Trời mới hừng đông, Bình Cửu đã thu xếp đồ đạc.
Hắn đào rượu chôn dưới hố lên, trở về nhà sắp xếp gọn gàng mấy bộ quần áo vào túi vải, rồi cầm kiếm Cửu Sương lên, đi ra ngoài. Thần Dục thì đứng một bên dưới mái hiên.
Từ lúc Thần Dục đến tới giờ đã qua vài canh giờ, lúc vào nhà hai người nói được mấy câu ngắn ngủi thì không nói gì nữa.
Tất nhiên họ cũng không ngủ.
Đêm khuya vạn vật đều chìm vào yên tĩnh, còn người thức thì luôn căng một sợi dây.
Sau đó lúc Bình Cửu thu xếp đồ xong, bước ra sân, Thần Dục mở mắt ra, một sợi dây nào đó sắp đứt.
Mối quan hệ này vẫn luôn chưa bao giờ được xoa dịu. Có điều, trước đây một bên có ý lảng tránh, chưa bao giờ bốc lộ hết sự sắc bén của bản thân ra.
Đêm trước, Bình Cửu không có thái độ gì khác.
Hắn nhếch miệng không nói gì khi nghe Thần Dục nói hết câu nói kia.
Bình Cửu lùi nửa bước. Mặt hắn nở một nụ cười như có như không, nhưng ánh mắt đọng lại sự bình tĩnh lạ thường, nhìn Thần Dục nói: “Mọi việc là do con người ư? Không, ngươi sai rồi.”
Bình Cửu nói, nghiêng người sang đi ra ngoài. Hắn mở cửa phòng ra, ánh trăng và không khí mùa xuân theo gió thổi vào phòng, làm nổi bật gương mặt của hắn.
Bình Cửu hít một hơi không khí lạnh bên ngoài, cất lời: “Nhiều năm như vậy, Thần Dục, ngươi vẫn sai rồi.”
Thần Dục đứng tại chỗ, giơ một tay lên, cái tay kia gầy guộc, dưới ánh đèn, những vết thương chưa lành chằng chịt khắp nơi trên ngón tay và bàn tay, tựa như một lớp sáp sẫm màu.
Ánh mắt của ngài rất sâu, che giấu tất cả cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ chợt nổi lên một sự cố chấp rõ ràng. Đôi mắt ấy như hồ nước màu đen có một con thủy quái đang thở phì phò bên trong.
Thần Dục giơ tay che một mắt của mình. Khi một trong hai thế giới chìm vào bóng tối hoàn toàn, ngài nuốt một hơi, rồi từ từ lên tiếng: “Ngươi muốn nói gì?”
Thực ra câu hỏi này chưa rõ nghĩa.
Bình Cửu cũng không trả lời, hắn đứng trong ánh trăng, cả người được ánh sáng trắng của mặt trăng chiếu rọi, cửa phòng sau lưng mở lớn, mà hắn đứng ở ngược sáng, quay người về bóng đêm.
Hoa đào trong sân nở rộ, nhụy trắng, cánh hồng, cảnh xuân vừa diễm lệ vừa đầy sức sống, nhưng đêm đen vẫn còn bao phủ cảnh xuân ở ngoài, không khí còn se se lạnh.
Trong đêm tối, cảnh xuân như sợi tơ vàng trên chiếc áo đen, lại tựa như ánh mắt chờ mong của một người.
Bình Cửu nói với giọng đầy bình tĩnh: “Ngươi biết ta muốn nói gì.”
Gió xuân mang hương thơm, lạnh nhạt tiễn người đi ngàn dặm, lưu luyến lại khiến người ta không nhịn được mà đưa tay bắt lấy.
Thần Dục nâng tay lên, bàn tay run rẫy một lúc.
Bàn tay ngài mở rộng ra, che lấy con mắt còn lại.
Ngay khi cả thế giới chìm vào bóng tối, cảm xúc dâng trào mất khống chế ở khoang ngực kia mới có thể bình tĩnh lại trong chốc lát.
