếu không phải bạn cán sự lao động cứ liên tục đánh mắt nhìn ra cửa, tôi sẽ vui mừng hơn nhiều, thật đấy.

“Đi thôi!” Tôi nói với cậu ấy.

“Ai ya, suýt nữa lại quen đường đi về phía lớp 11 rồi.” Từ thư viện ra, hai chúng tôi sóng vai nhau bước đi. Mặt trời đã xuống núi gần hết, chỉ còn lại những tia nắng yếu ớt vương vãi xuống mặt đất, cơn gió mát nhè nhẹ thổi qua, cảm giác đến là thư thái.

“Ừ, thói quen đúng là rất đáng sợ, ảnh hưởng vào cuộc sống lúc nào không biết luôn, đợi đến khi phát hiện ra thì đã vô cùng khó bỏ rồi.” Cậu ấy đột nhiên nói mấy lời cực kỳ tình cảm.

“Ờ, xem ra cậu cũng kinh nghiệm phong phú ghê.” Sao giống như tôi đang chọc ghẹo người ta vậy nhỉ.

“Ha ha, làm gì có. Chẳng qua có những lúc không hề hay biết theo thói quen chú ý đến một vài người và việc gì đó, rõ ràng rất muốn khống chế, nhưng không cách nào kiểm soát nổi.” Chút ánh chiều còn sót lại phản chiếu trên gương mặt cậu ấy, tựa như một quả táo vô cùng đẹp đẽ. Thực ra tôi cực kỳ muốn đưa tay véo gương mặt trẻ con nhiều thịt của cậu ấy, bởi vì tôi biết cảm giác đầu ngón tay sẽ rất tuyệt.

“Khụ khụ.” Một âm thanh thình lình truyền đến từ sau lưng chúng tôi. Tôi và cậu ấy cùng đồng bộ quay đầu lại, đại não của tôi ngay lập tức xảy ra hiện tượng đoản mạch: thầy phụ trách hệ B, trời ạ!

“Chào thầy phụ trách.”

“Chào thầy ạ.” Chúng tôi lại cùng lúc lên tiếng.

“Ừ, tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi, hai em làm gì bây giờ mới đến?” Đèn pha nghi ngờ không ngừng đảo qua đảo lại trên người hai chúng tôi.

“Chúng em đến thư viện tự học vừa về, ở đó yên tĩnh hơn ạ.” Tôi nhìn thẳng vào thầy phụ trách, nỗ lực khống chế mình không được lẩn tránh ánh mắt thăm dò của thầy, sau đó xốc xốc lại mấy quyển sách đang ôm trước ngực.

“Thư viện? Rất tốt, cần được biểu dương.” Câu khen ngợi này tôi thật sự không nghe ra được là thật hay giả, “em lên trước đi, nếu không trễ giờ học bây giờ,” thầy phụ trách nói với tôi, rồi quay sang La Trạc Kiệt: “Em đến phòng giáo viên với tôi một lát, giúp tôi đem bài tập phát cho các bạn.” Nói xong, thầy vượt qua chúng tôi, đi thẳng về phía phòng giáo viên. Thầy phụ trách hệ B là giáo viên Vật lý, trong số các lớp thầy được phân công giảng dạy có cả lớp Thực nghiệm 2.

Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng có chút lo lắng không yên, cậu ấy cười với tôi, sau đó nói: “Vậy mình đi trước nhé.”

Tôi thẫn thẫn thờ thờ về lớp, sách mở ra bày trước mặt nhưng đầu óc tôi cứ không ngừng nhớ lại chuyện vừa nãy. Thầy phụ trách sẽ nói gì với cậu ấy được đây? Lúc nãy đi chung hình như chúng tôi không có động tác gì mờ ám đúng không, nhìn qua giống như bạn bè bình thường thôi mà? Tôi rất muốn sau khi tan học sẽ nhắn tin hỏi cậu ấy ngay, có điều tính ra giữa tôi với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi, tôi hấp tấp thế này thì là “thích ăn dưa bở” hay “lạy ông tôi ở bụi này” đây? Nhưng không hỏi tôi lại không yên tâm được.

“Cá, trực nhật ngày mai cậu phân công chưa?” Cán sự lao động vỗ bàn làm tôi lập tức tỉnh mộng.

“Hả, mình quên mất! Bây giờ làm ngay!” Tôi lập tức đứng dậy, đi lên bục giảng mở danh sách trực nhật ra. Bỏ đi, tối nay lại nghĩ tiếp, dù sao bây giờ có gấp cũng vô dụng.

Tôi lại nhìn hàng cây xanh ngoài cửa sổ ngẩn người, thực lòng tôi không quen phòng học bây giờ của mình lắm, chiều cao của cầu thang, phong cảnh ngoài cửa sổ, bóng đèn điện tử chói mắt... giống hệt như cậu ấy nói, thói quen quả là rất đáng sợ. Cậu ấy nói có những lúc mình vô tình quen để mắt đến những người và việc gì đó, tôi có thể nghĩ đó là mình không? Có những lúc cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy vô cùng dễ đoán, hình như bất cứ việc gì cậu ấy làm đều có liên quan đến mình, cũng có lúc cảm thấy mình không hiểu cậu ấy một chút nào cả, giống như một con ngốc đang tự biên tự diễn vậy.