Thần Dục biết ý của Bình Cửu, dường như ở một giây phút nào đó, Bình Cửu hiểu rõ Thần Dục như lòng bàn tay.
Cũng chính vì vậy, càng thấu hiểu, càng đau khổ.
Sau khi im lặng rất lâu, Bình Cửu đi vào phòng.
Hắn kéo ghế tựa ngồi xuống.
Chìm vào trầm tư.
Sau nửa đêm, Bình Cửu đứng dậy bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Thần Dục mới đầu còn đứng yên tại chỗ, mãi đến khi Bình Cửu hành động, ngài nhìn chốc lát, sau đó đi ra ngoài.
Thình thoảng Bình Cửu ngẩng đầu lên thì thấy không có ai trong phòng.
Cho đến khi hắn cầm kiếm, đạp cửa đi ra, Thần Dục đã dựa vào một bên cửa nhìn hắn.
Thần Dục thấy Bình Cửu ra, tầm mắt của ngài nhìn vào bên cạnh Bình Cửu một lát, hai tầm mắt của hai người giao nhau tại một điểm hư không, sợi dây vô hình ấy bỗng căng đến cực hạn.
Mới đầu tiếng nói của Thần Dục vẫn bình thường, cất giọng: “Bình Cửu, ngươi không hiểu tại sao ta đến đúng không.”
Thần Dục chống lòng bàn tay lên tường, bước một bước về trước, cổ họng của ngài hơi cử động, từ từ cất lời: “Ngươi luôn cho rằng ta có tất cả, nhưng tất cả những thứ này, không có thứ gì mới bắt đầu đã thuộc về ta. Mạng sống là ta giành lấy, quyền lực là ta cướp được, chỉ có gặp ngươi là định mệnh an bài. Không có ngươi, ngôi vị hoàng đế là của ta, thiên hạ là của ta, thực ra ngươi nói không sai, ta có tất cả mọi thứ, nhưng người lại thình lình xuất hiện trước mặt ta, ngươi không muốn, ta cũng không muốn.”
Một mùi hương của gió xuân thổi vào. Nó trong lành xen lẫn hơi se lạnh, khiến người ta không thể nhịn được mà đưa tay lên. Tay Thần Dục giơ ở một điểm hư không trước mặt, gương mặt lộ vẻ hoang mang, nói: “Năm xưa ngươi cũng đứng ở vị trí này, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ngươi lại hỏi ta rằng, sao ngươi lại tới đây.”
Bình Cửu nghe tiếp, hắn nhìn Thần Dục như thể đang cân nhắc một điều gì đó, nói: “Thần Dục, nếu nói năm xưa do ta trêu chọc ngươi, vậy ta cũng đã trả giá hết rồi. Ta không hận ngươi, cũng không có ý định trả thù ngươi, ta chỉ không muốn quay đầu lại nữa. Bây giờ ta nhìn ngươi như nhìn lại mọi thứ trong quá khứ, nó như một cơn ác mộng.”
Thần Dục đứng trước mặt Bình Cửu, ngài nhìn Bình Cửu, chợt cau mày, đưa một tay lên ngực.
Ngài lộ vẻ đầy đau đớn, cúi thân, sau đó tầm mắt tan rã nhìn về trước, tựa như đang lẩm bẩm tựa như hơi cười nhẹ: “A.. “
Thở dốc khó khăn mấy lần, Thần Dục ho một lát, một ngụm máu lớn tràn ra khỏi cổ họng.
Hình ảnh máu tươi đập vào mắt Bình Cửu, hắn dời tầm mắt sang nơi khác.
Vết máu loang lỗ trên mặt đất. Thần Dục đỡ tường, quỳ sụp xuống, ngài kiệt sức, bàn tay đang chống tường cũng run rẩy. Rõ ràng ngài đã rất yếu rồi, đáy mắt vẫn lộ sự hoảng hốt, nhưng đôi mắt ấy bỗng tràn ra một sự thù hận dữ dội.
Ngài trừng mắt, nhìn chằm chằm máu trước mặt, nói: “Đúng, ta điên thật rồi. Bình Cửu, ta biết ta nên kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ta vừa nghĩ đến dáng vẻ bỏ đi dứt khoát ngày đó của ngươi, ta sắp điên rồi! Ngươi nói đây là một cơn ác mộng, ngươi nghĩ ta thoải mái lắm ư. Ngươi biết bốn năm qua ta sống thế nào không, ngươi biết một tháng qua ta sống thế nào không!”
Bình Cửu nhìn sang một bên, nói: “Ngươi nhất định phải tra tấn ngươi như vậy, rồi tra tấn ta như vậy ư?”
Thần Dục hơi không khống chế được cảm xúc bản thân, vẻ mặt ngài méo mó dữ tợn, đôi mắt như muốn rỉ máu. Ngài ngẩng mặt lên nhìn Bình Cửu, rồi nhìn xuống đất, miệng chảy ra rất nhiều máu tươi: “Phải, ta tra tấn ngươi. Nhưng ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy ngươi sống hạnh phúc ở một nơi không có ta, ngươi tưởng rằng ngươi đi được à? Ta cho ngươi biết, ngươi không đi được!”
Dứt lời, ngài lại thở hổn hển cúi đầu, lau máu trên tay xuống đất, sau đó ngón tay luồng vào vết nứt trên mặt đất.
Các khớp ngón tay bị duỗi ra trắng bệch, vết thương chưa khỏi hẳn trên bàn tay lại chảy ra máu lần nữa. Đôi mắt Thần Dục chìm trong bóng tối, tựa như bình tĩnh sau khi cơn rung động điên cuồng, rồi lại chợt lộ ra một sự buồn đau khó tả.
Khi Bình Cửu ngồi chồm hỗm xuống còn nghe người nọ đang khẽ lẩm bẩm: “Muốn đi thì đi đi, dù ta là người hay quỷ, ta cũng không buông tha cho ngươi… “
Bình Cửu nhìn vết máu trên mặt đất, không nói lời nào.
Thần Dục vẫn giữ yên tư thế ấy. Lúc hai người không nói lời nào, trong không gian chỉ còn vang lên tiếng thở dốc đứt quãng.
Một lát sau, Bình Cửu đưa tay ra. Hắn muốn đỡ Thần Dục đang ngồi trên đất dậy.
Nhưng thân thể Thần Dục vẫn cứng ngắc, kháng cự không để Bình Cửu đỡ lên, dường như không muốn ngồi dậy. Có điều thân thể ngài rất yếu, hết sức kháng cự rồi.
Cuối cùng Bình Cửu dìu được ngài đứng lên, lúc nhìn trên một bên má ngài thì động tác trên tay Bình Cửu dừng lại.
Hắn đưa tay, vô thức sờ lên má Thần Dục một cái, không khí căng thẳng giữa hai người biến mất, chỉ còn hơi thở của hai người trong không khí.
Mắt Bình Cửu hơi giật mấy cái, vẻ mặt gần như phát run, nhưng giây phút này lại không biết nên nói gì, một lát sau mới nói: “Sao ngươi khóc.”
Trên tay Bình Cửu dính một giọt nước nóng hổi, đốt cháy da hắn như một chất rượu cực mạnh.
Giọt nước mắt này giống như một thiếu niên ở tuổi còn ngông nghênh, ra ngoài bị ức hϊếp nhưng không thể nói, lại cố gắng kiềm chế không để người ta nhìn thấy nhược điểm của mình, ngay cả khóc cũng phải ra vẻ hung ác.