“Bịch” một tiếng, tôi bị vật thể không rõ lai lịch tập kích. Quan sát kỹ hơn, thì ra là một cục giấy nhỏ đang nằm yên trên bàn giả vờ vô tội. Tôi trợn mắt nhìn nó, rồi dọ thám tình hình xung quanh, không phát hiện ra đối tượng khả nghi nào cả.

Tôi cúi đầu nghi hoặc mở cục giấy ra, trên đó viết:

Cá ơi, tan học đi ăn kem nhé, đồng ý không?

- Nghiên Bân.

Tôi ngẩng đầu lên, tức giận nhìn người nào đó khóe miệng đang ngoác đến tận mang tai, nghiến răng gật đầu.

“Cá mập, ăn cái nào? Khó chọn quá đi mất!” Lúc này tôi và Nghiên Bân đang đứng trước tủ kính của cửa hàng quà vặt, cách một lớp kính trầm trộ các loại bánh kem đủ màu đủ kiểu.

“Mình ăn ốc quế 3 màu!”

Kem ốc quế 3 màu của Mỹ Di Lạc, tôi nhớ khi còn học tiểu học mình thường xuyên mua, trước đây loại kem tôi thích nhất chính là loại này, khi ấy một mùa hè tôi phải ăn đến mấy lần. Tuy bây giờ đã được thưởng thức nhiều loại kem ngon hơn nó rất nhiều, nhưng tôi vẫn còn lưu luyến vị kem đó. Không biết đây có được xem là biểu hiện của một người trọng tình cảm không?

“La Trạc Kiệt mời ăn đêm, người nghe cũng có phần!” Tiếng Hắc muội oang oang truyền vào từ ngoài cửa, cái tên bật ra trong miệng cậu ấy khiến nhịp tim tôi không biết tốt xấu chuyển sang tăng tốc.

“La Trạc Kiệt kìa, cậu qua đó chào một tiếng không?” Nghiên Bân cũng nhìn theo đám người lớp Thực nghiệm 2 rần rần pha trò trước cửa tiệm quà vặt giống tôi, cực kỳ gian xảo hỏi.

“Lo ăn đi! Ăn xong hãy nói.” Chúng tôi ngồi trong góc cửa hàng, nếu không để ý, rất dễ dàng bị người khác bỏ qua. Cho nên là, tôi cực kỳ yên tâm cúi đầu ăn kem của mình, vốn chẳng nghĩ đến việc chào hỏi làm gì.

“Ê Cá, hình như các cậu ấy định qua bên này!” Bạn học Nghiên Bân từ đầu đến giờ không bỏ qua bất cứ hành động nào của các cậu ấy báo cáo với tôi.

“Không phải chứ?!” Suýt chút nữa ăn kem thôi tôi cũng mắc nghẹn.

Tôi phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, trùng hợp đối diện với tầm mắt của người nào đó, hơn nữa cũng nhìn thấy rõ vẻ bất ngờ trong mắt cậu ấy. Cậu ấy vội vàng nhìn sang chỗ khác, lại giả vờ ho hai tiếng rồi nói với người bên cạnh: “Bên này nóng quá, bọn mình tìm chỗ có quạt ngồi đi!” Sau đó tôi thấy cậu ấy quay người đi về hướng ngược lại chỗ chúng tôi đang ngồi.

Không biết tại sao, gần như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ cảnh này đã khắc sâu trong đầu tôi.

Tôi khẽ thở ra một hơi, chẳng rõ đây là thở dài hay thở phào nhẹ nhõm nữa, rốt cuộc đây là thất vọng hay gặp may đây? Tôi tự hỏi chính mình, nhưng không tìm được lời đáp.

“Ăn xong rồi thì mau đi thôi, mình hơi buồn ngủ rồi.” Không biết cố ý hay có lý do gì khác, lúc này Nghiên Bân đột nhiên nói với tôi.

“Ừ, được.” Hợp ý tôi lắm, có người bắc thang cho tội gì không leo xuống chứ?

Hai năm rồi, chẳng nhớ nổi hành khúc dế mèn ru ngủ này đã cùng tôi trải qua bao nhiêu đêm trằn trọc, giống như đêm nay.

Tôi mở mắt thao láo nhìn nóc mùng, trong lòng lại bất giác nghĩ đến sự việc quỷ quái kia. Tôi lầm bầm trong bụng, cưỡng chế mình phải nghĩ sang việc khác.

Nghĩ việc của hôm nay? Không được, tôi liều mạng đánh tan suy nghĩ mới được manh nha này, nếu nghĩ đến việc hôm nay chắc chắn tôi sẽ mất ngủ. Vô số lần kinh nghiệm mách bảo tôi, chỉ cần buổi tối có nghĩ đến cậu ấy, tôi sẽ mất ngủ không nghi ngờ gì! Nhưng mà hôm nay thầy phụ trách không nghi ngờ chứ? Tôi thấy lúc tối hình như cậu ấy có tinh thần lắm, chắc không xảy ra việc gì đâu? Con trai con gái đi cùng nhau trong trường rất bình thường mà, có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều không?

Tiếng dế kêu bên ngoài càng lúc càng vui vẻ. Bỏ đi, đừng nghĩ nữa cho rồi, còn nghĩ nữa tối nay cứ thức nguyên đêm đi. Tôi kéo tấm chăn mỏng phủ qua đầu, không ngừng thôi miên chính mình “mình không muốn ngủ, mình không muốn ngủ, mình không muốn ngủ...”

Vậy mới nói, tôi ghét mấy con dế ngoài kia nhất luôn!
« Chương TrướcChương Tiếp »