Bình Cửu nói câu đó xong, gò má Thần Dục hơi giật mấy cái, ngài giơ tay che mắt lại theo bản năng. Nhưng nỗi buồn không biết từ đâu mà lan ra, hai hàng chất lỏng trong suốt cứ rời xuống từng giọt, từng giọt, hòa tan vào máu trên đất, có phần chất lỏng thấm lên quần áo, có phần chất lỏng thấm xuống đất. Ngài nắm chặt hai tay, cắn môi đến trắng bệch, nhưng vẫn không thể kìm nén được cảm xúc.
Bình Cửu không ngờ có một ngày nào đó Thần Dục sẽ tỏ ra yếu đuối như vậy, mà ngài cũng chắc chắn sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy.
Dù có chắp tay nhường lại giang sơn, Thần Dục cũng không muốn để Bình Cửu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của mình.
Nhưng giờ đây, ngài không giữ được hắn, cũng không có chỗ trốn.
Có cứng rắn thế nào đi nữa cũng vô ích, nói hết lời rồi, nhưng có lẽ cả hai đều biết, nếu trước đây Bình Cửu đi được, thì bây giờ vẫn đi được.
Nhưng Thần Dục không chịu nổi khi nhìn thấy bóng lưng rời đi của Bình Cửu. Một khi chạm tới nỗi đau khổ mãnh liệt, ngay cả sống cũng đã trở thành một loại tra tấn khó chịu.
Ngài không nhịn được, không chịu được.
Bình Cửu hiểu tình cảnh bây giờ của Thần Dục chứ.
Nhưng quá khứ của họ đã loạn như cỏ dại, không trở về như xưa, cũng không có tương lai đáng mong chờ gì.
Hắn có thể tránh ngài, nhưng không thể làm được hành động tổn thương ngài.
Bình Cửu đỡ vai Thần Dục, muốn dìu ngài đứng dậy, Thần Dục lại ói thêm một miếng máu.
Máu tươi sền sệt trên môi tạo thành sợi chỉ đỏ kéo dài xuống. Hai mắt Thần Dục mờ đi, ngài không đứng dậy nổi, đau đến nổi gân xanh.
Rất nhiều máu rơi xuống quần áo Bình Cửu. Bình Cửu quỳ thẳng lưng, một tay đỡ vai Thần Dục, một tay vận công truyền nội lực tinh khiết lên ngực Thần Dục, nói với giọng chỉ đủ để mình nghe: “Ngươi chắc chắn ta không thể nhìn ngươi chết đúng không?”
Thần Dục thuận thế ôm lấy cánh tay Bình Cửu. Ngài vùi đầu vào áo Bình Cửu, không thể nhịn được mà thở hổn hển, nước mắt cứ chảy xuống. Nước mắt xen lẫn với máu trên quần áo trông rất đáng sợ.
Tựa như ngài không nghe được Bình Cửu đang nói gì, trong cổ họng nén ra một câu: “… Đúng là ông trời đang chơi ta mà, cái gì cũng cho ta, nhưng lại bắt ngươi đi. Ông ấy muốn đùa chết ta mà…”
Bình Cửu dán tay lên ngực Thần Dục, truyền nội lực cho ngài. Trong ngực ngài có úc khí ngưng tụ, khí trong cơ thể rối loạn. Hắn làm dịu và giúp chu kỳ kinh mạch trong cơ thể Thần Dục chảy ổn định lại, nhưng cảm thấy hơi đau, Bình Cửu nói: “Ổn định cảm xúc lại, đừng nói chuyện.”
Thần Dục lại ho mấy cái, cổ họng khàn như sắp bị xé rách. Ngài sắp kiệt sức, bắt đầu mất ý thức, lời nói có phần lộn xộn, nhưng vẫn cầm lấy tay Bình Cửu không chịu buông, nói: “Ngươi đừng điểm huyệt của ta, lần nào ngươi điểm huyệt cũng bỏ đi… Thà ta để ngươi gϊếŧ ta chứ ta không thể để ngươi quên ta… “
Bình Cửu hít một hơi thật sâu.
Nhìn trước mắt, nhưng chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang chấn động.